Tạm Biệt Hoàng Hôn

Chương 14: Chương 14: Không vui




Đường Nặc không vui.

Cũng không đúng, Thẩm Du Ninh cảm giác được đây không phải không vui bình thường, cậu yên lặng rời đi còn tỏ vẻ lạnh nhạt, với tính cách của cậu có thể làm ra hành động này thì chính là sự phải kháng mạnh mẽ nhất.

Nhưng vì cái gì chứ?

Thẩm Du Ninh khó hiểu, anh hình như cũng chưa nói cái gì quá xúc phạm, sao đối phương lại phản ứng mạnh vậy?

Chẳng lẽ lại có chuyện gì không muốn người khác biết? Hay là anh sơ ý dẫm phải bom?

Nghĩ lại lúc trước nói đến gia đình Đường Nặc cũng không có phản ứng như thế này, vậy thì là gì chứ? Cậu cứ luôn nhắc đi nhắc lại là 'không muốn', cái 'không muốn' này chắc hẳn phải có nguyên do gì đó?

Nhưng mà hiện tại không phải là lúc nghĩ đến những chuyện này, tâm trạng Đường Nặc không tốt, Thẩm Du Ninh theo bản năng muốn dỗ dành cậu nhưng đáng tiếc anh vừa mới đứng dậy chưa kịp đuổi theo đối phương thì đã đụng phải Triệu Tường đang sốt ruột lao vào.

“Anh, có cuộc họp gấp, trưởng phòng đang bận việc trong văn phòng không thể đi, nhờ anh đi thay.”

“Gọi điện anh không nghe, vậy nên em xuống đây tìm.”

Thẩm Du Ninh đứng yên tại chỗ, thở dài,.

“Tiểu Nặc, anh có cuộc họp, chúng ta... hôm khác nói chuyện tiếp..”

“Anh... đi trước.”

Đường Nặc vẫn không quay đầu lại, Thẩm Du Ninh nhìn bóng lưng cậu không biết cậu có nghe hay không.

Bị cuốn vào công việc đến tận 6 giờ 15 phút mới được thả, lúc xuống lầu quả nhiên Coucher de soleil đã đóng cửa.

Buổi tối Thẩm Du Ninh gửi tin nhắn wechat cho Đường Nặc, anh không tiếp tục chuyện hồi chiều chỉ hỏi cậu đặc sản có ngon không.

Đường Nặc trả lời ngắn gọn ba chữ, “Còn chưa ăn“.

Thẩm Du Ninh thầm nghĩ không ổn, tiếp tục hỏi bạn cùng phòng thì sao, anh đợi chừng nửa giờ sau mới chờ được hai chữ 'Cũng vậy.'

Xem ra không phải chỉ là không vui, đây là tức giận rồi đúng không? Thẩm Du Ninh vừa hoang mang vừa hối hận hồi chiều mình nhiều lời. Thật ra lúc Đường Nặc nói chuyện với Nhạc Hạ Hề cảm xúc đã không được tốt rồi, vất vả mới tiễn được Nhạc Hạ Hề đi anh lại chạy theo dò hỏi tới cùng, đổi lại là người khác cũng sẽ thấy phiền. Hơn nữa, quan hệ giữa anh với Đường Nặc còn chưa tốt đến mức có thể quản đến cái này, mấy hôm trước vừa mới thân thiết được chút mà đã không biết kiếm chế, theo đuổi còn chưa xong đã ép chặt Đường Nặc rồi.

Thẩm Du Ninh nghĩ quan tâm quá sẽ bị loạn, anh yên tĩnh nhớ lại, trong khoảng thời gian này mối quan hệ của anh với Đường Nặc tiến triển có hơi nhanh. Anh muốn theo đuổi người đến tay vậy trong giai đoạn đầu phải thật chắc, nếu quá vội vàng thì sớm muộn gì cũng sẽ dọa người ta chạy mất.

Ngày hôm sau Thẩm Du Ninh không đúng giờ xuất hiện ở Coucher de soleils như mọi khi, anh nghĩ hẳn Đường Nặc sẽ không muốn thấy mình, vậy nên không tới khỏi chọc cậu phiền lòng, trước cứ chờ mấy ngày, chờ đối phương đồng ý để ý đến anh thì tính tiếp, thời gian này cũng nên để hai người bình tĩnh lại.

Thế nhưng, mặc dù người không tới nhưng trái tim Thẩm Du Ninh vẫn luôn ở trong tiệm. Nhưng mà không thể hỏi Đường Nặc thì có thể hỏi người khác.

“Triệu Tường, cậu nói xem, trong trường hợp nào thì người ta không muốn đi học?” Lúc ăn trưa Triệu Tường đang hút nước có ga rột rột, Thẩm Du Ninh ngồi phía đối diện đột nhiên hỏi.

“Học sinh có ai còn muốn đi học sao ha ha ha ha...”

...

Thẩm Du Ninh quyết định hỏi người có đầu óc hơn, anh quay sang hỏi Nhiễm Vũ Đồng, Nhiễm Vũ Đồng đang bận trộn bibimbap nghe thấy Thẩm Du Ninh hỏi vậy thì dừng tay thầm nghĩ chủ đề này khá là nặng nề.

“Chắc là ở trường gặp chuyện gì đó không tốt? Hoặc không muốn gặp ai đó? Nghiêm trọng hơn thì... bị bạo lực học đường?”

