Tà Vương Tuyệt Sủng Chính Phi Độc Địa

Chương 31: Chương 31: Người xem cuộc vui




Thái tử Nam Cung Nguyên Huy từ trước tới nay chưa từng muốn thú nàng, thế nhưng phía trên có Hoàng hậu đè ép, Hoàng hậu hy vọng hắn làm một Thái tử nói có chữ tín, để hắn lập hôn ước, nhưng Thái tử thật sự không muốn thú Hoa Kinh Vũ, vì vậy hôn sự này vẫn còn đang chần chừ.

Hoa Kinh Vũ hít sâu, xem ra hôm nay nàng có thể cùng Hoàng hậu nương nương tâm sự, đồng ý hủy bỏ hôn sự giữa nàng và Thái tử, giằng co như vậy cũng không phải là biện pháp, tuổi của nàng cũng ngày càng lớn, đương nhiên nàng cho tới bây giờ cũng không muốn lập gia đình.

Tuổi mười tám mặc dù đối với cổ nhân là rất lớn, nhưng nếu ở hiện đại, đây là tuổi như hoa như ngọc, nàng gấp gáp cái gì: “Được, ta đã biết.”

Hoa Kinh Vũ lên tiếng, sửa sang lại một chút, chuẩn bị tiến cung, tiến cung không thể quá tùy tiện, nơi ấy chính là hoàng cung, dung nhan cũng rất chú trọng.

Hoa phủ những năm gần đây, tuy rằng luôn có người khi dễ nàng, nhưng ngoài mặt đối với nàng cũng không tệ lắm, cách ăn mặt cũng không bị người khác nhìn ra. Dẫu sao trên đầu nàng còn đính thêm danh hiệu Thái tử phi, hơn nữa hoàng hậu rất xem trọng hôn sự này, vì vậy mặc dù Vân thị ngược đãi nàng, cũng không dám quá mức.

Hai người ăn một chút, ra khỏi Hoa phủ, lên xe ngựa trong cung, một đường tiến cung.

Chỗ ở của hoàng hậu nương nương chính là cung điện nằm chính giữa, tên là Tụy Giai Cung. Trên đại điện, Hoàng hậu ngồi ngay ngắn ở trên cao, một thân uy nghi, hòa nhã, đẹp đẽ, quý phái. Hoa Kinh Vũ đoan chính hành lễ thỉnh an Hoàng hậu.

“Đứng lên đi.” Hoàng hậu từ trên cao nhìn xuống nàng, sau khi Hoa Kinh Vũ tạ ân, mặc cho Hoàng hậu đánh giá mình: “Hoa Kinh Vũ.”

“Vâng, Hoàng hậu nương nương.”

“Thái tử tối qua đến tìm ta, xin ta đồng ý hủy bỏ hôn sự này?”

Không nghĩ tới tối qua Nam Cung Nguyên Huy đã tiến cung, thật sự là quá tốt, nàng đỡ phải lên tiếng. Hoa Kinh Vũ trong lòng nghĩ, sắc mặt không thay đổi, không biết Hoàng hậu nương nương có ý gì?

“Ý của ngươi thế nào?” Hoàng hậu nhìn Hoa Kinh Vũ, lúc trước nha đầu này còn rụt rè nhu thuận, lúc này lại khôn khéo, không kiêu ngạo siểm nịnh.

Trong mắt Hoàng hậu lóe ra âm u, Hoa Kinh Vũ nhàn nhạt mở miệng: “Nếu Thái tử không muốn lấy ta, như thế cũng không làm khó Thái tử điện hạ, dưa hái xanh không ngọt. Hoàng hậu nương nương hãy thành toàn cho chúng ta. Ta bây giờ đã mười tám tuổi, không thể tiếp tục trì hoãn.”

Đây ý nói nàng không chờ nổi, ánh mắt Hoàng hậu thâm u: “Ý của ngươi là không muốn gả cho Thái tử.”

“Không phải không muốn gả, là do Thái tử không muốn cưới.” Điểm lập trường này phải nói rõ, Hoàng hậu lại là mẫu thân của Thái tử, mẫu thân trong thiên hạ đều cho rằng con mình là tốt nhất, nếu nàng nói không lấy chồng, tất nhiên sẽ khiến Hoàng hậu tức giận, cho nên cứ dứt khoát đem trách nhiệm đổ lên trên người Thái tử.

Khóe môi của Hoàng hậu cong lên nụ cười yếu ớt: “Ngươi đã muốn gả, bổn cung liền cho phép ngươi, tuyệt đối sẽ không đồng ý để Thái tử từ hôn.”

“Ách.” Hoa Kinh Vũ kinh ngạc, nàng cho rằng Hoàng hậu bảo nàng tiến cung là để hủy bỏ hôn sự này, còn có cái gì kêu nàng gả, bà ấy liền đồng ý cho nàng, nàng lúc nào thì muốn gả?

