Tam Tấc Ánh Nắng

Chương 17: Chương 17: Quà sinh nhật (I)




Trong phòng bệnh, Lục Thừa cầm di động do dự không biết có nên gọi điện thoại cho Mộc Cận hay không, thái độ bây giờ của Mộc Cận làm cho hắn có chút rối bời.

Lúc trước khi cô đến phòng bệnh thăm hắn, dùng thái độ ‘tình ý đậm sâu’ khiến cho hắn thêm phần chắc chắn rằng Mộc Cận đã yêu hắn. Thậm chí đó còn là thứ tình cảm sâu sắc được che giấu cẩn thận.

Mấy năm qua, trái tim cô đã âm thầm hướng về hắn, lặng lẽ nhìn hắn và Trương Dĩnh sóng đôi bên nhau, còn miễn cưỡng mình tỏ ra vui vẻ ở lại bên cạnh hắn trên danh nghĩa bạn bè. Ủng hộ hắn vô điều kiện, vì hắn mà dốc sức chuẩn bị tất cả mọi thứ mở triển lãm tranh, giúp hắn thực hiện tham vọng và hoài bão của mình.

Thế nhưng, nếu đúng là như vậy sao cô lại không còn tới bệnh viện thăm hắn? Có đôi lúc hắn gọi điện thoại ngầm bày tỏ thái độ của mình với cô. Rằng bởi vì hắn cảm động trước thâm tình của cô dành cho hắn, hắn muốn thử yêu cô. Không biết có phải cô quá chậm chạp không mà không nghe ra ẩn ý trong lời nói của hắn, chẳng lẽ cô giả ngốc?

Lần nào cũng chỉ khuyên hắn nghỉ ngơi cho tốt, sớm khỏe lại mới có thể lo liệu việc triển lãm. Lục Thừa nghe giọng điệu của cô cũng không giống như chỉ nói cho qua quýt, mà là thật lòng quan tâm lo lắng.

Nhưng cô lại không tới gặp mặt hắn, hắn không thể không nghi ngờ cô đang giở trò ‘lui một bước tiến ba bước’ với hắn. Chẳng qua, với sự hiểu biết của hắn về Mộc Cận thì cô không giống như đang cố tình làm vậy.

Hắn chỉ có thể tự an ủi mình rằng Mộc Cận đang cảm thấy tội lỗi với Trương Dĩnh nên mới chần chừ tiến tới với hắn, nên mới lúc thì gần lúc thì xa vời như vậy. Vì vậy trong khoảng thời gian Lục Thừa còn nằm viện, tâm trạng thực sự rất rối rắm, rất phức tạp.

Buổi sáng y tá nói hắn đã có thể xuất viện, hắn nghĩ nếu Mộc Cận để quan tâm đến những gì hắn nói dù có lấy lui làm tiến cũng được, cảm thấy áy náy với Trương Dĩnh cũng được.

Nhưng có lẽ cô phải biết được ngày hắn xuất viện, cô sẽ tới đón hắn xuất viện, nhưng hắn đứng đợi từ sáng sớm vẫn không thấy bóng dáng của cô, hắn không thể không suy nghĩ có nên chủ động gọi điện báo cho cô biết hôm nay mình xuất viện hay không.

Thực ra, hắn đang ở trong giai đoạn tuyệt vọng, vô phương hướng. Mặc dù Mộc Cận đã trả viện phí, tiền thuốc men, hắn không cần thiết phải lo lắng. Nhưng bây giờ ngay cả một nơi trú chân hắn cũng không có, trong người lại không có tiền dự trữ, bình thường đã không có việc làm, ngay cả ăn uống cũng là vấn đề lấy đâu ra tiền cứu nguy lúc này.

Rơi vào hoàn cảnh cùng quẫn như vậy, đến lòng tự trọng của hắn cũng cảm thấy không còn nhưng hắn tin hắn sẽ không mãi khốn đốn như vậy. Chỉ cần có người nhận ra tài năng của hắn, rất nhanh thôi hắn sẽ có thể thoát khỏi hoàn cảnh này, người nghệ sĩ nào trước khi nổi tiếng mà không phải chịu đựng thói đời của thiên hạ chứ, cũng không có gì là quá mất mặt.

