Tà Vương Đế Phi: Nghịch Thiên Thuần Thú Sư

Chương 179: Chương 179: Nửa đường nhảy ra tiểu phá hài.




“Ầm! Ầm!” Thời khắc mọi người khiếp sợ, đột nhiên thân thể Bạch Hổ liên tiếp nổ tung, nổ thành thịt nát, huyết vũ đầy trời.

“Bạo... Nổ tung rồi!”

“Ông trời ơi, cấp chín linh thú lại bị con heo con kia giết trong nháy mắt!” Không biết ai hô một tiếng, làm cho mọi người đang ngây người cũng tỉnh lại.

Trong một thoáng, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung ở trên người Dạ Thất Thất và Nguyên Bảo, trong mắt mang theo khiếp sợ không thể tin được!

“Đáng chết! Dám giết Bạch Hổ của ta, ta giết ngươi - -” Mặt La Bình đen lại, mất đi lý trí, cầm trường kiếm trong tay liền đâm tới Nguyên Bảo ở bên chân Dạ Thất Thất.

Ánh mắt Dạ Thất Thất lạnh lẽo, còn chưa ra tay, liền thấy một bóng dáng nho nhỏ lao ra, giơ một đại lưỡi hái còn cao hơn so với người của hắn, khí thế hung hăng kêu gào xông tới: “Xấu nữ nhân, dám khi dễ nữ nhân của tiểu gia, tiểu gia chém chết ngươi nha người quái dị a a a...”

Dạ Thất Thất nâng trán, làm sao con khỉ nhỏ này lại xuất hiện? Lại còn tự cho mình... Nàng không nói gì.

Phương thức đánh nhau của Tiểu phá hài Long Dục chính là một chữ - - loạn!

Không theo bất cứ đấu pháp nào làm cho La Bình liên tiếp bại lui, quan trọng nhất là hắn liều mạng đánh nhau, chỉ lo chém người, không đề phòng không chống lại, đấu pháp liều mạng như thế, ai dám đánh với hắn?

“Ngươi con bà nó, không được chạy! Dám khi dễ nữ nhân của tiểu gia, cái đồ mập ú nhà ngươi có can đảm, mau đứng ra cho tiểu gia chém vài đao...” Tiểu phá hài Long Dục khiêng đại lưỡi hái, ngang ngược mười phần đuổi theo La Bình chạy hai vòng quanh đấu thú đài, đuổi theo không kịp, tức giận đến hắn một tay chống nạnh gào khóc.

Mọi người líu lưỡi nhìn hài tử hung hăng không biết xuất hiện từ nơi nào, không nghĩ tới hắn lại lợi hại như vậy, ngay cả cao thủ La Bình này có tu vi Địa Giai Đỉnh Phong cũng bị hắn đuổi đến không hề có lực đánh trả.

Giờ phút này La Bình tức giận gần chết, không giải thích được bị con khỉ nhỏ đuổi theo chém, mất hết mặt mũi.

“Thằng nhóc chết tiệt đến từ nơi nào? Ta nhìn ngươi tuổi còn nhỏ nhẫn nhịn ngươi khắp nơi, ngươi đừng được voi đòi tiên...” La Bình lạnh giọng gầm lên.

“Có bản lĩnh ngươi đừng trốn tránh, xem tiểu gia có chém chết ngươi không!” Tiểu phá hài Long Dục vênh váo tự đắc phải nói là lớn lối, căn bản không có để La Bình vào mắt.

Đường Nhu lặng lẽ kéo kéo vạt áo Dạ Thất Thất, nhỏ giọng hỏi: “Thất Thất, đứa bé kia ai vậy? Vì sao hung hãn như thế?”

“... Kỳ thật, ta không quen hắn.” Khóe mắt Dạ Thất Thất run rẩy hai cái, mang theo vài phần bất đắc dĩ trả lời.

Dạ Thất Thất biết rõ tiểu phá hài Long Dục là muốn ra mặt cho nàng, nhưng mà trước mắt sự tình đã phát triển đến mức này, cho dù hắn có đứng ra đánh bại La Bình, đối với chuyện đã phát triển cũng không có chút thay đổi nào, sẽ chỉ làm cho chuyện càng ngày càng phức tạp hơn.

“Long Dục, ngươi trước đi qua một bên ngây ngốc, chuyện này chính ta sẽ xử lý.” Dạ Thất Thất khó được giọng nói chuyện nghiêm túc với tiểu phá hài như thế. Bỗng chốc tiểu phá hài ngây ngốc, nghiêng đầu do dự một chút, giận dữ trừng La Bình một cái mới ngoan ngoãn đứng ở một bên.

Cũng không phải là hắn muốn nghe lời, mà là người nào đó truyền âm cho hắn!

“Trận chiến này, nên tuyên bố kết quả!” Dạ Thất Thất đi lên phía trước, nhìn thoáng qua La Bình có chút chật vật, môi đỏ mọng khẽ nhúc nhích, từng chữ từng câu há miệng nói ra.

Trong nháy mắt sắc mặt La Bình trắng bệch, nhìn trên đấu thú đài máu chảy thịt nát đầy đất, ánh mắt nhìn Dạ Thất Thất tràn đầy hận ý ngập trời!

“Tiện nhân, dám giết thú sủng của ta, ta giết ngươi...”

“Nguyện đánh cuộc phải chấp nhận chịu thua, ba trận thắng hai! Cái này còn cần ta dạy cho ngươi sao? Khế ước sinh tử đấu, là ngươi kiên trì ký, nếu như ngươi muốn đổi ý, cam nguyện bị đấu thú trường truy sát, ta không còn lời nào để nói.” Giọng nói của Dạ Thất Thất mây trôi nước chảy, đem lời của La Bình mỉa mai nàng trước đó, trả nguyên lại cho nàng ta.

Nhìn La Bình trương ra khuôn mặt trắng bệch chật vật, Đường Nhu chỉ sợ thiên hạ không loạn nhân cơ hội lạnh lùng chế giễu: “Vừa rồi người nào lời thề son sắt nói mạnh miệng tới như vậy? Hiện tại lời nói gió bay đi! Con người này, chính là đồ phá hoại như vậy, tưởng tượng tốt đẹp tựa như ảo mộng, thực tế lại hung hăng tát cho người nào đó một cái, chậc chậc... Một cái tát này thật là vang dội nha, sảng khoái nha!”

Viên Viên Viên phụ họa gật đầu, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hơi chút dừng lại ở trên người La Bình, nghiêm trang nói với Đường Nhu: “Tật xấu nhanh mồm nhanh miệng của ngươi phải đổi đi, đừng có lúc nào cũng nói thật. Đừng học theo La học tỷ tố chất không có cao như trong tưởng tượng của ngươi, nói chuyện uyển chuyển chút, lời nói thật đả thương người.”

Dạ Thất Thất: “...”

Các ngươi nhàn rỗi sợ giá trị cừu hận không đủ cao? Còn muốn tiếp tục tích lũy giá trị cừu hận, chuẩn bị max level đổi phần thưởng sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.