Tà Vương Phúc Hắc Sủng Cuồng Phi

Chương 98: Chương 98: Chiến thư (1)




Hành động này, làm cho mọi người chẳng hiểu tại sao, ngay cả Nam Cung Chấn sau khi nhận được tin tức này vẻ mặt cũng không thể giải thích được. Không hiểu Quân Mặc Hiên đang chơi trò gì.

Tuy nhiên, điều này cũng không ảnh hưởng gì đến kế hoạch chiếm đoạt Thiên Thần của Thiên Linh. Từ mấy ngày trước, hắn đã phát hiện người tản lời đồn, làm nổ hoàng cung đều là do Quân Mặc Hiên và Dạ Hi làm.

Thế nên mới phái người của Thái Y viện ra đối phó Dạ Hi. Chỉ là không nghĩ tới, bên cạch bọn họ thế nhưng cũng có Vu sư. Không còn cách nào khác, Nam Cung Chấn không thể làm gì khác hơn là dùng lại quỷ kế.

Nhưng mà, ở thời khác mấu chốt này, người ở Thiên Thần lại truyền đến tin tức: Quân Mặc Hiên không để ý đến triều thần phản đối, tổ chức lễ đăng cơ cùng lễ phong hậu, đồng thời chiếu cáo thiên hạ chỉ có một mình hoàng hậu là Dạ Hi.

Lúc này, trên triều đình Thiên Thần, phái ngoan cố đứng đầu là Âu Thái phó kiên quyết phản đối hoàng thương hủy bỏ tam cung lục viện, chỉ cưới một mình Dạ Hi.

“Hoàng thượng, Dạ Hi không thể trở thành Hoàng Hậu của nước chúng ta!” Âu Thái Phó thành khẩn nói. Thân phận của nàng quá đặc thù, đã định trước không thể trở thành hoàng hậu của Thiên Thần.

“Hi nhi tài mạo song toàn, lại là sinh cho trẫm một nhi tử, vì sao không thể trở thành hoàng hậu?” Giọng của Quân Mặc Hiên lạnh lùng, trong mắt lóe lên không vui.

Âu Thái Phó im lặng một lúc lâu mới lên tiếng nói: “Hồi hoàng thượng, bởi vì Dạ Hi quá mạnh mẽ, nếu nàng trở thành hoàng hậu thì hậu cũng sẽ tham gia vào chính sự, như vậy chẳng phải sẽ làm xáo trộn mọi thứ. Hơn nữa, Dạ Hi hay ghen, không tha cho những nữ nhân khác, nữ nhân như vậy không thể làm mẫu nghi thiên hạ. Thỉnh hoàng thương suy nghĩ lại.”

Quân Mặc Hiên cười nhạt, lý do chó má gì vậy.

“Cho dù Hi nhi tham ra vào chính sự thì có làm sao? Chỉ cần có lợi cho việc phát triển của Thiên Thần thì bất cứ kẻ nào cũng có quyền phát biểu ý kiến. Bởi vì… giang sơn này không phải của một mình trẫm, cũng không phải là giang sơn của Quân gia mà là giang sơn của bách tính Thiên Thần.” Quân Mặc Hiên dõng dạc nói.

Trước đây, cách nhìn của Thiên Thần về dòng dõi rất nghiêm trọng, tuyển chọn quan viên cũng chỉ áp dụng phương thức tiến cử, tính hạn chế rất lớn, rất nhiều người tài hoa cũng vì vậy mà bị mai một. Càng kéo dài sẽ càng bất lợi cho việc phát triển của Thiên Thần, Quân Mặc Hiên vẫn luôn muốn cải biến hiện trạng này, chỉ là không có thời cơ mờ thôi.

“Hoàng thượng, phần lớn việc trong triều đình đều là chính vụ của Thiên Thần, liên quan đến sự phát triển của cả Thiên Thần, một người như vậy làm sao có thể tiếp xúc?” Âu Thái Phó là Nguyên lão tam triều, nên thái độ đối với tân hoàng Quân Mặc Hiên luôn cao ngạo.

