Tắm Cho Đại Ca

Chương 61: Chương 61: Mắt say mê li




Không sai, đúng như Chương Thỉ nói vậy, bản thân không thể nào dung hòa nổi.

Ngũ Hành đã không giống trước kia, đây là cảm giác đầu tiên sau khi Hoa Kì trở lại, Hoa Kì theo sự sắp xếp trở về Nam Tân Bộ, vừa vào cửa những ánh mắt nhìn chằm chằm vào cậu khiến Hoa Kì hiểu, từ nay về sau, mọi thứ sẽ trở về từ vạch xuất phát.

Có những chuyện sẽ mãi lặp lại.

Ngày thứ 2 sau khi Hoa Kì trở về Ngũ Hành làm việc, vừa mới làm xong đống công việc chất cao như núi chuẩn bị tìm nơi yên tĩnh nào đó nghỉ một lát chuẩn bị lại đón một đợt khách đông mới.

Hoa Kì đi thay quần áo, phía sau là chiếc giường màu đen bỏ đi, cậu chậm rãi ngồi xuống, dựa vào vách tường hít thở thật sâu, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần .

“Ai, mọi người đã nghe tin gì chưa, ông chủ của chúng ta sắp kết hôn đấy.”

“Thật hay giả vậy?”

“Thật mà, tôi nghe chị Lưu nói vậy.” Tiếng nói của mọi người phát ra từ chỗ thay quần áo, sau đó lại có một âm thanh khác vang lên: “Kết hôn thì kệ người ta, dù sao đến mặt ông chủ tôi cũng đã được gặp bao giờ đâu.”

“Tại anh vừa tới thôi, tôi nói cho mà biết, ông chủ rất đẹp trai nha, mà cô dâu của ông chủ cũng rất xinh đẹp đấy.”

“Anh gặp ông chủ rồi sao?”

“Chưa.” Âm thanh do dự rồi chợt trùng xuống: “Chỉ nghe mấy người trước kia nói mà thôi, thêm người quản lí bây giờ cũng chẳng tốt lành gì, hắn thừa dịp ông chủ vội vàng chuẩn bị hôn lễ dám cướp đoạt Ngũ Hành xem là đồ của mình luôn.”

“Hả? Không thể nào? Tôi thấy quản lí Chương rất tốt mà?”

“Chỉ là cái vẻ bên ngoài thôi, tôi nghe nói, em trai Chương Thỉ và ông chủ hợp tạc với nhau, về sau chỉ vì lợi ích tiền bạc mà phá bỏ hợp đồng, đấy cậu xem, bây giờ hắn ta chẳng ung dung làm quản lí ở đây hay sao!”

“Ý của anh là. . . . . . Nơi này có điều gì khuất tất hay sao?”

“Đúng rồi đấy, tôi còn nghe nói Chương Thỉ đã từng ngồi tù cơ.”

“Thôi, đừng có mà nói… Những chuyện này không liên quan đến chúng ta, mau chăm chỉ mà làm việc đi, dù thế nào đi nữa, hắn ta cũng là người trả lương, còn những chuyện khác, cứ mặc kệ đi.”

Trong phòng thay quần áo huyên náo một hồi, sau đó lại rơi vào yên tĩnh như cũ.

Hoa Kì đều nghe hết cuốc đối thoại của bọn họ, lúc nghe Bàng Suất sắp kết hôn cậu cảm thấy kinh sợ trong lòng, hình như chuyện này không đáng tin lắm.

Nhưng mà vào buổi tối, Hoa Kì ở nhà tắm đang ăn kem cây năm xu một cái, là loại mà kem nhiều bơ ít, Hoa Kì ngồi xếp bằng, hì hà hì hục ăn ngấu nghiến, đột nhiên trong đại sảnh vang lên một tiếng cười dài sau đó cửa nhà tắm mở ra, Bàng Suất mặc âu phục đen từ trên xuống dưới đi vào, thấy cậu liền chau mày, cười nói: “Ơ, đây không phải là Hoa Kì sao, tại sao lại về đi làm? Không sợ bị khiển trách nặng hay sao?”

