Tái Chiến

Chương 43: Chương 43: Nói nhiều




Chu Kiều không dành quá nhiều năng lượng vào mối quan hệ giữa cô và Tần Vũ Tùng, cứ để thời gian trả lời. Mặc dù anh nói muốn hiểu hơn về cô nhưng hai người đều bận rộn, khi gặp nhau mới biết gần đây đối phương bận rộn với việc gì.

Đầu tháng 3, Chu Kiều đến một trường đại học ở Nam Kinh tuyển người. Doanh nghiệp tư nhân, chủ lại là phụ nữ trẻ, sinh viên nộp hồ sơ ít đến thảm thương. Cô và Ngô Nhiễm Nhiễm ngồi hai giờ, chuẩn bị sửa soạn đồ đạc đi về. Ngô Nhiễm Nhiễm đi toilet về biểu hiện khác lạ “Không trách được, hôm nay có một công ty cũng đang tuyển dụng”. Chu Kiều lơ đễnh hỏi “Công ty nào, sao bây giờ mới làm? Các công ty lớn thường tuyển dụng trước Tết mà?”. Ngô Nhiễm Nhiễm nói “Là Tần tổng”, cô lại nói thêm “Hình như anh ấy chuyển giao công việc cho Tổng giám đốc mới”.

Chu Kiều gặp anh nhiều lần nhưng không nghe anh nói, có vẻ anh không định nói cho cô biết. Ngô Nhiễm Nhiễm giúp Chu Kiều cất hồ sơ vào túi “Bên kia sinh viên chen nhau đông đúc rất náo nhiệt”

Chu Kiều dừng tay “Tôi tới xem thử xem sao”

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh giữa đám đông. Anh ngồi trên bục, áo sơ mi trắng, vest đen, gương mặt sáng sủa, giọng nói qua micro truyền khắp giảng đường, có cảm giác xa lạ. Có vẻ thành thục của đàn ông trưởng thành, lại không mất vẻ sôi nổi, những sinh viên đến tham gia cảm giác anh là đại diện của công ty, là nơi tốt để phấn đấu.

Có lẽ trên đời thật sự có giác quan thứ sáu, anh nhìn qua hướng cô đang đứng. Chu Kiều lui ra sau một chút, tránh sau các sinh viên, chờ anh chuyển tầm mắt sang nơi khác mới rời đi. Đi được hai bước đã thấy tin nhắn “Chờ anh, cùng ăn cơm chung”. Cô quay lại nhìn anh, anh dùng khẩu hình mấp máy môi “Nhanh lắm”.

Không lâu sau, anh tìm được cô. Thấy xe cô, anh sửng sốt “Một ngày không gặp phải nhìn bằng con mắt khác, nhưng cũng là xe Đức. Chu tổng, em thích xe hơi của Đức đến mức nào?”. Chu Kiều vì công việc hôm nay mà thuê chiếc Mercedes-Benz, nghe anh trêu không nhịn được cười “Đúng đó, nhà giàu mới nổi không có suy nghĩ vậy đó, không thể so với anh là thế giới tự do, chỉ cần cố gắng nỗ lực là tương lai lý tưởng”.

Cô khởi động xe “Đi ăn cơm ở đâu? 5h chiều em còn phải trả xe, nếu không lại mất thêm tiền thuê 1 ngày”

Tần Vũ Tùng lấy điện thoại định vị GPS, không ngẩng đầu lên hỏi “Cá nóc em ăn được không?”, “Thôi đừng, ăn uống đơn giản thôi”. Ngô Nhiễm Nhiễm đã biết điều đi tìm chỗ mua sắm, nhưng cũng phải quay lại sớm đón cô ấy. Chu Kiều hỏi “Anh thay đổi vị trí công việc rồi?”, Tần Vũ Tùng “Ừ, công ty dự kiến phát triển dây chuyền sản xuất mới, anh đi khai hoang”.

Chu Kiều mặc dù không làm việc ở doanh nghiệp nước ngoài nhưng cũng biết chờ nghiên cứu sản phẩm, nghiên cứu thị trường, từng bước thực hiện công việc, hai ba năm không chắc có kết quả, không chừng anh bị treo. Cô nghĩ anh không muốn nói về việc này, do dự muốn chuyển chủ đề, nhưng anh lại tiếp tục nói “Anh đã chịu đựng hơn hai năm rồi, vì được đề bạt khá nhanh cho nên làm việc gì cũng quá cẩn thận. Tốt hơn là nên bắt đầu lại, hơn nữa em cũng biết anh xuất thân từ dân bán hàng, nó không đủ mang tính toàn diện. Bây giờ công ty có cơ hội này, anh muốn thử …”

Chu Kiều muốn nói lại thôi, Tần Vũ Tùng không thèm để ý “Thật khó để thừa nhận thiếu sót của mình, nhất là anh còn rất sĩ diện. nhưng sau đó lại có cảm giác buông bỏ được hành lý để ra trận thật tốt. Em thế nào? Hôm nay tuyển được bao nhiêu người?”