Vân Thanh Phong lộ ra vẻ mặt lưu manh, cười châm biếm nhìn Âu Thái phó đang nói những lời chính nghĩa, một lúc sau mới lên tiếng nói: “Lời này của Âu Thái phó có vẻ như không thích hợp. Việc của Thiên Thần, tất nhiên cũng là việc của bách tính, là một hoàng hậu, làm sao có thể không đếm xỉa đến được? Ngài nói xem có đúng hay không!”

“Thanh Phong nói không sai, Hoàng Hậu là mẫu nghi của một nước, không có năng lực thì làm sao có thể xứng với danh Mẫu Nghi thiên hạ. Nếu trẫm thực sự cưới một cái bình hoa, cả ngày chỉ viết thêu, vẽ tranh, đó mới là hại Thiên Thần.” Quân Mặc Hiên nói hùa theo.

Âu Thái Phó không cam lòng, không ngờ rằng Quân Mặc Hiên thế nhưng lại dùng lý do này để ngăn chặn miễng lưỡi của mọi người. Không có cách nào khác Âu Thái phó không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp nói: “Hoàng thượng, cho dù chúng thần đồng ý Hiên Vương phi làm Hoàng Hậu nhưng Tam cung lục viện tuyệt đối không thể hủy bỏ, người trong hoàng thất vốn đã đơn bạc, hoàng thượng phải khai chi tán diệp giúp hoàng gia, là trách nhiên, theo lý thì phải cưới thêm mấy vị Tần Phi.”

“Âu Thái Phó, tư tưởng này của ngươi là không đúng. Cho dù hoàng thượng cưới một trăm vị thê tử cũng không bằng một mình Hiên Vương phi. Phải biết rằng một thiên tài có thể đảm đương hơn một trăm kẻ ngu ngốc cũng không quá đáng.” Hoa Hồ Điệp châm chọc nói.

Những người này làm sao lại không hiểu chứ, di truyền rất quan trọng. Có mẫu thân biến thái như Tiểu Hi Nhi thì nhi tử làm sao có thể là hạng người bình thường được. Mà so sánh nữ nhi của những đại thần này với Hi nhi chính là một bao cỏ, sinh ran hi tử mãi mãi cũng chỉ có thể làm kể chết thay mà thôi.

“Ha ha ha, không sai, Hi nhi của trẫm là nữ tử đệ nhất trong nữ tử Thiên Thần, một đám dong chi tục phấn làm sao có thể so sánh được. Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, bảy ngày sau, đông thời cử hành lễ đăng cơ và lễ phong hậu cùng một lúc.” Quân Mặc Hiên lạnh lùng nói.

Hiện tại cũng không phải là trưng cầu ý kiến của bọn họ, mà là nói thẳng cho bọn họ biết. Triều thần phản đối thì thế nào, hắn không bọn họ có thể làm ra được trò gì.

“Xin hoàng thượng nghĩ lại....” Hơn một nửa quan viên đồng loạt quỳ xuống, lên tiếng phản đối.

Thấy thế, trong mắt Quân Mặc Hiên lóe lên lạnh lùng, xem ra, trong triều đình còn không ít người chưa có dọn dẹp sạch sẽ. Hắn đưa ra việc phong hậu vốn chính là muốn nhìn xem một chút sự phân chia giữa các thế lực trong triều đình. Không ngờ rằng vây cánh của Âu Thái Phó lại nhiều như vậy.

Thế nhưng lại có hơn phân nửa quan viên hùa theo hắn. Mấy ngày hôm trước hắn phái người đi điều tra, Âu Thái phó làm quan quả thực rất thanh liêm, không tìm được một chút tỳ vết nào. Mà Quân Mặc Hiên lại phong tỏa tin tức Tiểu Tư Mặc bị trúng độc, tất nhiên, không thể dùng Âu Tư Hằng làm tiền đặt cược, dọn sạch Âu Thái phó được.

“Ta nói các ngươi thực sự là, hoàng thượng cưới vợ chứ có phải các ngươi cưới vợ đâu, kích động cái gì chứ! Người không biết còn tưởng rằng là Âu Thái phó muốn cưới tiểu thiếp đấy chứ?” Vân Thanh Phong cười nhạo nói.

“Ngươi nói cái gì....” Âu Thái Phó giận dữ.