Bàng Suất càng lúc càng đến gần, Hoa Kì vội vàng nói: “Sắp kết hôn rồi mà còn có thời gian phạt tôi à?”

“Ơ, tin tức mau lẹ nhỉ, nghe ai nói vậy?” Bàng Suất cợt nhã nói: “Tôi đã cảnh cáo Chương Thỉ không được phép nói cho cậu biết rồi cơ mà.”

Hoa Kì lắc đầu cười nói: “Không phải anh ta nói, nghe người khác nói thôi, còn nữa, sao lại không để Chương Thỉ nói cho tôi biết?”

Bàng Suất đột nhiên giơ tay lên, đầu ngón tay quét qua gương mặt của Hoa Kì nói: “Tôi sợ cậu nghe tin tôi kết hôn thì trong lòng không được vui.”

“Cái gì cơ?” Hoa Kì kinh hãi trợn to mắt: “Anh sắp kết hôn thì liên quan gì đến việc tôi đau lòng?”

Bàng Suất cười híp cả mắt, đang định đáp trả thì nghe tiếng Chương Thỉ ở ngoài vọng vào: “Cậu lại đi trêu chọc Hoa Kì đấy à, ăn no không có việc gì làm sao??”

Bàng Suất quay đầu lại nhìn Chương Thỉ nói: “Không có chuyện rảnh rỗi để làm chứ sao nữa.”

“Không có chuyện gì thì đi lên tầng đi, áo cưới của vợ cậu đã được mang đến rồi đấy, nếu như không hợp thì đi đổi, nếu không đến sát ngày thì khó lắm.” Chương Thỉ thúc giục.

Bàng Suất nhún nhún vai: “Biết rồi.” Bàng Suất quay đầu lại, xông tới chỗ Hoa Kì cười nói: “Cây kem này có 5 xu mà cậu cũng ăn, tôi thật sự bội phục cậu đấy.”

“Kệ tôi, tôi thích là được.” Hoa Kì há to mồm cắn một miếng kem.

Bàng Suất chán ghét bĩu môi: “Được rồi, tôi đi đây, cậu cứ ở đấy mà ăn kem đi.” Bàng Suất bị Chương Thỉ thúc giục cuối cùng cũng chịu rời đi, hai người ấy vừa đi đã có người vội chạy tới hỏi Hoa Kì rồi: “Này người anh em, người vừa rồi có phải là ông chủ không?”

Hoa Kì ừ một tiếng.

“Cậu quen biết cả quản lí Chương và ông chủ à?”

Hoa Kì không muốn che dấu cái gì, giải thích: “Lúc Ngũ Hành khai trương tôi đã là nhân viên tắm kì ở nơi này rồi, đột nhiên trong nhà xảy ra chuyện cho đến bây giờ mới xong, nên bây giờ mới đi làm lại.”

“Là như vậy à.” Người nọ cười đùa nói: “Về sau nhớ giúp đỡ anh em ha?”

Hoa Kì cười cười, xấu hổ nói: “Nếu như tôi có thể chắc chắn không thành vấn đề.”

“Thôi, tôi đang có việc bận, phải đi đây.” Người nọ đứng lên, chỉ chỉ vào cây kem ở trong tay Hoa Kì: “Ăn nhanh không thì chảy nước đó.”

Hoa Kì hướng người kia cười, tiếp tục gặm kem.

Sau khi nghỉ ngơi xong Hoa Kì lại trở về với công việc bận rộn trước mắt, trước mắt là một tên mập phải tới 100kg, thịt mỡ trên bụng chảy nhão xệ không ngừng lay động theo động tác của Hoa Kì, bên trên dính đầy ghét, hình như cả tuần không thèm tắm gội lần nào cả.

