Tạm Biệt Hoàng Hôn

Chương 37: Chương 37: Anh sẽ không kỳ thị chứ?




Thẩm Du Ninh cho rằng chuyện đúng đắn nhất mà anh làm gần đây chính là ngày đó đòi Đường Nặc một cái ôm.

Từ sau cái ôm đó Đường Nặc chủ động hơn rất nhiều, hay nói đúng hơn không phải là chủ động mà là Đường Nặc đã xác định, chuyện tiếp xúc cơ thể như vậy là được cho phép, cũng cực kỳ thú vị.

Cho nên những ngày sau đó, Thẩm Du Ninh lúc nào cũng có thể gặp được niềm vui bất ngờ.

Lúc ăn sáng, Đường Nặc uống sữa bò xong thì tựa đầu trên vai Thẩm Du Ninh gật gà gật gù.

Buổi chiều anh tới tiệm chờ Đường Nặc tan làm, những lúc không có khách Đường Nặc sẽ ngồi xuống cạnh anh, nói một hai câu lại ghé sát lại gần hoặc chạm một cái.

Đến buổi tối, hai người cùng nhau xem phim, anh nói nên đi ngủ rồi nhưng bộ phim đang đến đoạn kịch tính, Đường Nặc sẽ lắc lắc tay anh, hai mắt trông mong nhìn anh nói, “Anh Du Ninh, chúng ta có thể xem thêm một tập nữa được không?”

Bước tiến này, thật sự nhảy vọt, Thẩm Du Ninh không nói dối Trần Tuấn Hào, anh cố gắng hơn, hiệu quả cũng rõ ràng hơn.

“Du Ninh, hôm nay tổng giám đốc tới tìm cậu.”

Trần Tuấn Hào ngẩng đầu lên khỏi màn hình, anh hiện tại không cần hỏi tiến triển, nhìn dáng vẻ này của đối phương, chỉ thiếu điều viết bốn chữ 'tương đối lạc quan' lên mặt.

“Chuyện gì vậy?” Thẩm Du Ninh hỏi, “Có kết quả xử phạt rồi sao

“Vẫn chưa, không nhanh vậy đâu.” Trần Tuấn Hào nhìn quanh, sau đó ra dấu cho Thẩm Du Ninh ghé lại gần, “Đây không phải do tên kia có chỗ dựa cao sao? Hẳn là còn đang bàn bạc, cho nên kéo dài mãi.”

Thẩm Du Ninh cau mày, dứt khoát nói, “Vậy thì tôi sẽ báo cáo lên cấp trên cao hơn, liều mạng với gã cũng phải cho ra kết quả.”

“Tạm thời thì khoan đã,“ Trần Tuấn Hào nói, “Tôi nghe ý tứ của tổng giám đốc thì là phạt thì chắc chắn sẽ phạt, đại khái đang băn khoăn giữa chuyện sa thải hay là nghiêm khắc xử phạt.”

“Tổng giám đốc tìm tôi là muốn nói chuyện này?”

“Ừm, ông ấy nói sa thải luôn cũng không phải không được, chỉ là lo lắng... tên khốn kia sẽ trả thù hay không.”

“Trả thù?” Thẩm Du Ninh cười lạnh một tiếng, “Vậy thì còn luật pháp để làm gì?”

“Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng lỡ như gã ta làm chuyện cực đoan.” Trần Tuấn Hào thấp giọng, dùng âm lượng chỉ hai người nghe được nói, “Tổng giám đốc gợi ý một cách khác, nghiêm khắc xử phạt sau đó điều khỏi tổng bộ, rời thành phố A. Như vậy thì cũng sẽ tránh bị gã trả thù.”

“Đó là dung túng cho hắn đến chỗ khác tiếp tục hại người.” Thẩm Du Ninh nói, “Ngoại trừ sa thải còn lại tôi sẽ không chấp nhận những kết quả khác.”

-

Ấn tượng của Thẩm Du Ninh với các cấp trên vẫn luôn là người có năng lực cao, nhân duyên tốt, tính cách ôn hòa, dễ nói chuyện.

Nhưng không ngờ thái độ lần này của anh lại cương quyết như vậy, giống như bị chạm vào vảy ngược, dù tổng giám đốc khuyên bảo thế nào cũng không chịu nhượng bộ.

Tổng giám đốc cũng không còn cách nào, nói chuyện một buổi chiều Thẩm Du Ninh vẫn giữ thái độ kia: “Dựa theo quy định xử phạt của công nhân viên, Lý Hồi phải bị sa thải.”

Sau khi biết được suy nghĩ của Thẩm Du Ninh, tổng giám đốc xác định đối phương chỉ chấp nhận kết quả đơn giản thô bạo, nhưng bên cạnh đó, kết quả xử lý như vậy mới thật sự phù hợp với quy định.

“Tôi sẽ cố gắng tranh thủ với phía cao tầng.” Tổng giám đốc nói, “Với cả, có phải Lý Hồi vẫn chưa bồi thường với xin lỗi các cậu không, chuyện này công ty cũng sẽ sắp xếp cho.”

Sau khi về đến nhà Thẩm Du Ninh nói lại đại khái kế hoạch của công ty cho Đường Nặc nghe.