Thấy thế, Quân Mặc Hiên đứng dậy, vẻ mặt lạnh lùng nhìn một đám người phía dưới, lạnh lùng nói: “Âu Thái Phó, ngươi nhất định phải phản đối đến cùng sao? Đừng quên tôn tử Âu Tư Hằng của ngươi còn đang bị bệnh đấy?”

Uy hiếp trắng trợn, hoàng thượng nói Âu Tư Hằng lại Thái Y Viện dưỡng bệnh, nhưng hắn từng phái người tới kiểm tra nhiều lần, căn bản không có bóng dáng của Âu Tư Hằng.

Hôm nay hoàng thượng nói ra, như vậy có nghĩa là Hằng nhi đang ở trong tay bọn họ. Trong lúc nhất thời, Âu Thái Phó rối rắm, đây chính là tôn tử mà hắn thương yêu nhất. Nhưng mà Tổ Huấn các đời của Thiên Thần lại....

Rối rắm nhiều lần, Âu Thái phó chỉ có thể thỏa hiệp. Thấy Âu Thái phó không có ý kiến, những người khác tất nhiên cũng không có ý kiến gì. Chỉ là bọn họ không biết, khi bọn họ quỳ xuống theo Âu thái phó cũng đã bị liệt vào danh sách những đối tượng cần chú trọng.

“Nếu mọi người không có việc gì, thì bãi triều đi, người đâu, phát thiếp mời đến các quốc gia khác, mời bọn họ đến tham dự lễ đăng cơ.” Quân Mặc Hiên phân phó nói.

Mấy ngày gần đây, mấy tiểu quốc xung quanh nhiều lần xâm phạm biên cảnh của Thiên Thần. Mâu thuân giữa Thiên Thần và Thiên Linh rất căng thẳng, hăn phải biết được thái độ của những nước không. Nếu không làm như vậy, bọn họ sẽ rất bị động.

Bên này, Dạ Hi cũng không có nhàn rỗi, người của Huyết Sát thu thập các tin tức, tư liệu, lớn đến phạm tội gì, tham ô bao nhiêu bạc, nhỏ đến một ngày đi vệ sinh mấy lần. Lúc Quân Mặc Hiên lên triều sớm, những chứng cứ này đã được đưa tới Long Càn cung.

Lúc này Dạ Hi đang ngồi tìm đọc? Không nghĩ tới, quan viên trong triều tham ô, nhận hối lộ cũng không ít? Hừ, chỉ cần dùng những thứ này uy hiếp bọn họ thì còn gì phải sợ bọn họ không đồng ý cho mình làm hoàng hậu.

“Nương nương, Thái Phó phu nhân, Lý phu nhân... Cầu kiến!” Phấn Điệp bước chầm chậm đi vào báo tin.

“Thái Phó phu nhân? Để cho bọn họ vào đi.” Dạ Hi lười biếng nói. Những người này thật đúng là không chịu yên ổn mà.

Một lúc sau, mấy nữ tử ăn mặc kiểu dáng quý phụ đi vào tiền thính của Long Duyên cung. Nữ tử đi đầu khoảng chừng hơn năm mươi tuổi, chỉ là được bảo dưỡng tốt nên nhìn qua cũng chỉ có hơn ba mươi tuổi mà thôi.

Không phải rất đẹp, thân thể cũng có mập mạp một chút, chỉ là tư thái cao quý nhìn có vẻ ưu nhã hơn những phu phân còn lại. Nàng chính là Thái Phó phu nhân, người mà lúc Quân Thiên Dịch còn tại vị sách phong là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân.

“Nương nương, thứ cho thần phụ mạo muội, thỉnh nương nương cho phép hoàng thượng nạp phi, nạp phi không chỉ là vì chính hoàng thượng mà còn vì cân bằng các thế lực trong triều, thỉnh nương nương hãy suy nghĩ vì hoàng thượng!” Thái Phong phu nhân làm một đại lễ.

Ngay sau đó mấy vị phu nhân khác cũng quỳ xuống theo, thường ngày mấy vị phụ nhân này qua lại gần gũi với Thái phó phu nhân, thấy Thái phó phu nhân tìm Dạ Hi, bọn họ tất nhiên cũng đi theo.