Quả thật, người có đầu óc khác biệt hẳn, phân tích vấn đề có trật tự, có căn cứ rõ ràng. Nhưng Thẩm Du Ninh càng nghe sắc mặt càng lạnh, anh chưa từng nghĩ tới hướng này, vốn dĩ tưởng rằng nhiều nhất cũng chỉ là vấn đề kinh tế, giờ lại liên quan đến bạo lực học đường?

Nếu đúng như lời Nhiễm Vũ Đồng nói, vậy thì đó chính là vấn đề lớn rồi, cho nên, Đường Nặc một mình từ thành phố S đến thành phố A có khi nào là vì chuyện này?

Anh ngồi đây đoán mò cũng vô dụng, chuyện này phải hỏi đương sự, nhưng tiếc là giờ không thể hỏi, nghĩ tới nghĩ lui thật sự là rất lo lắng.

Nhưng mà sau khi thân thiết với Đường Nặc hơn Thẩm Du Ninh có thể may mắn xác định một chút là trong khoảng thời gian này Đường Nặc hẳn là không bị ai bắt nạt, ít nhất không ai bắt nạt cậu trước mặt anh.

Chuyện Nhiễm Vũ Đồng nói mới chỉ là phỏng đoán nhưng Thẩm Du Ninh lại nghĩ rất nhiều.

Đường Nặc đáng yêu như vậy, sao lại có người muốn bắt nạt cậu ấy chứ?

Không có người thân đã đáng thương lắm rồi sao lúc đi học còn phải chịu ấm ức chứ, cậu thích đọc sách vậy mà ngày qua ngày lại phải đứng một góc nơi quầy bar buồn tẻ, ngay cả việc ngồi xuống cạnh kệ sách đọc sách một lúc có lẽ cũng là điều xa xỉ.

Thẩm Du Ninh càng nghĩ càng xa nhưng tình huống thực tế không hề liên quan một chút nào, đọc sách ư, trước đây phương thức giải trí duy nhất mỗi khi rảnh rỗi của cậu là nó, chẳng qua dạo gần đây bận rộn đến chân không chạm đất, thời gian thả lỏng duy nhất chính là lần đi chọn hoa với cà phê mèo cùng Thẩm Du Ninh lúc trước... Với cả sách thì, đọc hết rồi.

“Tiểu Nhiễm, giúp anh chuyện này với.”

Trước khi vào làm buổi chiều Thẩm Du Ninh gọi Nhiễm Vũ Đồng lại.

“Dưới lầu có tiệm bánh ngọt, Coucher de soleil, cậu xem còn thừa bánh nào thì mua hết cho anh, mời mọi người trà chiều.”

Ý đồ của Thẩm Du Ninh rất rõ ràng, không chỉ lo cho việc buôn bán của Đường Nặc mà còn hy vọng cậu tan làm sớm một chút, có nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn.

Đường Nặc biết Triệu Tường với Trần Tuấn Hào có quen với mình rồi, cho nên anh đặc biệt nhờ Nhiễm Vũ Đồng ở phòng cách vách giúp, anh không muốn tăng thêm bất cứ gánh nặng tâm lý nào cho Đường Nặc.

Nhiễm Vũ Đồng thật sự không biết Đường Nặc, cậu chỉ loáng thoáng nghe mọi người nói Thẩm Du Ninh dạo gần đây có chuyện tốt, nhưng không biết rõ người đó là ai, Nhiễm Vũ Đồng không chút lăn tăn vừa nghe nói có ăn thì lập tức phụng mệnh Thẩm Du Ninh tung tăng làm chân chạy vặt.

Kế hoạch 'Bao thầu tiệm bánh ngọt' diễn ra liên tục suốt ba ngày trời, đến ngày thứ tư Nhiễm Vũ Đồng có chút nghi ngờ? Anh trai nhà mình sao thế nhỉ? Một người cương trực công chính như vậy, chắc không phải có tiền bạc bất chính gì đúng không?

“Hôm nay là đêm Bình An, mời mọi người trà chiều.” Thẩm Du Ninh ngựa quen đường cũ, ước lượng đại khái rồi chuyển tiền cho Nhiễm Vũ Đồng.

Triệu Tường thì ngây ngô mà vui vẻ, Dương Quỳnh cười tủm tỉm nói đùa với Trần Tuấn Hào “Lại để Du Ninh phải tiêu pha rồi?”, Trần Tuấn Hào thì sống không còn gì luyến tiếc, lén nói với Thẩm Du Ninh, “Tôi muốn uống cà phê được không? Ba ngày rồi, hay mua cho tôi một hộp insulin, như vậy tôi mới ăn.”

“Không được, bánh ngọt là làm từ sớm, cậu mà uống cà phê thì em ấy phải pha nữa.” Thẩm Du Ninh nghiêm khắc từ chối.

Nhiễm Vũ Đồng không rõ sự u sầu của phòng kỹ thuật nhưng cậu rõ cậu chàng đẹp trai của tiệm bánh ngọt hình như càng ngày càng buồn.

Lần đầu tiên đến tiệm cậu phát hiện cửa tiệm chỉ có một nhân viên duy nhất, đối phương không những xinh đẹp mà khí chất còn toát lên vẻ đa sầu đa cảm, ưu tình như nước, nom là một cậu trai con lai.

Nhưng mà sầu cảm này hình như càng ngày càng tăng. Ban đầu cậu trai xinh đẹp chỉ cau mày hơi phiền muộn, nhưng hôm nay đón khách mà trông không hề có sức sống, cả người như bị nỗi buồn bao phủ.

Đường Nặc đúng thật là không vui, bởi vì Thẩm Du Ninh đã bốn ngày rồi không tới tiệm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.