Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 129: Chương 129: Nghiền nát!




Ầm!

Con quái vật với hình dáng khổng lồ đâm sầm vào bức tường phía sau, trong chốc lát toàn bộ bức tường đều sụp đổ!

Thấy cảnh này, sắc mặt mọi người đều thay đổi, quay đầu nhìn về phía cửa.

Một bóng người đứng ở đó.

Chính là Phương Vỹ Huyền.

Thấy Phương Vỹ Huyền xuất hiện, sắc mặt Ô Hạc Đức trở nên vô cùng phẫn uất.

“Phương Vỹ Huyền, cuối cùng mày cũng đến. Hôm nay tao phải báo thù cho tao và Minh Chử! Mày chuẩn bị chịu chết đi!” Ô Hạc Đức nhìn chằm chằm Phương Vỹ Huyền, gào lên.

Phương Vỹ Huyền nhìn thoáng qua Ô Hạc Đức, ánh mắt lạnh nhạt, nói: “Còn sống không tốt sao? Lần trước tôi còn giữ lại cho ông một mạng, vậy mà ông đã gấp gáp muốn trả lại thế cơ à?”

Sắc mặt Ô Hạc Đức u ám, cười lạnh nói: “Phương Vỹ Huyền, tao muốn giết mày, không cần dùng tay của mình! Đồng bọn của tao cũng có thể nghiền nát mày!”

“Vậy sao? Đồng bọn này của ông, trông xấu thật đấy.” Phương Vỹ Huyền nhìn con quái vật đã đứng lên một lần nữa, hơi híp mắt lại.

Sinh vật trong lòng đất.

Từ hơi thở thối rữa và tử khí toát ra từ trên thân thể con quái vật này, Phương Vỹ Huyền có thể khẳng định con quái vật này chính là một sinh vật trong lòng đất.

Mà sinh vật dưới lòng đất cũng chỉ là một tên gọi chung, con quái vật này cụ thể là loại nào, Phương Vỹ Huyền cũng không rõ lắm.

Nhưng mà, Ô Hạc Đức làm sao kiếm ra được một sinh vật trong lòng đất chứ?

Phương thức triệu hoán sinh vật trong lòng đất mà Phương chỉ có một loại, chính là huyết tế.

Sử dụng phần lớn sinh mệnh tươi sống để đánh thức một sinh vật ngủ say trong lòng đất.

Phương pháp này tương đối tàn nhẫn và đẫm máu, sớm đã bị liên minh chính đạo nghiêm cấm từ bốn nghìn năm trước, có lẽđến nay cũng thất truyền rồi.

Lẽ nào Ô Hạc Đức nắm giữ phương pháp huyết tế?

Phương Vỹ Huyền nhìn Ô Hạc Đức, khẽ nhíu mày.

Trong lúc Phương Vỹ Huyền trầm tư, con quái vật vừa đứng lên kia, bước dài một bước đạp lên sàn nhà, khiến cho cả không gian đều chấn động.

Nó nhắm về phía Phương Vỹ Huyền, tốc độ vô cùng nhanh!

“Vù!”

Trong không khí vụt qua một bóng dáng màu xanh đậm!

Trong chớp mắt, con quái vật vọt tới trước người Phương Vỹ Huyền, mở to cái miệng quái dị, răng nanh sắc bén nâng lên, mục tiêu nhắm thẳng vào đầu Phương Vỹ Huyền!

Lệ Trúc Hiên đứng sau lưng Phương Vỹ Huyền cách đó không xa, vừa lại gần liền nhìn thấy con quái vật này, bị dọa đến nỗi hét lên một tiếng, ngã ngồi xuống đất.

Phương Vỹ Huyền đứng trước mặt con quái vật, không tránh cũng chẳng né.

Mà lúc này, con quái vật lại khép miệng lại!

Đầu của Phương Vỹ Huyền, suýt nữa đã bị con quái vật một nhát cắn đứt!

Xung quanh vang lên một loạt tiếng hét chói tai.

“Vừa hay mày lại tới, tao còn đang lo không tìm được người để kiểm tra thân thể đây.” Phương Vỹ Huyền nhếch miệng cười lạnh, chợt nhấc chân, một cước đạp vào phần bụng của con quái vật.