Không nói đến việc có quan hệ tốt với Thái phó phu nhân như thế nào, chỉ là các nàng không thể tiếp thu việc hủy bỏ tam cung lục viện. Nếu hoàng thượng chỉ cưới duy nhất một thê tử vậy nữ nhi nhà bọn họ phải làm sao bây giờ!

“Nương nương, phận làm nữ nhân như chúng ta cần phải hiểu tam tòng tứ đức, quá mức mạnh mẽ cũng sẽ không tốt. Dù sao, không có nam nhân nào thích nữ nhân của mình còn mạnh mẽ hơn cả chính mình. Như vậy chẳng phải là tự đánh vào mặt của mình sao?” Lý phu nhân dịu dàng nói. Trong giọng nói thì chanh chua.

“Thật sao? Có thể hoàng thượng của các ngươi lại thích nữ nhân mạnh mẽ như ta, mạnh mẽ nhưng không mất dịu dàng, mềm yếu nhưng không nhu nhược, vô dụng....” Dạ Hi không keo kiệt khen chính mình.

Thái Phó phu nhân chau mày, thật không ngờ Dạ Hi này lại không biết xấu hổ. Không thể hiểu nổi hoàng thượng coi trọng nàng ở chỗ nào chứ.

“Ha hả, nữ nhân đáng quý ở chỗ biết thân biết phận, một mực hoang phí yêu thương mà nam nhân giành cho, đến lúc đó chỉ có thể tự chui đầu vào rọ.” Thái phó phu nhân âm thầm hại người nói.

Nói bóng nói gió ám chỉ Dạ Hi ỷ mình được Quân Mặc Hiên thương yêu mà kiêu ngạo, vô pháp vô thiên.

“Thái Phó phu nhân, ta thấy là ngươi đang ghen tỵ đúng không, ghen tỵ với ta vì nam nhân của ta quyết một lòng với ta. Cũng đúng, nữ nhân nào mà không muốn độc chiếm trượng phu của mình, chỉ là các ngươi phải chia sẻ trượng phu của mình với rất nhiều nữ nhân khác, cho nên các ngươi không phục đến tìm bản cung gây phiền phức đúng không?” Dạ Hi lạnh lùng nói, thành công nhìn thấy vẻ mặt của Thái Phó phu nhân thay đổi.

Không thể không thừa nhận, lời này của Dạ Hi nói trúng tâm tư của mấy vị phu nhân. Tuổi của các nàng cũng không còn nhỏ nữa, vóc người cũng biến dạng, cũng chẳng còn xinh đẹp nữa, tất nhiên sẽ không thể giữ lại được tim của nam nhân.

Bao nhiêu đêm, trơ mắt nhìn trượng phu của mình qua đêm ở chỗ tiểu thiếp. Bao nhiêu đêm, chính mình một mình ngồi trông phòng. Hết lần này đến lần khác, các nảng chỉ có thể căn răng nuốt tất cả những chua xót vào trong lòng. Đây chính là nỗi buồn của những nữ nhân cổ đại. tuy nhiên đối với loại nữ nhân bị tẩy não hoàn toàn như Thái phó phu nhân thì làm sao có thể cảm thấy bi ai được cơ chứ?

“Nương nương, thân là nữ nhân, đây là số mệnh, cho dù hiện tại hoàng thượng cưng chìu người, thương người, nhưng không chắc sẽ cưng chiều người cả đời! Đợi đến lúc hoàng thượng không còn yêu người nữa thì sẽ đi tìm những nữ nhân khác. Vậy sao không thừa dịp hiện tại, chọn mấy Phi tử cho hoàng thượng, đến lúc đó, mặc dù không có sự sủng ái của hoàng thượng, thì chí ít vẫn còn mỹ danh hiền lương thục đức....” Thái phó phu nhân chân thành nói.

Ở trên đời này, một đời một kiếp một đôi nhân không phải là không có, chỉ là tình cảnh như thế sẽ không xuất hiện ở hoàng gia. Lúc này, Dạ Hi đồng ý nạp phi, sẽ lưu lại ấn tượng tốt ở trong lòng hoàng thượng. Hơn nữa, có thế lực của phủ tướng quân chống lưng, nàng chắc chắn sẽ ngồi vững vàng trên vị trí hoàng hậu.