Chu Kiều lắc đầu “không phù hợp”

“Cuối tuần em có rảnh không? Anh có hai người bạn làm HR (Human Resources – quản trị nhân sự), ngành sản xuất cũng tương tự em”

Chu Kiều hơi ngạc nhiên. Cô trầm ngâm “Thật ra em không biết ai, nhưng mà…” cô không muốn xuất hiện trong vòng quan hệ như ban đầu, nhưng cô lấy tư cách gì xuất hiện ở vòng quan hệ với anh? (Vòng quan hệ bạn bè, người thân)

Chu Kiều dẹp ý nghĩ đó qua một bên “Được, nhưng em sẽ ở lại trong khách sạn”. Đấu tranh với người, thắng cũng là thua. Cũng do cô không cẩn thận thời gian hai người ở bên nhau.

Phân tâm nên bỏ lỡ đoạn đường rẽ theo chỉ dẫn GPS, Chu Kiều định chạy tìm điểm quay đầu xe, ai ngờ càng đi càng xa vẫn không có. Cô nắm chặt vô lăng, Tần Vũ Tùng an ủi nói “Không sao, coi như lái xe đi dạo”. Cuối cùng có đường rẽ trái, Chu Kiều quay lại, lại thấy không phải đường cũ. GPS vẫn báo phía trước quẹo phải, Chu Kiều chạy qua hai ngã tư, đột nhiên hiểu ra “Vẫn luôn quẹo phải, còn không phải là quay 360 độ về lại chỗ cũ?”. Cô mở hai đèn, từ từ dừng lại bên đường, cầm bản đồ giấy trên xe xem một lần nữa rồi mới khởi động xe đi tiếp.

Tần Vũ Tùng ở bên cạnh nhìn, thấy cô không có ý muốn hỏi ý kiến anh, anh im lặng. Cho đến khi xe về đúng đường, anh mới mở miệng “Sau này chúng ta một người lái xe một người nhìn đường”. Chu Kiều nói “Không, ai lái xe người đó chịu trách nhiệm”.

“Lái xe không thuận tiện nhìn đường, không bằng phân công ra, mỗi người làm một việc để có hiệu quả cao”

“Lúc anh lái xe em không có can thiệp”

“Anh cũng không ngại em chỉ anh chạy đường nào đâu”

Xém chút lại bỏ qua đường rẽ, không có thời gian tranh cãi, Chu Kiều chú ý đưa xe vào đúng làn đường xong mới có thời gian trừng mắt liếc anh “Em tôn trọng ý kiến của anh, cho nên sau này sẽ giúp anh xem đường/tìm đường, nhưng anh cũng phải tôn trọng em, mỗi người có thói quen riêng”

Tần Vũ Tùng giơ tay tỏ vẻ đã biết “Em sợ anh không biết sẽ chỉ sai đường hả?”

Chu Kiều nói “Không phải, em sợ em không kịp phán đoán”

Tần Vũ Tùng thấy không thể tưởng tượng được “Sở dĩ phân công ra như vậy là để em lái xe chỉ cần chú ý tình hình giao thông, cho nên em không cần phán đoán, việc đó để anh lo”

Chu Kiều bất đắc dĩ “Chúng ta cần tranh cãi như vầy sao?”. Cô biết dù là đàn ông hay phụ nữ, đến tuổi nhất định thì sẽ nói tương đối nhiều, nhưng không nghĩ anh cũng vậy. Chu Kiều nhấp nhấp miệng, Tần Vũ Tùng thở dài, không nghĩ cô bướng bỉnh lên lại thành vầy. Anh không muốn cô buồn, nhanh chóng khen ngợi “Em mặc đồ công sở rất có khí thế”

Hôm nay Chu Kiều búi tóc ra sau, mặc vest đen, nhìn lớn hơn vài tuổi, nhịn không được tự cười giễu “Vẫn không có sức thuyết phục, sinh viên không tin tưởng”. Cô có chút nhớ thời gian trước cùng Từ Thao phối hợp, những ngày thế này có thể đẩy anh ta ra trước, cô chỉ cần vùi đầu làm việc.

Tần Vũ Tùng nghiêng đầu quan sát một hồi “Em rất đẹp”. Cô giống như lăng kính, dần dần thể hiện nhiều góc độ khác nhau.

Đến được địa điểm anh chọn, vội vàng ăn cơm xong, buổi chiều anh còn phải tiếp tục tuyển dụng, còn cô trở lại Nam Thông.

Đưa Tần Vũ Tùng về lại cổng trường, Chu Kiều vừa đi được mấy mét, anh đã đuổi theo “Đi đường cẩn thận, đừng để mệt quá, nếu tới trễ thì cứ để trễ, anh đưa em tiền thuê xe”

Cô…

Thật sự không nghĩ anh lại nói nhiều như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.