Anh lược bỏ chuyện mình trắng đêm không ngủ cũng không đề cập đến trận đánh thái cực với cấp trên chỉ nói là dựa theo quy định của công ty Lý Hồi sẽ bị sa thải.

Nói đến chuyện xin lỗi, Thẩm Du Ninh cũng hỏi ý kiến của Đường Nặc, anh đoán có lẽ Đường Nặc căn bản không muốn gặp mặt Lý Hồi, nên hỏi cậu trước thì sẽ tốt hơn.

Mà sự thật cũng đúng như vậy, nghe thấy cái tên này vẻ mặt Đường Nặc lập tức trở nên khó chịu, “Thôi bỏ đi, em mà thấy gã nói không chừng sẽ nôn mất.”

Thấy phản ứng của Đường Nặc Thẩm Du Ninh liền biết cái nút thắt này vẫn chưa được cởi bỏ, nhưng cũng không thể gấp được, bây giờ mới qua mấy ngày, chuyện như thế này có khi dù qua mấy năm rồi cũng không thể cảm thấy đỡ hơn được.

“Trước kia chưa từng gặp phải đúng không?” Thẩm Du Ninh hỏi.

“Cái gì ạ?” Đường Nặc chải lông cho An An, nhỏ giọng nói với nó, “Dẩu mông lên nào.”

“Thì là chuyện kiểu như... bị quấy rối.” Thẩm Du Ninh nói lấp lửng, sợ gợi lên ký ức tồi tệ ngày đó của Đường Nặc.

“Đương nhiên là không có.” Đường Nặc nói, “Chuyện như thế này đều là do bọn lưu manh xấu xa mới làm, em cảm giác những người quanh em hầu hết đều là người bình thường.”

“Ừm, nhưng cũng phải đề cao cảnh giác.” Thẩm Du Ninh nói, “Công ty bọn anh có rất nhiều chàng trai cô gái đều bị hắn quấy rối, em bình thường ở tiệm cũng nên cẩn thận đề phòng những người không đứng đắn.”

Vành tai Đường Nặc run run, giật mình quay đầu nói: “ Chàng trai... cô gái... đều? Gã ta thích cả nam lẫn nữ hả?”

“Không phải là thích cái gì đâu.” Thẩm Du Ninh nói, “Hắn là cái tên đê tiện, thấy người ta đẹp là giở trò.”

“Ồ, vậy thì thật ghê tởm.” Đường Nặc gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Thẩm Du Ninh đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, ngừng một lúc anh nói tiếp: “Em nói anh hắn ghê tởm là nói hắn quấy rối em khiến em cảm thấy ghê tởm, hay là nói, thích cả nam lẫn nữ ghê tởm.”

“Em nói hắn ta.” Đường Nặc nói, “Chuyện thích cả nam lẫn nữ cũng rất bình thường, sao lại ghê tởm được?”

Đúng vậy, lúc trước Thẩm Du Ninh có tiết lộ xu hướng tính dục của Giang Dực, đối phương chỉ ngạc nhiên, đối mặt với Giang Dực đều rất tự nhiên, có lẽ lúc trước có không ít người như vậy quanh cậu, cho nên trình độ tiếp thu của Đường Nặc vẫn rất cao.

Nếu đến nước này rồi đột nhiên im lặng, chẳng phải là rất lãng phí hay sao? Thẩm Du Ninh thầm hạ quyết tâm, có một số chuyện cần phải nói rõ với Đường Nặc.

“Anh nhớ em nói lúc em còn đi học có rất nhiều bạn bè xung quanh, nam thích nam nữ thích nữ, đúng không?”

“Đúng vậy, ngành học của em là ngoại ngữ, tư tưởng của mọi người tương đối tân tiến, quan niệm cũng rất cởi mở.”

“Đồng tính luyến ái là tư tưởng tân tiến?” Thẩm Du Ninh cười hỏi.

“Thì là không giống với quan niệm thời xưa.” Đường Nặc nói. “Ví dụ như hiện tại, em thấy nó cực kỳ bình thường.”

“Sẽ không cảm thấy khó chịu?”

“Đương nhiên là không.”

“Sẽ không cảm thấy kỳ quái?”

“Đương nhiên càng không.”

Thẩm Du Ninh hỏi đến đây thì không nói nữa.

Đường Nặc bối rối, sự im lặng của anh khiến cậu thấy khó hiểu.

“Anh Du Ninh, sao đột nhiên anh lại nói đến chuyện này? Không lẽ... anh cảm thấy kỳ quái?”

Đường Nặc thầm nghĩ, chắc là không đâu, Giang Dực không phải thích con trai sao? Anh Du Ninh vẫn rất bình thường với đối phương mà.

Thẩm Du Ninh vẫn không nói gì, liếc nhìn Đường Nặc đầy ẩn ý.

“Anh Du Ninh, anh sẽ không... kỳ thị chứ?” Đường Nặc cẩn thận hỏi.

“Kỳ thị cái gì?” Thẩm Du Ninh nhướng mày, “Kỳ thị bản thân anh sao?”

Lời tác giả:

Thẩm Du Ninh: Hiểu ý anh chứ??????!!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.