Tam Thái Tử

Chương 112: Chương 112: Cuồng Bạo Tê Ngưu




Hướng về phía nam, Lý Lân mau chóng đi tới. Đối với lời nói của đám người Tiêu gia, hắn tự nhiên phát hiện ra bên trong có ẩn tình, chẳng qua hắn bây giờ đang cấp bách muốn ra khỏi Hắc Thủy tùng lâm, nên khi biết có con đường gần thì tất nhiên sẽ không muốn chạy xa làm gì. Nơi đây đã là ngoại vi của Hắc Thủy tùng lâm, hắn không tin rằng sẽ có cao giai linh thú tồn tại.

Từ trong rừng lao ra, Lý Lân đi vào một mảnh thạch lâm. Thạch lâm này rất là quái dị, khắp nơi đều là đá vụn, phía xa còn truyền tới tiếng oanh minh, giống như có con quái thú nào đó đang đánh nham thạch vậy.

Lý Lân đầy vẻ kinh ngạc, rốt cuộc nơi này là nơi nào. Những vết sâu nơi cự thạch ở đây giống như bị vật gì đó đánh vào vậy, Lý Lân không biết được rốt cuộc là linh thú nào lại điên cuồng đánh nham thạch như thế.

- Meo meo….!

Linh miêu ở trên vai Lý Lân nhảy xuống, không chịu tiến lên trước.

- Sao vậy? Phía trước có nguy hiểm hả?

Trải qua thời gian ở chung, con vật nhỏ này vô cùng thông thái, đối với nguy cơ nó còn linh mẫn hơn cả hắn.

- Có cao giai linh thú tồn tại sao?

Lý Lân khẽ hỏi.

- Meo meo…!

Linh miêu có chút nhân tính hóa gật đầu.

Thần sắc Lý Lân ngưng trọng, trong lòng có chút vướng mắc muốn lao ra.

- Là tứ giai linh thú hử?

Linh miêu gật đầu.

- Đi! Quay lại nào!

Lý Lân nghĩ nghĩ rồi nói, vạn dặm trường chinh mới tới được đây, bây giờ không phải lúc mạo hiểm để đi về phía trước.

Ầm ầm...!

Một tiếng nổ thật lớn, một khối cự thạch cao hơn mười thước ở trước người Lý Lân bỗng dưng nổ tan, mảnh vụn bắn ra tung tóe khiến cho Lý Lân giật mình.

Rống...!

Một con Tê Ngưu cao gần bảy thước, thân dài chục thước xuất hiện trước mặt Lý Lân. Trên đầu nó có một cái sừng thô to, tràn ngập cảm giác lực lượng cuồng bạo.

- Đậu bà nó! Đừng có xui xẻo như thế chứ! Tứ giai đỉnh phong linh thú!

Lý Lân ngây người ra rồi, cái này cũng quá linh rồi a! Vừa cảm thấy có tứ giai linh thú chặn đường, thì tứ giai linh thú đã nhảy tới trước mặt.

- Cuồng Bạo Tê Ngưu Vương!

Lý Lân phát lạnh, tứ giai linh thú luận thực lực cũng chỉ bằng đám cao thủ trên Tiên Thiên mà thôi, hơn nữa con Cuồng Bạo Tê Ngưu Vương này chỉ tối thiểu là linh thú tứ giai đỉnh cao mà thôi. Thực lực tuyệt đối không kém Tứ phẩm vương tọa, với thú thể cường hãn thậm chí có thể chiến đấu với nhân loại thực lực cao hơn nó. Thực lực như vậy không phải là thứ Lý Lân có thể chống lại, thậm chí chuyện chạy trốn đối với hắn cũng là không có khả năng.

- Tiểu tử nhân loại, ta cảm thấy sát khí trên người ngươi lượn lờ, còn có rất nhiều huyết khí của linh thú, hẳn là ngươi đã giết không ít linh thú rồi. Dám một mình đơn độc đi trong Hắc Thủy tùng lâm, thực là lớn mật.

Tứ giai linh thú Cuồng Bạo Tê Ngưu Vương cũng không có tấn công ngay, trái lại mở miệng nói chuyện với Lý Lân.

- Có thể từ bên trong Hắc Thủy tùng lâm giết ra, ngươi cũng nên biết ta có rất nhiều chỗ dựa. Hiện giờ ta chỉ muốn rời khỏi Hắc Thủy tùng lâm, đảm bảo sẽ không giết chóc.

Lý Lân vẫn bình tĩnh, trên mặt không có chút khẩn trương nào. Dường như trước mặt hắn không phải là một con mãnh thú tùy lúc có thể lấy đi mạng hắn, mà là một người chặn đường bình thường.

Soạt!

Tiểu linh miêu nhảy lên vai Lý Lân, an nhàn nằm xuống, như muốn dùng hành động để biểu thụ mình ủng hộ Lý Lân.

- Linh thú loại miêu? Chủng loại mới sao?

Cuồng Bạo Tê Ngưu Vương cuối cùng cũng thấy một con linh miêu màu đen này. Căn bản nó cũng không nhận ra được chủng loại với thực lực của con linh miêu này.

- Meo meo…!

Âm thanh non nớt vang lên, nhưng không có sự sợ hãi nào, dường như con tiểu linh miêu chỉ dài một thước này không hề để tứ giai linh thú vào trong mắt.

- Hay thật, dĩ nhiên lại không sợ khí tức của bản tọa. Tiểu tử kia, để con linh thú trên vai ngươi ở lại, bản tọa sẽ cho ngươi được toàn thây.