“Rầm!”

Một tiếng nổ lớn, con quái vật còn chưa kịp khép cái miệng lớn lại đã phát ra một tiếng gầm quái dị, ngã bay ra ngoài!

“Ầm!”

Quái vật lại một lần nữa bị ngã vào đống tường bị đụng phải mà sụp đổ.

“Haizz, cũng không mạnh lắm nhỉ.” Phương Vỹ Huyền lắc đầu thở dài.

Thấy sinh vật trong lòng đất hai lần đều bị Phương Vỹ Huyền nhẹ nhàng đánh bay, sắc mặt Ô Hạc Đức thay đổi.

Sức lực của sinh vật trong lòng đất mạnh bao nhiêu, gã rất rõ.

Vừa rồi bốn vị bán bộ tông sư của Hiệp hội Võ đạo, trước mặt con quái vật này, chẳng khác gì một đứa trẻ ba tuổi, đến cả sức đánh trả cũng không có.

Mà Phương Vỹ Huyền vừa lên, khiến con quái vật này liên tiếp bị thương!

Sức lực của anh sao có thể mạnh như vậy chứ?

Nhưng, dù là vậy đi nữa, Ô Hạc Đức vẫn có lòng tin với con quái vật này.

Bởi vì nó là sinh vật trong lòng đất, từ dưới lòng đất bò ra!

Sinh vật trong lòng đất, khi chúng còn sống có thể là yêu thú hoặc là tu sĩ hùng mạnh, sau khi chết thì oan hồn không tan, lại bị vùi dưới đất thời gian dài, được tử khí hơn trăm nhìn năm thai nghén, dần dần trở nên ngày càng lớn mạnh.1

Điểm quan trọng nhất là, sinh vật dưới lòng đất mãi mãi không thể chết đi, càng đánh càng mạnh!

Bởi vì xét về ý nghĩa nghiêm ngặt mà nói, bản thân sinh vật trong lòng đất không phải là vật sống! Mà là vật chết!

Phương Vỹ Huyền đánh ngã sinh vật trong lòng đất này hai lần, chỉ kích động sự phẫn nộ của nó, khiến nó trở nên càng mạnh mẽ!

“Phương Vỹ Huyền! Hôm nay nó nhất định sẽ nghiền nát mày!” Ô Hạc Đức nhìn Phương Vỹ Huyền, ánh mắt hung ác.

“Rắc rắc rắc…”

Quái vật một lần nữa bò dậy, há to miệng, gầm lên một tiếng quái dị.

Trên người nó bốc lên một luồng khí đen, nháy mắt tràn ngập cả phòng.

Mọi người nhà họ Kim, bao gồm cả Ô Hạc Đức, sắc mặt tất cả đều thay đổi, ngửi thấy một mùi hỗn hợp từ mùi máu tanh và mùi thi thể hư thối, khá là khó ngửi.

Không ít người không nhịn được nôn ra.

Phương Vỹ Huyền nhíu mày, nói: “Ghê tởm thật.”

Con quái vật ngửa mặt lên trời gào thét một tiếng, lần nữa phóng về phía Phương Vỹ Huyền!

Nó giơ hai bên móng vuốt, đánh úp về phía Phương Vỹ Huyền, tốc độ cực nhanh!

Phương Vỹ Huyền trực tiếp đưa tay ra ngăn cản.

Thấy cảnh này, Ô Hạc Đức nở một nụ cười hài hước.

Vậy mà lại dùng hai tay đánh lại?

Đúng là muốn chết!

Móng vuốt trên tay con quái vật này còn sắc bén hơn cả lưỡi dao nữa kìa!

Chỉ cần cánh tay Phương Vỹ Huyền bị móng vuốt đó đụng vào, chắc chắn sẽ trực tiếp bị cắt đứt!

Nhưng một giây sau, Ô Hạc Đức lại ngây người.

Chỉ thấy cánh tay Phương Vỹ Huyền hiện lên một luồng sáng vàng.

“Bốp!”

Móng vuốt sắc bén như dao của con quái vật trên cánh tay của Phương Vỹ Huyền, cánh tay Phương Vỹ Huyền không đứt, nhưng móng vuốt trên tay con quái vật kia lại gãy!