Lúc y tá bước vào phòng bệnh của hắn, thấy hắn vẫn còn ngồi trên giường, liền hỏi: “Anh Lục, anh vẫn chưa đi sao, không ai tới đón anh xuất viện sao?” Anh ta bị thương cũng không nhẹ mà!

Lục Thừa cười mỉa: “Đợi một lát nửa, bạn gái tôi sẽ tới ngay.”

Y tá đi rồi, cuối cùng Lục Thừa cũng quyết định gọi điện thoại cho Mộc Cận.

Đúng là Mộc Cận không biết Lục Thừa phải xuất viện, lúc trước đến bệnh viện thăm hắn, giúp hắn giải quyết chuyện nhà trọ cũng chỉ xuất phát từ tình cảm bạn bè, cho nên khi biết vết thương của hắn hồi phục tốt lên cũng không cần nghĩ đến việc mỗi ngày phải vào thăm hắn, cô hoàn toàn không nghĩ những hành động vô tâm đó của cô lại khiến cho Lục Thừa hiểu lầm!

Lúc Lục Thừa gọi cho cô, cô còn đang ở trên mạng nghiên cứu làm cách nào để có thể dành cho Giang Thiếu Thành một điều bất ngờ, hôm nay là sinh nhật của Giang Thiếu Thành, cô muốn cho anh một buổi tối khó quên! Nhưng mà dù có tặng quà gì, hình như cũng không đạt đến hiệu quả bất ngờ như cô mong muốn. Từ nhiều ngày trước chuyện này đã làm cô vô cùng phiền não.

Mộc Cận vừa nghe điện thoại vừa đọc gợi ý trên trang web, trên diễn đàn có người trả lời cho câu hỏi của cô: “Quà ư? Buổi tối, thừa dịp trước khi anh ta về nhà, cởi hết quần áo, trùm chăn, nằm trên giường anh ta, món quà tốt nhất chính là bản thân cô!”

Bên dưới cũng có rất nhiều người đồng ý! Còn có sáng kiến đề nghị cô mặc áo ngủ gợi cảm, nhảy múa dưới ánh đèn mờ ảo!

Mộc Cận sắp đỏ mặt như gấc, cô không có gan làm như vậy, chỉ cần nghĩ đến những cảnh ướt át đó, trái tim đen tối của cô sẽ ngừng đập. Thế nhưng…nếu như…nếu như…cô thật sự đứng trước mặt anh, anh sẽ có phản ứng thế nào?

Mộc Cận hít sâu một hơi, xoa lên khuôn mặt nóng hôi hổi của mình. Nghĩ đi nghĩ lại những sáng kiến này đối với cô mà nói quả thật có tính thách thức rất cao, gần như là chuyện không thể, nhưng không thể phủ nhận, những ý nghĩ này vẫn đang xoay quanh trong đầu cô.

Những người đó nói, chỉ cần là đàn ông thí chắc chắn lúc đó sẽ tận dụng cơ hội, sau đó hai người sẽ quấn lấy nhau suốt đêm trong khung cảnh hết sức lãng mạn, đảm bảo cả đời khó quên!

Nhưng mà bọn họ còn nói, miễn là vóc dáng của cô không quá xấu! Mộc Cận kéo cổ áo cúi đầu nhìn cơ thể của mình, bỗng thấy có chút thiếu tự tin, chưa có ai bị hớp hồn bởi vóc người hoàn hảo của cô. Nhưng cô thấy so với vẻ gợi cảm của những nam nữ người mẫu kia thì hình như cô cũng không hề thua kém! Chắc là không quá xấu chứ! Chẳng qua cô chỉ không chách nào nghĩ đến cảnh người đàn ông lạnh lùng như Giang Thiếu Thành vào lúc đó sẽ phản ứng với hành động này của cô như thế nào, cảm thấy có chút giống như là chuyện cổ tích vậy.

Mộc Cận cắn môi, làm hay không làm? Nói không chừng anh thật sự sẽ... Sau đó thì...

Cô lắc lắc đầu, vỗ vỗ mặt mình, vội vàng rũ sạch những hình ảnh trong đầu!

