Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 159: Chương 159: Núi Bạch Xuyên




Chạng vạng tối, Phương Vỹ Huyền nhận được điện thoại của Tần Lăng Thường.

“Phương Vỹ Huyền, cậu có còn nhớ Trần Diệc Khang không?”

“Nhớ chứ, chính là cậu ấm nhà giàu nhảy squat ở trên du thuyền kia mà.” Giọng điệu của Phương Vỹ Huyền thoải mái mà nói.

“Lần trước sau khi về lại trên bờ, tôi vốn muốn nghĩ một phần bản dự thảo để Trần Diệc Khang ký, nhưng sau đó tôi trúng cổ độc, chuyện này cũng không giải quyết được gì. Khoảng thời gian gần đây tôi bảo trợ lý liên hệ với Trần Diệc Khang, cũng không có được bất kỳ hồi âm nào.” Lúc Tần Lăng Thường nói chuyện, còn ẩn chứa tức giận.

“Ý của cô là, Trần Diệc Khang quỵt nợ?” Phương Vỹ Huyền nhướng mày, hỏi.

“Ừ, xem ra anh ta sẽ không chịu nhận nợ đâu.” Tần Lăng Thường có chút ảo não mà nói: “Lần trước nếu như tôi không bị trúng cổ độc, thì đã không để cho anh ta chạy trốn rồi!”

Số lượng nham thạch Thiên Đấu ở trên hòn đảo nhỏ kia nhiều như vậy, đối với bất kỳ dòng họ nào mà nói, thì cũng đều là tài nguyên cực lớn.

Lần trước Trần Diệc Khang đã đồng ý sẽ chuyển quyền sở hữu của những nham thạch Thiên Đấu đó sang danh nghĩa của Tần Lăng Thường, nhưng bây giờ lại lật mặt không thừa nhận, thậm chí còn từ chối liên hệ từ Tần Lăng Thường!

Điều này khiến cho Tần Lăng Thường thấy rất bực bội, nhưng lại không có cách nào.

Bởi vì lúc ấy Trần Diệc Khang cũng chỉ hứa suông bằng miệng, không hề ký kết bất kỳ hiệp ước gì.

“Anh ta lại cũng dám quỵt nợ sao…” Phương Vỹ Huyền lẩm bẩm nói.

“Đúng rồi, khi đó lúc tôi muốn mua nham thạch Thiên Đấu từ trong tay Trần Diệc Khang, cậu nói trong tay cậu còn có vật liệu còn có giá trị hơn cả nham thạch Thiên Đấu, đến giờ vẫn còn chưa nói cho tôi biết cuối cùng là gì đấy.” Tần Lăng Thường nói.

“Tôi có từng nói mấy lời như vậy à?” Phương Vỹ Huyền sửng sốt.

“… Cậu cũng muốn quỵt nợ?” Tần Lăng Thường dường như đã tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

“À, tôi nhớ ra rồi.” Phương Vỹ Huyền nói: “Đó đúng là vật liệu cực tốt, đợi lúc nào rảnh, tôi sẽ lấy nó ra cho cô.”

“Lấy ra? Vật liệu này ở đâu?” Tần Lăng Thường nghi hoặc nói.

“Dưới đáy sông Lệ Giang.” Phương Vỹ Huyền đáp.



Khoảng bảy giờ sáng hôm sau, Phương Vỹ Huyền đi nhờ xe mà nhà họ Chung mang tới, đến núi Bạch Xuyên ở Tây Bộ Giang Nam.

Ngồi ở trên xe vẫn là Chung Thế Viễn và hai anh em Chung Mỹ Ân.

“Đại sư Phương, ngoại trừ chúng tôi, nhà họ Chung bọn tôi còn phái tới thêm bốn vị tông sư nữa. Bọn họ ở trên một chiếc xe khác.” Chung Thế Viễn nói.

“Hai người các anh, cũng muốn đi vào?” Phương Vỹ Huyền khẽ nhíu mày, hỏi.

Chung Thế Viễn xấu hổ cười, nói: “Đại sư Phương, tôi hiểu ý của anh. Anh cứ việc yên tâm, chúng tôi chắc chắn sẽ không kéo chân sau, cũng sẽ không mang thêm phiền toái cho anh đâu.”

“Đại sư Phương, đây là truyền thống của dòng họ bọn tôi… Chỉ cần có cơ hội, người lớn trong gia tộc sẽ cho đám con trẻ chúng tôi rèn luyện.” Chung Mỹ Ân cũng mở miệng nói.

Sau khi trải qua chuyện rừng nguyên thủy một lần, Chung Mỹ Ân đã có ám ảnh tâm lý.

Lần này đi tới núi Bạch Xuyên, cô ta vốn cũng không muốn đi.

Nhưng bất đắc dĩ, cha của cô ta, cũng là ông chủ của nhà họ Chung hiện giờ là một người cực kỳ nghiêm khắc rập khuôn.