Như vậy, đạo lý dễ hiểu như vậy, làm sao nàng có thể không nghĩ ra cơ chứ?

“Thái Phó phu nhân lo nghĩ nhiều rồi, Bản cung có đủ lòng tin làm cho hoàng thượng sẽ sủng ái cả đời. Cho dù là không thể, Bản cung còn có thể hưu phu, đi tìm người khác không phải sao?” Dạ Hi xoa xoa đầu đang đau, nói chuyện với mấy nữ nhân già này thật sự không phải mệt bình thường.

A dua nịnh hót, còn phải quanh co lòng vòng, thực sự không phải phong cách của Dạ Hi nàng. Nàng vẫn tương đối thích đơn giản mà trực tiếp.

“Nương nương, chú ý thân phận của người, chuyện hưu phu kiểu này tốt nhất là đừng có nghĩ đến.” Giọng nói của Thái Phó phu nhân không thể nào tốt. Đối với Dạ Hi, nàng cũng không có đủ nhẫn nại như lúc trước.

Nàng là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, mà Dạ Hi, mặc dù là nữ nhân của Hoàng thượng, nhưng cũng chưa có sắc phong đẳng cấp, vì tôn trọng nàng mới gọi nàng một tiếng nương nương. Vậy mà Dạ Hì này lại to gan lớn mật như thế, ngay cả hoàng thương cũng dám hưu, vậy thì đừng có trách nàng không tôn trong người.

“Làm càn.” Khí tức của Dạ Hi trở nên lạnh, nhiệt độ không khí xung quanh dường như cũng giảm xuống vài lần.

Bị khí thế của Dạ Hi hù dọa, các nữ nhân vốn đang đứng lại quỳ xuống lần nữa. Đã sớm nghe nói Dạ Hi rất cường hãn, không ngờ rằng lại cường hãn như vậy, chỉ một ánh mắt của nàng đã đủ giây sát các nàng.

Dạ Hi đứng dậy, từ từ đi tới trước mặt Lý phu nhân, thản nhiên nói: “Lý phu nhân, ta nghe nói tối qua Lý đại nhân đến Yên Vũ các tìm Như Mộng cầm đuốc soi nói chuyện đêm khuya!”

Tiếp đó, lại đi tới trước mặt Trịnh phu nhân: “Trịnh phu nhân, không phải gần đây lão gia nhà ngươi mới cưới thêm một phòng tiểu thiếp sao? A, đúng rồi, vị tiểu thiếp mới này hình như gọi là Liên nhi đúng không? Thế nào, sao không về nhà tranh đấu với tiểu thiếp mà lại còn có tâm tư để ý đến việc nhà của bản cung.”

“Còn có Chu phu nhân.” Dạ Hi đi về phía trái, ánh mắt lạnh lùng nhìn người ở trước mặt nói: “Lão gia nhà ngươi không phải là một kẻ biến thái sao, chuyên môn thích hành hạ nhưng nữ nhân nũng nịu, nghe tiếng kêu thảm thiết của các nàng. Không biết trên người Chu phu nhân có các dấu vết bị ngược đãi không nhỉ!”

Nói xong, Dạ Hi vung tay lên, xoẹt một tiếng, hai ông tay áo của Chu phu nhân bị gạt lên. Trên cánh tay, in rõ ràng những lằn roi xanh xanh tím tím ở phía trên.

Điểm đến thì dừng, Dạ Hi đương nhiên hiểu rõ đạo lý này, khi kéo ống tay áo của Chu phu nhân lên, nàng đứng dậy trở lại chỗ ngồi, hài lòng nhìn những ánh mắt nghi ngờ đang nhìn Chu phu nhân.

Hôm nay, nếu không phải Dạ Hi nói ra, các nàng cũng không biết, Chu Đại Nhân là tên biến thái. Thế nhưng, chuyện bí mật như vậy làm sao Dạ Hi biết được.

Trong lúc nhất thời, mọi người kinh hãi, có cảm giác giống như đang trần truồng trước mắt Dạ Hi vậy.

