Tái Sinh Duyên Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 12: Chương 12: Là ai không buông tay




Hoàng đế bị thương, hết thảy đều trở nên hỗn loạn.

Trong đình, chỉ nghe thấy tiếng bước chân vội vàng, tiếng kêu của nữ nhân . Trong hỗn loạn, nàng thế nhưng còn nhận ra giọng hắn.

Trong trẻo nhưng lạnh lùng vương một phần giận dữ, “Giao cho tông nhân phủ.”

(Như: Tông nhân phủ: 1 nơi để trừng phạt người của nội cung gồm: cung phi công chúa, hoàng tử, thái giám, cung tỳ…chuyện nội cung bị ém trong nội cung ấy)

Tông nhân phủ, lao ngục kia chính là cái chốn khổ hình ác quỷ .

Nàng nhẹ nhàng cười, rơi vào bóng tối, ý thức của nàng thanh tỉnh thần kỳ: lần này nàng rốt cuộc không sống nổi.

******

Giữa tháng, Cầm Phương cung.

Phù dung dưới trướng, tóc đen rối tung trên giường, Hoa phi sắc mặt túy nhược đào đà (mặt ửng hông hồng như hoa đào), si mê nhìn thân hình nam nhân gầy nhưng rắn chắc. Long Phi Ly lại lạnh lùng đẩy ra thân thể mềm mại trên người.

“Hoàng Thượng?”

“Ngươi vừa rồi cho ta uống canh có bỏ thêm cái gì?” Đôi mắt Long Phi Ly trầm xuống, phủ thêm áo choàng.

Hoa phi sợ tới mức quỳ gối nằm úp sấp trên giường, sợ hãi nói: “Nô tì chính là muốn thêm dược có thể gia tăng tình thú, nô tì … ”

“Mẫn nhi, chỉ một lần này thôi, hiểu chưa?” Hoàng đế lạnh lùng cất lời, phất tay áo nghênh ngang bỏ đi.

Nhìn bóng dáng nam nhân, Hoa phi cắn răng, dược mạnh như vậy, hắn cư nhiên có thể chịu đựng mà không chạm vào nàng.

******

Tuyền Cơ nằm co mình trong đám cỏ khô, giày không biết đã bị rớt mất từ khi nào, bàn chân lạnh băng, giống như chôn trong tuyết. Trong cổ họng còn vương chút huyết đàm, nhịn không nổi, che miệng ho khan một trận, chất lỏng đỏ sẫm cũng theo khe tay mà chậm rãi chảy ra.

Đầu xuân, tiết trời còn nhiều sương lạnh, địa lao lại âm u, nàng chỉ thấy đầu óc mơ màng nóng. Biết là cảm lạnh, cố đem chút áo váy mỏng manh quấn chặt thêm một chút.Tayvừa đưa ra, thử vài lần nhưng lại không có lực để nâng lên.

Đột nhiên, trong đám cỏ khô nhẹ nhàng rung rung, một con chuột thật lớn chạy ra, nhảy lên tay nàng.

Nàng cười khổ, nàng thậm chí không có sức để đuổi con vật đen nhẻm này đi.

Trong ngục có rất nhiều chuột to, cũng không sợ người, hai mắt nheo lại tỏa ra ánh sáng màu lục u ám, cắn xé lấy phần da thịt ở cổ tay của nàng.

Nàng cười, cắn răng chịu đựng, ý thức bắt đầu mơ hồ.

Trong hoảng hốt, có người nắm lấy hai chân của nàng bỏ vào trong lòng ngực sưởi ấm, nàng nhắm chặt mắt, trong mũi ngửi thấy hương khí thanh đạm nhàn nhạt.

“Thúy Nhi, Thúy Nhi.” Nàng hàm hồ kêu. Đó là tiểu nha đầu bên người của nàng. Nàng sợ lạnh, khi trời lạnh, tiểu nha đầu không thèm nhiều lời liền cứ thế này giúp nàng sưởi ấm, tuy rằng nàng nhiều lần nói với Thúy Nhi là không cần.

Chỉ là, Thúy Nhi không phải đã chết rồi sao.

Nàng rơi lệ đầy mặt, hướng về phía ấm áp kia ỷ lại một chút, “Thúy Nhi, hắn là người xấu, hắn đem người trong Niên gia đuổi cùng giết tận, hôm nay, hắn đánh ta.”

Nỗi buồn thống khổ cứ thế ứ đọng trong ngực, mu bàn chân nứt da ngứa, nàng nhịn không được cọ cọ hai chân vào nhau.

Trong không khí vang lên tiếng thở dài nhè nhẹ.

Nàng bị kéo vào trong lòng một người, người nọ đem hai chân của nàng đặt lên chân mình, vì nàng nhẹ nhàng gãi nhẹ.

“Vì sao Hoàng hậu hôm đó muốn cứu ta chứ? Ta chết không phải là đúng với ý của hắn sao?” Hàm răng nàng đem môi cắn đến chảy máu, cùng nước mắt tuôn rơi hòa vào nhau trên mặt , rốt cuộc chỗ ít chỗ nhiều đều bẩn bẩn, tìm không ra điểm nào sạch sẽ.

“Đúng, hắn là người xấu.” Người nọ thu tay lại, vỗ vỗ lưng nàng , nhẹ giọng dỗ dành an ủi.

Ánh trăng lành lạnh, theo cửa sổ nhỏ của nhà tù mà tiến vào chiếu lên vách tường mấy đường nhợt nhạt, chiếu sáng lên một gương mặt, mắt phượng hẹp dài, mi tâm nhíu chặt.

“Nàng không chết, không phải Hoàng hậu muốn cứu nàng, mà là vì trẫm luyến tiếc.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.