Cha đã ra lệnh một tiếng, cho dù Chung Mỹ Ân không muốn tới cũng không được.

Phương Vỹ Huyền không nói thêm gì nữa.

Đi tới phía sau núi Bạch Xuyên, mục tiêu của anh chỉ có linh tuyền, và đầu nguồn linh tuyền.

Chỉ cần anh em nhà họ Chung không gây trở ngại đến anh là được.



Hơn hai giờ sau, Phương Vỹ Huyền đã tới chân núi Bạch Xuyên.

Núi Bạch Xuyên là một dãy núi, cao mà lại sâu, đường núi gập ghềnh, nhìn không tới điểm cuối.

Từ chân núi ngẩng đầu nhìn lên bên trên, chỉ có thể nhìn thấy sương mù trắng xoá, hoàn toàn không nhìn tới được đỉnh núi Bạch Xuyên.

Linh khí của trời đất ở vị trí này, đúng là nồng đượm hơn những nơi khác một chút, nhưng mà cũng không quá cường điệu.

Trên đồng bằng ở cách đó không xa, có một

Ở cách đó không xa trên đất bằng, có một thôn trang đổ nát mà hoang sơ, xây rất nhiều nhà mái bằng.

Lúc đám người Phương Vỹ Huyền đi vào, trên khoảng đất trống phía trước thôn trang, đã đỗ rất nhiều xe hơi.

“Vậy mà cũng có nhiều võ giả tới như vậy…” Chung Thế Viễn nhìn rất nhiều xe trước mặt, ngạc nhiên nói.

“Chắc chắn không chỉ có võ giả tới. Tin tức về linh tuyền lan ra rất nhanh, ngoại trừ giới võ đạo, những nhân vật cấp cao trong giới thế tục cũng biết tin tức này. Nơi này đỗ nhiều siêu xe như vậy, hẳn phần lớn đều là những tay nhà giàu đó, bọn họ đến đây mua nước linh tuyền.” Chung Mỹ Ân ở bên cạnh nói.

“Người của giới thế tục tới đây góp vui gì chứ? Chẳng lẽ bọn họ còn dám tiến vào núi Bạch Xuyên hay sao?” Ánh mắt Chung Thế Viễn khinh miệt mà nói.

“Người dân ở thôn này tuyên bố ra với bên ngoài, uống nước linh tuyền có thể làm thân thể lẫn tinh thần thoải mái, trị bách bệnh, có tác dụng kéo dài tuổi thọ. Mấy chỗ tốt như vậy, đã đủ để thu hút rất nhiều đại gia tới đây mua rồi.” Chung Mỹ Ân nói.

Ở thôn trang, có một đống nhà mái bằng khá lớn, trước cửa có rất nhiều người đứng, giống như đang xếp hàng.

“Chỗ mua nước linh tuyền, chắc là ở đó rồi.” Chung Mỹ Ân nói.

“Qua đó xem thử.” Phương Vỹ Huyền nói.

Nói thật, anh cũng rất tò mò, cái gọi là nước linh tuyền này, đến cùng có thật sự tồn tại hay không.

Bây giờ linh khí trên trái đất đã loãng đến loại trình độ này, thật sự còn có thể sản sinh ra sự tồn tại của linh tuyền như vậy sao?

Đám người Phương Vỹ Huyền đi vào thôn trang, đi tới chỗ xếp hàng.

Chỗ này có ít nhất cũng phải năm mươi người đang xếp hàng.

Ở chỗ cuối cùng của hàng ngũ, là một người đàn ông trung niên đầu trọc.

“Mọi người đang xếp hàng mua nước linh tuyền à?” Phương Vỹ Huyền hỏi.

“Dĩ nhiên, nếu không thì ai mà tới cái chỗ khỉ ho cò gáy này làm gì?” Người đàn ông đầu trọc liếc mắt nhìn Phương Vỹ Huyền một cái, đáp.

“Chúng tôi cũng tới mua nước linh tuyền, nhưng mà không rõ giá cả ra sao.” Phương Vỹ Huyền cười nói.

“Các cậu tới mua nước linh tuyền à?” Người đàn ông đầu trọc quét mắt nhìn Phương Vỹ Huyền một cái, phát hiện Phương Vỹ Huyền ăn mặc đơn giản, không hề giống cậu ấm nhà giàu chút nào.

Nhưng ông ta chú ý tới anh em nhà họ Chung đứng ở phía sau Phương Vỹ Huyền, ánh mắt khẽ thay đổi.

Rất rõ ràng, khí chất của anh em nhà họ Chung không giống người thường, vừa nhìn đã biết là thân phận không tầm thường.

Thằng nhóc trước mắt này, hẳn là đàn em của đôi nam nữ này rồi.

Sau khi nhìn thấy anh em nhà họ Chung, thái độ của người đàn ông đầu trọc trở nên tốt hơn không ít.

“Một trăm ml nước linh tuyền, có giá một trăm vạn tệ. Mỗi người chỉ được mua nhiều nhất là một lít.” Người đàn ông đầu trọc nói.