Chà xát một lượt, Hoa Kì giơ tay lên liếc nhìn khăn tắm, khăn mặt đã bẩn nhem rồi, Hoa Kì nhìn có chút buồn nôn, nghĩ thầm phải mau chóng kết thúc thôi, đang xoay người lấy dụng cụ trong túi cửa nhà tắm đột nhiên bị đẩy ra, Chương Thỉ đứng ở cửa ra hiệu với Hoa Kì: “Hoa Kì, để việc đấy cho người khác đi, theo tôi lên tầng một chút.”

Hoa Kì nháy mắt với Chương Thỉ, Chương Thỉ hiểu ý liền sai một người khác đến, nói: “Anh làm thay cậu ta đi, tiền công sẽ được tính gấp đôi.”

Hoa Kì thấy có người nhận công việc của mình liền thu dọn đồ nghề đi theo Chương Thỉ lên lầu.

Trong thang máy, Chương Thỉ nhẹ giọng nói: “Từ lúc nãy đến giờ mặt mày cứ nhăn nhó, có chuyện gì à?”

Hoa Kì bất đắc dĩ nói: “Chỉ không vừa ý tí thôi, ngày nào mọi người cũng giao cho tôi những việc vất vả nhất, mới vừa rồi cả người tên mập kia đầy ghét, cứ như cả đời không chịu tắm vậy, nghĩ đến mà thấy ghê cả người.”

Chương Thỉ cười nói: “Cậu đương nhiên phải tạo quan hệ tốt với mọi người, nhưng có gì không ổn thì phải nói ngay, không thì sau này họ lại được đà làm tới thì sao? Chẳng lẽ lại để tôi ra mặt cả đời?”

“Tôi không có ý như vậy.” Hoa Kì nhìn vào trong gương thang máy, đầu cậu đã mọc tóc rồi, không dài không ngắn, nhìn chẳng khác gì con nhím cả: “Haiz, anh thấy tôi có đẹp trai không?”

Chương Thỉ khó hiểu, vội hỏi ngược lại Hoa Kì: “Cậu có ý gì?”

“Không có gì, tôi thấy tôi cũng không đến nỗi nào nhưng tại sao Trang Hào mãi vẫn chưa nói yêu tôi?” Hoa Kì buồn bực nói.

“Cái này tôi chịu, cậu đi hỏi cậu ta ấy.” Chương Thỉ cười đùa nói.

Hoa Kì thở dài nói: “Anh ấy mà chịu nói ra thì tôi đâu cần phải hỏi anh làm gì.” Hoa Kì ra khỏi thang máy trước, quen cửa quen nẻo liền chạy luôn tới phòng VIP. (Snoo: cái thang máy này đi chậm ghê, hoặc là nhà tắm này cao phải hơn chục tầng, đi thang máy mà nói được cả đoạn dài thế này thì giỏi thật)

Lúc càng đến gần thì càng nghe thấy tiếng gào thét, hình như còn có cả tiếng va chạm thì phải?

“Sao lại có tiếng va chạm nhỉ?” Hoa Kì quay đầu lại hỏi.

Chương Thỉ ừ một tiếng đẩy cửa đi vào.

“Cậu đến rồi à, Hoa Kì tới chưa?” Bàng Suất mặc áo sát nách, cầm trong tay chai bia còn nửa, trên bả vai có ướt vệt nước nhìn càng bóng loáng.

“Tới đây nào.” Chương Thỉ ngồi xuống ghế cởi áo sơ mi ra, mặc áo sát nách vào nói: “Đừng đứng ngẩn ra đó nữa, mau ngồi xuống đây đi.”

Hoa Kì không rõ chân tướng, mở miệng hỏi: “Gọi tôi tới làm gì?”

Bàng Suất giơ bình rượu nói: “Gọi cậu tới ăn cơm, hai tuần nữa tôi kết hôn rồi, không còn dịp nào mời cậu ăn nữa cho nên hôm nay mời.” Nói xong, Bàng Suất ôm chầm lấy cô gái bên cạnh, cười nói: “Hoa Kì, đây là cô dâu của tôi, sau này sẽ là bà chủ ở đây.”