“Làm sao, còn muốn Bản cung nói từng chút từng chút chuyện xấu của các ngươi ra không? Nói cho các ngươi biết, bí mật bản cung biết được còn rất nhiều? Ví dụ như, tiểu nhi tử của Lý đại nhân thực ra là đứa con hoa. Là tiểu thiếp Nhuế Hồng của Lý đại nhân không chịu được tịch mịch, nên yêu đương vụng trộm với gia đinh....”

Lời này vừa nói ra, Dạ Hi Thành thành công nhìn thấy vẻ mặt biến sắc của mấy vị phu nhân, ngay cả Thái phó phu nhân cũng không thể duy trì được vẻ cao quý, ưu nhã như trước.

“Dạ Hi, ngươi có ý gì?” Đây là lần đầu tiên trong ngày hôm nay Thái Phó phu nhân gọi thẳng tên họ của Dạ Hi, có thể thấy được nàng đã tức giận đến cực hạn.

“Có ý gì, Thái phó phu nhân vẫn chưa rõ ràng sao? Vậy bản cung sẽ giải thích một lần, các ngươi nghe cho rõ cho bản cung. Tất cả hãy trở về nói cho lão gia của các ngươi biết nếu còn dám phản đối bản cung làm hoàng hậu, bản cũng sẽ nói ra hết tất cả chuyện xấu của các ngươi cho người khác biết.”

Dạ Hi lạnh lùng nói, nói xong ra hiệu cho Phấn Điệp tiễn khách. Nữ nhân thực sự là quá phiền phức.

Mấy vị phu nhân ngoan ngoãn rời đi, trong lòng rất sợ hãi, sợ việc xấu của mình bị Dạ Hi tiết lộ ra ngoài. Từ nhỏ các nàng đã được hun đúc dưới quyền lợi, nếu nói là chưa từng làm chuyện gì thì không có khả năng. Trừng trị tiểu thiếp, trừng phạt thứ nữ, ám hại nhi tử của lão gia, chỉ cần chính các nàng sinh ra.

Hoặc nhiều hoặc ít đều nhận được độc hại của các nàng. Thế nên, sau khi những chuyện xấu bị Dạ Hi không đếm xỉa nói ra, các nàng không dám ngăn cản Dạ Hi làm hoàng hậu. Không những vậy, khi trở về ác nàng còn phải khuyên bảo lão gia nhà mình, thuyết phục họ ủng họ Dạ Hi làm hoàng hậu. Nếu không, cái mạng nhỏ này khó thể giữ được.

Nhìn một đám nữ nhân rời đi, Dạ Hi chuẩn bị đứng dậy đi tìm Tiểu Tư Mặc. Hoàng cung nơi này, quả nhiên không phải là chỗ người nên ở. Chỉ là vừa đi đến cửa, lại thấy Quân Mặc Hiên đi về phía bên này.

“Hi nhi, mới vừa rồi Thái phó phu nhân đến Long Duyên cung, các nàng có làm khó gì nàng không!” Quân Mặc Hiên lo lắng hỏi, không phải không tin tưởng năng lực của Hi nhi. Chỉ sợ nha đầu ngốc này vì mình mà nén giận, để cho người ta ức hiếp.

“Yên tâm, ta không sao.” Dạ Hi giả vờ không có chuyện gì nói, cúi người tựa vào vòng tay của Quân Mặc Hiên, đây là một vòng tay đủ để cho nàng cảm thấy yên tâm.

Lúc này, bọn họ không có quá nhiều thời gian để giải quyết nội đấu, phải mau chóng thuyết phục triều thần, để cho Quân Mặc Hiên có thể ngồi vững chắc trên hoàng vị một ít thì mới có thể nghênh tiếp sự khiêu khích của Thiên Linh.

Thấy Dạ Hi ngoan như vậy, làm sao Quân Mặc Hiên có thể không biết nàng ấy đang lừa gạt mình chứ, tuy nhiên hắn cũng không nói thẳng ra. Chỉ là trong lòng âm thầm quyết đinh, phải nhanh chóng giải quyết hết vây cánh của Âu Thái phó.

Âu Thái Phó làm người thanh liêm, mọi chuyện đều vì giang sơn xã tác, hắn đã từng phái người đi điều tra nhiều lần nhưng không bắt được nhược điểm của hắn. Mặc dù có thể lợi dụng Âu Tư Hằng để tạm thời khống chế Âu thái phó, nhưng cách làm người có hắn, vì Thiên Thần, chuyện vì đại nghĩa diệt thân như thế này Âu thái phó tuyết đối làm được.