Kì thật lúc trước Hoàng hậu cho nàng tiến cung, chính là muốn giải trừ hôn ước, bởi vì con trai dây dưa không có biện pháp, hắn nhiều lần muốn giải trừ hôn ước, bà đang định làm theo ý của hắn.

Về việc cho Hoa Kinh Vũ tiến cung, chính là muốn trấn an Hoa Kinh Vũ, sau đó tìm một hôn nhân tốt ban thưởng cho nàng, như vậy cũng coi như êm đẹp, chỉ là khi gặp được Hoa Kinh Vũ, Hoàng hậu lại có tính toán khác.

Phong thái của Hoa Kinh Vũ, cùng với khí phái của nàng, đều rất thích hợp để làm chủ cung của Thái tử phi, tuy rằng màu da hơi đen, thế nhưng Hoàng Hậu cho rằng, người không bằng người.

Tuy rằng Thái tử phi dáng người không tính là xuất sắc, người như vậy có thể trợ giúp Thái tử, trí tuệ tất nhiên phải xuất chúng, trong ấn tượng của Hoàng hậu, Hoa Kinh Vũ là một người hèn yếu, nhưng hôm nay vừa thấy, đã thay đổi thành một dạng khác.

Như vậy Hoàng hậu liền thay đổi chủ ý.

Đương nhiên điều này Hoa Kinh Vũ không biết, bằng không nàng liền phiền muộn, muốn tự sát cũng có thể.

Ở chính điện của Tụy Giai Cung, khuôn mặt Hoa Kinh Vũ hoàn toàn khó có thể tiếp thu, Hoàng hậu mở miệng lần nữa, thanh âm càng thêm ôn hòa: “Vũ Nhi, ngươi trở về đi, việc này ta sẽ thay ngươi làm chủ. Ta sẽ cho người chọn ngày, nếu có ngày tốt sẽ cho ngươi và Thái tử thành hôn, như vậy ngươi cũng sẽ không bị trì hoãn.”

Hoàng hậu nói xong lập tức sai thái giám đưa Hoa Kinh Vũ về Hoa phủ.

Ngồi ở trong xe ngựa, Nhan Băng thấy Hoa Kinh Vũ sắc mặt khó coi, kì quái hỏi: “Tiểu thư, người làm sao vậy?”

Hoa Kinh Vũ phục hồi tinh thần lại, đau đầu không hiểu muốn giựt tóc: “Hoàng hậu cho gọi ta tiến cung, vốn tưởng rằng bà ta sẽ giải trừ hôn ước của ta và Thái tử, thế nhưng ai biết Hoàng hậu lại nói muốn thay ta làm chủ, nhanh chóng cho người đi chọn ngày tốt, để ta và Thái tử thành hôn.”

“A, tại sao lại có thể như vậy?” Nhan Băng sắc mặt cũng khó coi, Thái tử không thích tiểu thư, điều này mọi người ai cũng biết, tiểu thư nếu gả đến phủ Thái tử, sau này còn có thể hạnh phúc sao?

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Nhan Băng sốt ruột hỏi.

“Đừng nóng vội, chúng ta trước tiên từ từ suy nghĩ, chắc chắn sẽ nghĩ ra biện pháp, nếu không có biện pháp cùng lắm thì ta đào hôn, cho dù thế nào ta cũng không gả cho tên Nam Cung Nguyên Huy kia.”

Hai người nói thầm với nhau một đường về tới Hoa phủ.

Ai biết vừa trở về Hoa phủ không bao lâu, Thái tử Nam Cung Nguyên Huy đã một đường tiến vào Khinh Vũ Các: “Hoa Kinh Vũ ngươi là một tiện nhân, có phải ngươi đã nhiều chuyện hay không?”

Hoa Kinh Vũ tâm tình đã không tốt, nghe Nam Cung Nguyên Huy nói tâm tình càng không tốt, nổi giận đùng đùng đi ra, lạnh lẻo trừng mắt Nam Cung Nguyên Huy: “Thái tử lại nổi điên cái gì, ta lại đắc tội ngươi chỗ nào?”

Nam Cung Nguyên Huy sắc mặt đen giống như đáy nồi, phẫn nộ chỉ vào Hoa Kinh Vũ: “Đêm qua, ta tiến cung cùng mẫu hậu nói xong rồi, giải trừ hôn ước của hai ta, thế nhưng ngươi vừa tiến cung một chuyến, mẫu hậu lại cho người đi xem ngày, vì hai chúng ta chọn ngày hoàn đạo, bảo ta thu hồi tâm tư không muốn cưới ngươi, lẽ nào không phải do ngươi sử dụng thủ đoạn, bằng không mẫu hậu làm sao hạ quyết định này.”