Trong lúc đang nghĩ ngợi, Mộc Cận hoàn toàn không nghe đầu kia điện thoại Lục Thừa nói cái gì.

Lục Thừa gọi tên của cô vài lần, Mộc Cận mới tập trung lại, xấu hổ nói: “Xin lỗi, cậu nói cái gì?”

Lục Thừa nghẹn lời, im lặng vài giây, mới nhắc lại cho cô: “Hôm nay mình phải xuất viện rồi.”

“Vậy tốt quá, chúc mừng cậu, quay về nhớ nghỉ ngơi cho tốt, chờ cậu khỏe lên là có thể lo việc triển lãm tranh rồi.”

Lục Thừa nói: “Tay mình bây giờ có thể cầm cọ vẽ. Mình muốn vẽ vài bức tranh mới, nhằm để cho mọi người có thể thấy được thực lực của mình!”

“Ừ, mình tin cậu có thể thành công, địa điểm đã tìm thấy rồi, chờ cậu chuẩn bị các tác phẩm của mình cho tốt thì chúng ta sẽ định thời gian.”

Chỉ vậy thôi sao? Lục Thừa không cam tâm cúp điện thoại, nói: “Mấy bức tranh mình để trong phòng trọ của mình có phải để chỗ cậu không?”

Mộc Cận gật đầu: “Đúng vậy, cậu yên tâm, mình sẽ bảo quản tốt giúp cậu.” Nói thật, cô cũng không hiểu mấy bức tranh trừu tượng đó muốn thể hiện điều gì, nhưng cô biết những thứ này đều là bảo bối của Lục Thừa, tư duy của những nhà nghệ thuật người thường không thể hiểu được.

Những lời này của Mộc Cận khiến Lục Thừa lại dấy lên hy vọng, nói: “Mình qua lấy nhé, mình muốn chọn trong số đó vài bức tranh cho buổi triển lãm.” Mỗi bức tranh trong đó đều là tác phẩm tâm đắc của hắn.

Giọng nói của Mộc Cận cứng ngắc: “Cậu muốn qua đây?”

“Sao vậy? Không tiện à?”

Đúng đó! Rất không tiện! Chỗ này ngoài Long Tại Nham và cha của cô ra thì tới bây giờ cũng chưa có người đàn ông nào khác ra vào, ngay cả Giang Thiếu Thành cũng chỉ đưa cô tới cổng, Mộc Cận vội vàng từ chối: “Cha mình quản mình rất nghiêm khắc. Những người đàn ông lạ đi đến nhà mình đều bị cha mình tra hỏi, mình e lúc đó sẽ làm cậu sợ.”

Lục Thừa vẫn chưa bỏ ý định: “Gia giáo nghiêm khắc là chuyện tốt, lá gan của mình cũng không nhỏ đâu, hơn nữa sau này còn phải tới lui vài lần, bác trai chắc sẽ không xa lạ với mình nữa. Bác trai giúp mình nhiều như vậy, mình nên trực tiếp nói cám ơn với bác ấy.”

Mộc Cận suy nghĩ một lúc, nói: “Bây giờ cậu đang ở đâu, mình sẽ mang qua đó cho cậu nhé.”

Nói xong mới nghĩ lại hình như bây giờ cậu ta chưa có chỗ ở, đầu bên kia Lục Thừa nghe xong thì im lặng.

Mộc Cận ho khan lên tiếng: “Vậy cậu chờ mình ở bệnh viện, mình sẽ qua đón cậu.”

Lục Thừa thở ra một hơi, bản thân cảm thấy mình rất vô dụng. Thực tế quả là rất tàn khốc, nghĩ như vậy hắn thấy có chút oán giận, bản thân là một người tài hoa nhưng lại không có chỗ dung thân. Khi còn trong trường rõ ràng không ai có thể so với một người tài hoa như hắn. Vậy còn bây giờ? Đến chỗ ở cũng không có, không biết đến lúc nào hắn mới thoát được kiếp nghèo này. Xã hội này quả thật rất không công bằng!

Sau khi Mộc Cận và Lục Thừa trò chuyện xong, suy nghĩ một hồi cô liền gọi điện cho Giang Thiếu Thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.