Phương Vỹ Huyền nhìn thoáng qua cánh tay, chau mày.

Vậy mà không chảy máu?

Anh còn muốn nhìn xem liệu có chảy ra một dòng máu vàng óng hay không đây!

Sau khi móng vuốt bị gãy, dường như con quái vật rất tức giận, ngửa mặt lên trời gào lên.

“Mày, xấu thật đấy.” Tay trái Phương Vỹ Huyền che mũi, tay phải nắm chặt thành quyền, đấm một quyền vào phần bụng con quái vật.

“Rầm!”

Lại một tiếng vang rền, con quái vật lần nữa bị ngã bay ra, nặng nề nện xuống đống tường.

Lúc này, mọi người trong nhà đều ngớ người.

Chuyện gì vừa xảy ra vậy…

Mới mấy phút trước, bọn họ còn tưởng rằng con quái vật kia là một sự tồn tại khủng bố, vô địch.

Đến cả bốn vị bán bộ tông sư của Hiệp hội Võ đạo đứng trước mặt con quái vật đó cũng không hề có sức chống cự, dễ dàng bị nó giết chết.

Nhưng sau khi Phương Vỹ Huyền xuất hiện, anh đã ba lần đánh bay con quái vật kia.

Mấu chốt chính là, xem ra Phương Vỹ Huyền còn khá là thoải mái, dường như không hề phí bao nhiêu sức lực cả.

“Rắc rắc rắc…”

Quái vật lại một lần nữa từ trong đống gạch đá bò lên, há to miệng, rống lên càng to hơn.

Liên tiếp bị Phương Vỹ Huyền đánh bay ba lần, dường như nó không bị thương tích gì, cả người đều nguyên vẹn, toát ra tử khí lại ngày một mạnh mẽ.

“Xem ra, lực độ này vẫn chưa đủ.” Phương Vỹ Huyền hơi híp mắt lại, nghĩ thầm.

Sau khi quái vật ngửa mặt lên trời gào xong, lại lần nữa lao về phía Phương Vỹ Huyền!

Lần này, tốc độ của nó còn nhanh hơn lúc nãy!

Vọt tới khoảng cách Phương Vỹ Huyền không tới mười mét, nó nhảy lên một cái, nhảy tới trên đầu Phương Vỹ Huyền.

Sau đó, nó xoay người, dùng gai xương phía sau lưng, đâm về phía Phương Vỹ Huyền!

Phương Vỹ Huyền ngẩng đầu, thấy mấy chục gai xương sắc nhọn chỉ cách anh khoảng mấy cm!

“Phương Vỹ Huyền! Lần này mày chết chắc rồi!” Trên mặt Ô Hạc Đức lộ ra nụ cười dữ tợn.

Nhưng Phương Vỹ Huyền lại một lần nữa giơ tay, nắm lấy cái xương gai dài nhất trong số đó.

Thế là, con quái vật cứ thế dừng lại giữa không trung.

Mấy cái xương gai cách Phương Vỹ Huyền rất gần, nhưng lại không thể nào ép xuống dù chỉ một phân.

Con quái vật giãy dụa kịch liệt, muốn thoát khỏi tay của Phương Vỹ Huyền.

Phương Vỹ Huyền bắt cái xương gai, mạnh mẽ đập xuống.

“Rầm!”

Cả người quái vật cứ như vậy bị Phương Vỹ Huyền đập xuống mặt đất, tạo thành một cái hố!

Phương Vỹ Huyền không dừng lại, anh lại lần nữa giơ chân lên, đạp một đạp xuống ngực quái vật!

“Ầm!”

Một tiếng vang rền, cả căn phòng chấn động! Cái hố càng thêm lớn hơn!

Cơ thể quái vật bị giẫm sâu xuống hố!

Nhưng cho dù như thế, xương cốt phần ngực của con quái vật vẫn không hề bị đứt gãy hay vỡ nát.

“Xương cốt của sinh vật trong lòng đất này sao lại cứng rắn thế chứ? Lúc còn sống nó là thứ gì vậy?” Trong mắt Phương Vỹ Huyền hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Một cước này, anh đã dùng hết một phần sức lực, đủ để đạp vỡ Thiên Đấu Tinh Thạch đấy.