Hoa Kì liếc cô gái trong ngực hắn, nhìn trông cũng vui tươi, cười lên còn có hai má lúm đồng tiền.

“Chào bà chủ.” Hoa Kì cười hì hì nói.

Cô gái kia nghe xong cười nói: “Mau tới đây ăn cơm đi.”

Hoa Kì nghe lời, vội vàng ngồi xuống bên cạnh Chương Thỉ, vừa mới ngồi xuống một chai bia liền đưa tới: “Nào cùng cạn đi.”

Cặp mắt Bàng Suất lúc này đã đỏ bừng, sắc mặt tất nhiên không cần phải nói, nhớ có đôi lời như thế này: người tốt uống say mặt đều đỏ. (Snoo: Trong kịch hay tuồng chèo,… người tốt là mặt đỏ, còn người xấu là mặt trắng)

“Đang nghĩ gì vậy? Uống nhanh lên đi.” Bàng Suất thúc giục.

Hoa Kì bất đắc dĩ nhận lấy, Bàng Suất không nói hai lời liền ngửa đầu ừng ực ừng tu hết chai bia.

Hoa Kì do dự một hồi lâu chỉ có thể giơ chai bia lên ngửa đầu uống vài ngụm.

Bàng Suất uống tận hứng, cười ha hả nói: “Bà xã này, để anh bảo Côn Tử đưa em về nhà, anh nghĩ hôm nay bọn anh phải nhậu đến hơn nửa đêm mới xong.”

“Được, vậy em đi về trước, anh ở lại cẩn thận, đừng uống nhiều quá.” Bà xã tương lai của Bàng Suất cầm túi xách lên ra khỏi phòng, quay lại dặn dò mấy câu mới chịu đi.

Bàng Suất thấy bà xã tương lại đi rồi, lớn tiếng nói: “Hiện tại không có người ngoài, hôm nay là ngày vui của tôi, uống hết đi, không hết là không nể mặt tôi đó.”

Trên bàn ăn trừ Bàng Suất chỉ còn lại ba người, Hoa Kì, Chương Thỉ, Vương Chấn.

“Nào, tiếp tục uống đi chứ!” Bàng Suất mời Chương Thỉ và Vương Chấn, Hoa Kì tự nhiên bị gạt ra một bên .

“Lục lục sáu a, tám quay đầu a. . . . . .”

Hoa Kì nhìn mấy người trước mắt ăn nhậu vừa cười vang trông thật buồn cười, thỉnh thoảng cũng hùa với bọn họ góp vui.

“!@#$%$@, lại thua rồi.” Bàng Suất ủ rũ nói: “Không chơi nữa, chơi nửa thua hết mất.”

Chương Thỉ cười nói: “Nếu không chơi nữa vậy tôi xuống dưới kia một lát, xem có chuyện gì xảy ra không.” Chương Thỉ cầm lấy áo sơ mi khoác lên người, đứng dậy vỗ vỗ bả vai Hoa Kì nói: “Cậu ở lại đây đi, không cần xuống đâu.”

Hoa Kì đang muốn mượn cơ hội cùng Chương Thỉ xuống lầu kết quả lại bị lời nói của y ngăn lại.

“Hoa Kì mày dám đi à, mày bước ra khỏi cửa nửa bước tao sẽ giết mày.” Bàng Suất trừng mắt nhìn, vẻ mặt có chút mê ly, xem ra đã bắt đầu say rồi.

Chương Thỉ một mình ra khỏi phòng bao, cửa mới vừa đóng lại Vương Chấn liền ôm bụng nói: “Tôi muốn đi vệ sinh.” Hắn cầm bao thuốc lá trên bàn rồi trốn mất tiết, để lại Hoa Kì một mình đối mặt với Bàng Suất.

Trong phòng yên tĩnh khiến Hoa Kì cảm thấy bất an, liền nói: “Khi nào anh kết hôn?”

Bàng Suất híp mắt, nhìn chăm chú vào Hoa Kì, thật lâu không nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.