Nghe thấy cái giá này, sắc mặt Chung Thế Viễn và Chung Mỹ Ân hơi thay đổi.

Một ml nước linh tuyền, giá đã cao tới một vạn tệ?

Cái giá này, còn đắt hơn cả vàng rất nhiều!

“Hiệu quả của nước linh tuyền này, thật sự thần kỳ vậy sao?” Phương Vỹ Huyền hỏi.

“Nếu không thì sao lại bán đắt như vậy được? Ông Tổng giám đốc của tập đoàn công nhân người Hoa ở Giang Nam kia, mấy hôm trước còn thông báo là bệnh tình nguy kịch. Sau đó con của ông ta tới đây mua một trăm ml nước linh tuyền mang về. Sau khi cho ông ta uống xong, người lập tức có sức sống. Đến bệnh viện kiểm tra, mấy mục có số liệu nguy cơ cao của thân thể đều hạ thấp không ít, nghe nói bây giờ còn có thể đứng lên đánh Thái Cực được rồi!” Người đàn ông đầu trọc nói.

Nghe người đàn ông đầu trọc nói xong, Chung Thế Viễn và Chung Mỹ Ân liếc nhau, ánh mắt phấn khích.

Nếu người đàn ông đầu trọc không nói khoác, vậy thì nước linh tuyền này, sợ rằng đúng thật là bảo vật hiếm có.

“Tôi khuyên các cô cậu đừng do dự nữa, nhìn các cô cậu cũng không giống người thiếu tiền. Mua được chính là kiếm được, với tình hình như hiện tại, thì chưa tới bao nhiêu ngày, sợ là nước linh tuyền cũng sẽ bán hết cho coi.” Người đàn ông đầu trọc nói với anh em nhà họ Chung.

“Ông già, ông thật sự sẽ không dẫn đường cho chúng tôi ư?”

Lúc này, một tiếng quát đột ngột vang lên, thu hút sự chú ý của mọi người.

Mọi người quay đầu nhìn lại, nhìn thấy bốn gã đàn ông mặc đồ đen, đang vây quanh một ông già còng lưng.

Người quát to là một gã lực lưỡng để râu quai nón.

Nhưng mặc dù bị vây quanh, ông già lại vẫn tỏ ra bình tĩnh, lắc đầu nói: “Linh tuyền là tài sản của thôn Bạch Xuyên chúng tôi, sao tôi có thể cho các anh biết vị trí của nó được? Nếu các anh muốn có được nước linh tuyền, hoặc là trực tiếp bỏ tiền ra mua. Hoặc là, tự mình vào núi tìm kiếm đi. Người dân của cả thôn chúng tôi, đều sẽ không cung cấp cho các anh bất kỳ trợ giúp gì đâu.”

“Lão già, tôi thấy ông đang rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!” Gã đàn ông râu quai nón cả giận nói.

“Nếu muốn ra tay, cứ việc ra tay, nhưng nếu tôi xảy ra chuyện gì, các anh cũng sẽ không tránh khỏi sự trừng phạt của lời nguyền rủa đâu!” Ông lão không hề sợ hãi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào gã đàn ông.

“Phì! Lời nguyền rủa chó má! Xích Lang Môn chúng tôi, chưa bao giờ tin mấy cái thứ tà đạo đó. Không chịu dẫn đường đúng không? Vậy tôi sẽ làm thịt ông, làm thịt toàn bộ người trong thôn các ông! Tôi muốn xem thử, người trong thôn các ông, có đúng là ai cũng không sợ chết hay không!” Gã lực lưỡng nói xong, trong tay rút ra một thanh đao phiếm ra ánh sáng trắng.

Ông lão chắp hai tay sau lưng, đối diện với gã đàn ông, nói: “Anh sẽ phải chịu trừng phạt!”

Gã lực lưỡng vung đao trong tay lên, chuẩn bị chém xuống.

“Mặt mũi của Xích Lang Môn mấy người đúng là lớn, ngay cả một ông già cũng ra tay được, thật đúng là cho người ta được mở rộng tầm mắt mà.” Lúc này, một giọng nói thản nhiên vang lên.

Một gã thanh niên mặc áo dài màu lam, trong tay phe phẩy quạt giấy, chậm rãi bước đến trước mặt gã đàn ông lực lưỡng.

“Đó là… Hàn Minh Lý của nhà họ Hàn ở Hoài Bắc? Gã ta vậy mà cũng tới!” Nhìn thấy người đàn ông này, sắc mặt Chung Thế Viễn hơi thay đổi.

Nhà họ Hàn và nhà họ Trịnh, nhà họ Trần nổi danh, là ba nhà võ đứng đầu ở Hoài Bắc.

Mà Hàn Minh Lý, lại đứng đầu trong bốn con cưng của trời ở Hoài Bắc.

Gã mới hai mươi lăm tuổi, đã là cường giả đạt tới cảnh giới tông sư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.