Bỗng nhiên, Dạ Hi giống như nghĩ đến cái gì, giao quyển sách nhỏ trong ngực cho Quân Mặc Hiên.

“Chuyện này sẽ có giúp đỡ lớn đối với việc ổn định hoàng quyền của chàng.” Dạ Hi ôn nhu nói. Bắt nạt mấy vị phu nhân thì còn có thể, nhưng nếu nàng trực tiếp trừng trị quân viên thì sẽ có người nói nàng can thiệp vào triều chính. Để không làm cho Quân Mặc Hiên khó xử, nàng giao những thứ này cho Quân mặc Hiên. Có hắn đứng ra, những tên quan viên phạm tội nghiêm trọng này có thể bị trừng trị thích đáng hơn.

Xem qua sách nhỏ, ánh mắt Quân Mặc Hiên lộ ra một tán thưởng, Hi nhi của hắn quả thực không xuất bài theo lẽ thường, cầm lấy bím tóc của người khác, uy hiếp bọn họ. Tuy rất vô sỉ, nhưng đầy hoàn toàn có thể xem là một biện pháp tốt.

Hơn nữa, phần lớn thế lực trong triều đình, hắn còn không có nắm giữ, có quyền sổ nhỏ này, tốc độ của hắn sẽ nhanh hơn rất nhiều.

“Hi nhi, ta có từng nói qua chưa gặp gỡ được nàng là phúc khí đời trước ta tu luyện, ta nghĩ đời trước ta phải làm rất nhiều chuyện tốt mới có thể có được nàng.” Quân Mặc Hiên ôn nhu nói lời yêu thương, thuận lợi ôm Dạ Hi vào trong ngực.

Từ sau khi có được Hi nhi, cuộc đời của hắn mới trở nên có ý nghĩa. Trước đây, hắn sống chỉ vì quyền lợi, nhưng bây giờ, hắn là tất cả chỉ vì muốn bảo vệ Hi nhi được tốt hơn.

Còn đối với Dạ Hi mà nói, gặp gỡ Quân Mặc Hiên làm sao có thể không phải là phúc tinh của nàng chứ? Hắn cho nàng tình yêu, cho nàng một ngôi nhà. Không có hắn, nàng chỉ là một cỗ máy giết người không có tình cảm mà thôi.

...

Triều sớm ngày hôm sau, mắt của Quân Mặc Hiên lạnh lùng nhìn mấy vị quan quỳ ở phía dưới.

“Lý đại nhân, Chu Đại Nhân, Trịnh đại nhân... Xem một chút chuyện tốt mà các ngươi làm đi!” Quân Mặc Hiên tức giận nói. Nói xong, ném quyển sổ nhỏ tới trước mặt mấy người.

Trên quyển sổ nhỏ viết rõ ràng hành vi phạm tội của mấy người, tham ô bao nhiêu bạc, đi dạo thanh lâu bao nhiêu lần, cưới bao nhiêu phòng tiểu thiếp, thậm chí một ngày đi vệ sinh mấy lần cùng đều ghi lại rõ ràng.

Mấy người đó kinh hoàng, Quân Mặc Hiên làm thể nào có thể chỉ dùng vỏn vẹn một ngày mà đào tất cả gốc gác của bọn họ lên như thế.

Trước đây cảm thấy tuy vận khí của Quân Mặc Hiên có chút tốt, đoạt được vương vị. Nên chỉ cho hắn là một thanh niên đầy nhiệt huyết, không có võ công, đối với thuật ngự thần lại càng dốt đặc cán mai. Thậm chí, còn tự cho là đúng rằng ở phương diện quyền mưu đế vương Quân Mặc Hiên không thể vượt qua bọn họ.

Nhưng mà, lúc nhìn thấy bao nhiêu chứng cứ phạm tội chỉ về phía bọn họ, thì bọn họ mới hiểu được, Quân Mặc Hiên là một vị đế vương có tâm cơ rất sâu. Còn sâu hơn cả Quân Thiên Dịch.