Cái này khiến Hoa Kinh Vũ sắc mặt càng trắng hơn, không nghĩ tới Hoàng hậu đã cho gọi Khâm Thiên Giám vào cung, vậy phải làm sao bây giờ? Thế nhưng sắc mặt của Hoa Kinh Vũ lọt vào mắt Nam Cung Nguyên Huy, hắn liền cho rằng nữ nhân này chột dạ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Quả nhiên là ngươi sử dụng thủ đoạn, cho dù ngươi vào được phủ Thái tử, ta cũng sẽ không sủng hạnh ngươi.”

Thái tử phát ra căm hận nói.

Ngoài cửa viện Khinh Vũ Các bỗng truyền đến tiếng kêu của nha hoàn: “Tiểu thư, tiểu thư.”

Nam Cung Nguyên Huy và Hoa Kinh Vũ cùng nhau nhìn qua, liền thấy ở trước cửa Khinh Vũ Các, Hoa Như Yên sắc mặt trắng bệch, thân thể tựa vào trong lòng nha hoàn ngất đi.

Nam Cung Nguyên Huy vừa nhìn thấy liền đau lòng, chạy như bay đến ôm lấy Hoa Như Yên : “Yên Nhi, Yên Nhi.”

Hoa Như Yên đúng lúc mở mắt, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Thái tử: “Điện hạ, việc này là thật sao? Hoàng hậu nương nương đã hạ lệnh cho Khâm Thiên Giám chọn ngày hoàng đạo, để các ngươi thành hôn sao??”

Nam Cung Nguyên Huy thấy tâm đau không dứt, cầm lấy tay của Hoa Như Yên ôn nhu nói: “Như Yên, nàng yên tâm, ta sẽ không thú nàng ta, ta nhất định phải tiến cung ngăn cản mẫu hậu lại.”

Hắn nói xong quay đầu hung ác trừng mắt nhìn Hoa Kinh Vũ.

Hoa Kinh Vũ nhìn hai người tình cảm nồng nàn, nói không nên lời ghét bỏ, diễn ân ái cũng đừng ở trước mặt nàng diễn, thật buồn nôn. Tiểu Bạch phía sau nàng loạng choạng đi vào bên trong, trước khi đi cũng đồng dạng khinh bỉ hai người kia, không diễn sẽ chết .

Ngoài phòng Nam Cung Nguyên Huy còn đang hung ác kêu gào: “Hoa Kinh Vũ, ta sẽ không thú ngươi, ta nhất định sẽ ngăn cản mẫu hậu chuyện này, sẽ không để cho bà trúng quỷ kế của ngươi.”

Hoa Kinh Vũ thật muốn xông ra đem tổ tông Nam Cung gia thăm hỏi một lần, nàng cái gì cũng chưa nói, quỷ kế ở đâu ra, nàng so với hắn còn muốn nhanh chóng giải trừ hôn ước này, hắn tự cho hắn là miếng mồi ngon, nhưng thật ra chỉ là một đống cức chó, Hoa Kinh Vũ trong lòng nghĩ như vậy, bước chân lại ra khỏi gian phòng, âm lãnh mở miệng: “Thái tử điện hạ, ngươi cho ngươi là miếng thịt ngon, tất cả nữ nhân đều muốn có ngươi sao, ta lập lại lần nữa, nếu ngươi không muốn thú ta, đi thỉnh Hoàng hậu nương nương đổi ý, không nên ở chổ này giống như đàn bà chanh chua chỉ biết náo loạn, đánh mất thân phận của mình.”

Nam Cung Nguyên Huy sắc mặt thoáng cái đen, tức giận cắn răng, phát hiện mình mở miệng cũng chiếm không được tiện nghi, cuối cùng hung hăng ôm Hoa Như Yên rời đi. Hoa Kinh Vũ nhìn bọn họ rời khỏi, vẻ mặt chán ghét xoay người chuẩn bị trở về phòng, đột nhiên, một ánh mắt lãnh u đáng sợ từ cách đó không xa truyền đến, Hoa Kinh Vũ cả kinh, thật nhanh nhìn lại, liền thấy ở tường viện cách Khinh Vũ Các không xa, có một người biếng nhác ngồi ở đó, trên cẩm bào màu đen, hoa huyết ngạn đỏ tươi xinh đẹp, giống như Tu La thị huyết của bóng đêm, mặc dù giờ phút này hắn chỉ lẳng lặng nhìn nàng, nhưng khiến người dễ cảm giác được sự lãnh khốc vô tình của hắn, hắn híp lại đôi mắt phượng dài hẹp, nguy hiểm nhìn chằm chằm Hoa Kinh Vũ, bất quá trên môi lại có ý cười, cho thấy giờ phút này tâm tình của hắn không tệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.