Quái vật gào lên, hai móng vung vẩy, chụp về phía Phương Vỹ Huyền.

“Đá thử vào khớp nối giữa các xương xem hiệu quả thế nào.” Phương Vỹ Huyền nhanh chóng giơ chân, đá vào một đôi khớp nối chi trước của quái vật.

“Rắc, rắc…”

Tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên hai tiếng lanh lảnh, chi trước của quái vật chốc lát đứt gãy, rũ xuống!

“Có hiệu quả.” Ánh mắt của Phương Vỹ Huyền khẽ động, lần nữa giơ chân, đạp vào khớp nối hai chi sau của quái vật.

“Rắc…”

Cứ thế, tứ chi của quái vật đều bị Phương Vỹ Huyền đánh gãy.

Quái vật nằm vật xuống hố, miệng mở to, gào lớn, cơ thể giãy dụa kịch liệt, nhưng lại chẳng hề có chút tác dụng gì.

Lúc này, sắc mặt Ô Hạc Đức thay đổi.

Gã không ngờ được rằng, sinh vật trong lòng đất này khi đứng trước Phương Vỹ Huyền lại hoàn toàn ở thế yếu, thậm chí ngay cả sức lực đánh trả cũng không có.

Vốn dĩ gã còn tưởng sau khi bị đánh bay vài lần, con quái vật này sẽ trở nên tức giận, từ đó nghiền nát Phương Vỹ Huyền.

Nhưng gã đoán sai rồi.

Bây giờ, sinh vật trong lòng đất này đến tứ chi cũng bị Phương Vỹ Huyền đánh gãy hết!

Những người khác ở đây, cũng đều nhìn Phương Vỹ Huyền với vẻ mặt khiếp sợ.

Đến cả cô bé gần năm tuổi như Kim Hồng Ngọc lúc này cũng không còn khóc nữa, chỉ mở to đôi mắt, nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Phương Vỹ Huyền.

“Bây giờ chắc mày cũng hết cách rồi nhỉ?” Phương Vỹ Huyền nhìn con quái vật dưới chân, ánh mắt lạnh nhạt.

Nhưng đúng vào lúc này, trên người con quái vật lại tản ra một luồng khí đen.

Khí đen quấn quanh các khớp nối tứ chi đã đứt gãy của nó.

“Rắc, rắc, rắc…”

Xương cốt bị đứt gãy, bằng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, dần dần liền lại…

“Vậy mà còn có thể hồi phục như vậy sao?” Phương Vỹ Huyền sửng sốt một lúc, trong mắt tràn đầy ngạc nhiên.

Dù là anh, cũng chưa từng nhìn thấy năng lực hồi phục mạnh mẽ như thế.

Sau khi tứ chi khôi phục nguyên vẹn, con quái vật điên cuồng gào lên một tiếng, xông đến.

Nó một lần nữa giơ móng vuốt, chụp về phía Phương Vỹ Huyền.

Phương Vũ Huyền lùi về phía sau, tránh được một kích này.

Con quái vật đứng dậy từ trong hố, lần nữa lao tới chỗ Phương Vỹ Huyền.

“Sống dai như đỉa, cứ vậy cũng chẳng thú vị chút nào.” Phương Vỹ Huyền có hơi mất kiên nhẫn, chân trái lùi sau một bước, tay phải nắm chặt thành quyền.

Một luồng khí tức khủng khiếp tản ra từ tay phải Phương Vỹ Huyền.

“Rầm!”

Mặt đất dưới chân Phương Vỹ Huyền, bỗng nhiên sụp xuống!

Lệ Trúc Hiên cùng vài tên vệ sĩ đứng gần Phương Vỹ Huyền nhất, trực tiếp bị khí thế mạnh mẽ bật bay ra ngoài!

Trần nhà lung lay sắp đổ, vách tường gần đó cũng xuất hiện vết nứt…

Thấy cảnh này, sắc mặt Ô Hạc Đức thay đổi lớn!

Gã chưa bao giờ cảm nhận được một khí thế nào khủng khiếp như vậy!

Kể cả từ trên người vị tộc trưởng mạnh nhất trong mắt gã, gã cũng chưa từng cảm nhận được loại khí thế lớn mạnh như thế!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.