Nhưng lúc có thể hiểu rõ hết tất cả thì đã quá muộn rồi, điều duy nhất có thể làm đó chính là quỳ xuống cầu xin tha thứ.

“Hoàng thượng, tha mạng!” Mấy người liên tục cầu xin tha thứ. Biết đại thế của mình đã mất, đã không có khí thể bức người như ngày hôm qua nữa.

“Tha mạng, nếu trẫm tha cho các ngươi, như vậy chẳng phải sẽ làm... bách tính trong thiên hạ thất vọng sao. Tội các ngươi phạm phải, cho dù có tru di cửu tộc cũng khó làm cho mọi người hết giận. Người đâu, giải ba người này vào đại lao chho trẫm.” Quân Mặc Hiên tức giận nói.

Mười người ngày là nhưng kẻ tham ô nghiêm trong nhất trong tất cả các quan viên, càng khéo hơn chính là bọn họ lại là môn sinh của Âu Thái phó. Giải quyết mấy người này chẳng khác nào làm suy yếu thế lực của Âu thái phó cả.

Thấy ba người bị bắt đi, những người trên triều đình cảm thấy không yên, ngay cả Âu thái phó cũng không dám nói gì. Dù sao chứng cớ rành rành, hơn nữa, hắn cũng hiểu rõ mấy người này, chỉ là không ngờ, bọn họ thế nhưng lại làm ra những chuyện như vậy. Tất cả đều do hắn, người làm lão sư này dạy không tốt.

Quân Mặc Hiên không thèm để ý đến hiệu quả mà chính mình tạo ra, hắn chính là muốn giết một người răn trăm người, để cho bọn họ hiểu rõ, Quân Mặc Hiên hắn cũng không phải là Quân Thiên Dịch, sẽ thỏa hiệp một cách đơn giản như vậy.

“Ở chỗ này của trẫm còn có rất nhiều sổ nhỏ, mỗi hành động của các ngươi trấm đều nhìn trong mắt? Lúc này đây, trẫm tạm thời bỏ qua cho các ngươi, nếu còn tái phạm, vậy thì chờ các ngươi cũng không phải chỉ là chặt đầu đơn gian như vậy.” Quân Mặc Hiên uy hiếp nói.

Vuốt vuốt quyển số nhỏ trong tay, dáng vẻ chẳng đếm xỉa kia ở trong mắt các đại thần chính là uy hiếp trắng trợ. Trong lúc nhất thời, nhiều quan viên như vậy chẳ ai dám mở miệng nói chuyện.

Bọn họ rất sợ kế tiếp sẽ đến lượt bọn họ. Lúc này, cuối cùng mọi người cũng hiểu rõ Quân Mặc Hiên không phải là Quân Thiên Dịch, có thể tùy ý bọn họ ồn ào rồi thỏa hiệp.

Hắn biết dùng cách của chính mình ép bọn họ phải thỏa hiệp, hơn nữa, còn phải cam tâm tình nguyện thỏa hiệp.

Nhìn phản ứng của bọn họ, Quân Mặc Hiên rất hài lòng, lập tức, thử dò xét lần nữa nói: “Bây giờ còn có người nào phản đối chuyện sắc phong Hi nhi làm hoàng hậu nữa không! Tất cả các ngươi đều có thể nói ra lý do.”

Bím tóc bị túm, làm gì có người nào dám phản đối chuyện Dạ Hi làm hoàng hậu nữa chứ. Cho dù là để cho Dạ hi can thiệp vào triều chính, bọn họ cũng sẽ không có ý kiến gì!

Trong đám quan viên, lớn lớn, nhỏ nhỏ đều có một chút hối lộ cùng bị hối lộ. Huống hồ, chẳng có người nào là hoàn mỹ cả. Quân Mặc Hiên có thể đào mười tám đời tổ tong của Lý đại nhân lên thì hắn cũng có thể đào mười tám đời tổ tông của những người khác lên.

Cho nên, suy nghĩ cho cái mạng nhỏ của mình, bọn họ không phản đối mới tốt.

“Không nói lời nào, có nghĩa là đồng ý.” Trong mắt Quân Mặc Hiên lóe lên ý cười được như ý, cuối cùng hắn cũng có thể cùng với Hi nhi đứng trên đỉnh cao nhất rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.