Bởi tiếp xúc với nhân loại cho nên trí tuệ của Cuồng Bạo Tê Ngưu Vương càng thêm phong phú, Lý Lân thấy nó còn khó chơi hơn cả cái con Đại Địa Bạo Long thích chấp nhất kia.

- Điều đó là không thể! Hơn nữa ta cũng không cho rằng ngươi có thể giết ta đâu! Coi đi xem đây là cái gì!

Từ trong không gian giới chỉ, Lý Lân lấy ra một miếng lân phiến màu đen, vung vẩy trước mặt Cuồng Bạo Tê Ngưu Vương, lập tức khí thế của nó bị kiềm hãm lại, sát khí trên người cũng thu lại ngay.

- Lân phiến của Bạo Long Vương, tiểu tử kia, người lấy ở đâu ra?

Cuồng Bạo Tê Ngưu giọng ồm ồm hỏi.

- Tất nhiên là Đại Địa Bạo Long cho ta rồi, hắn nói khi ta cầm khối lân phiến này thì đám linh thú ngoài tam giai trong Hắc Thủy tùng lâm sẽ không thể tổn hại ta. Đúng không nhỉ!

Lý Lân tự tin nói.

- Đúng thế. Có lệnh của Bạo Long Vương, bản tọa xác thực không thể động tới ngươi.

Cuồng Bạo Tê Ngưu Vương trừng đôi mắt trâu, vẻ mặt hiếu kỳ nhìn Lý Lân. Đại Địa Bạo Long ở trong khu vực ngàn dặm này chính là vua, là Thú Vương cường thế nhất, bá đạo nhất của phái chủ chiến, vẫn luôn chủ trương giết sạch những tên nhân loại tiến vào vùng đất của linh thú. Chuyện này đến cả đám linh thú đã ngoài tứ giai ở trong Hắc Thủy tùng lâm đều biết, hơn nữa thực lực Đại Địa Bạo Long ở vào ngũ giai đỉnh phong, chỉ kém lục giai có nửa bước mà thôi, thế nên nó sẽ không ra khỏi tùng lâm, mà có nhân loại có thể ở nơi này giết được nó, lại càng là chuyện không có khả năng. Một vị Thú Vương đỉnh phong mà chết thì toàn bộ Hắc Thủy tùng lâm sẽ bị chấn động, mà cái tên nhóc như Lý Lân này thì nhìn thế nào cũng không thấy giống kẻ có thể làm Đại Địa Bạo Long bị thương được. Hơn nữa miếng lân phiến hắn cầm trong tay có linh lực rất nồng nặc, chính là do Đại Địa Bạo Long chủ động làm rơi xuống. Thế nên Cuồng Bạo Tê Ngưu Vương đối với lời nói của Lý Lân cũng không có hoài nghi mấy.

Rống...!

Cuồng Bạo Tê Ngưu Vương đột nhiên cuồng bạo, lao thẳng tới một khối cự thạch cao hơn ba mươi thước bên người Lý Lân.

Ầm ầm...!

Tiếng nổ lớn vang lên, cự thạch bị đụng cho nát bấy, một bóng người chật vật xuất hiện.

- Vị công tử, hãy nhìn vào việc chúng ta cùng là nhân loại, xin hãy cứu ta!

Kẻ đó vẫn chưa có chết, nhưng hiển nhiên là bản thân hắn cũng bị trọng thương, nên mới hướng về Lý Lân đang ngây người vì ngạc nhiên mà cầu cứu.

- Là hắn!

Sắc mặt Lý Lân trầm xuống, người này là một trong những kẻ vừa rồi còn chỉ đường cho hắn. Tuy giờ trông hắn chật vật nhưng mái tóc bạc đó thì Lý Lân có ấn tượng khá là sâu sắc.

- Grao…! Chỉ là một tên Tứ phẩm Võ Tông nho nhỏ, cũng dám rình trộm bản tọa.

Cuồng Bạo Tê Ngưu Vương rống lớn, thân thể lại như một cái máy ủi to lớn lao tới lão giả bị trọng thương.

Những tiếng ầm ầm giẫm xuống điên cuồng, mặt đất đã bị đạp xuống sâu hơn nửa thước, về phần cái lão già vừa kêu cứu kia tất nhiên đã biến thành thịt băm rồi. Cuồng Bạo Tê Ngưu Vương vừa phát tiết xong, xoay người lại nhìn thì Lý Lân đã sớm tiêu thất tự bao giờ.

- Tiểu tử giảo hoạt này, cho dù ngươi có cầm lân phiến của Bạo Long Vương thì cũng không có ước thúc gì đối với linh thú dưới tam giai đâu. Phía trước chính là lãnh địa tộc đàn của bản tọa, ngươi nghĩ có thể chạy qua nổi không?

Con mắt Cuồng Bạo Tê Ngưu Vương hiện lên vẻ gian trá xảo quyệt.

- Ai dà! Cứ tiếp xúc lâu với đám nhân loại, đến bản tọa cũng trở nên gian trá hơn. Thôi kệ, tiểu tử kia chết hay không chẳng có quan hệ chi với bản tọa hết, căn bản là yêu cầu của Bạo Long Vương ta cũng làm xong rồi.

Lẩm bẩm mấy câu, Cuồng Bạo Tê Ngưu Vương lại nhảy vào trong thạch lâm. Cũng rất ít người biết được Cuồng Bạo Tê Ngưu Vương cũng không phải ở bên trong trung tâm tộc đàn, mà luôn nằm ở vùng biên giới lãnh địa để dò xét. Phàm là những kẻ đụng phải nó, cho dù là cao thủ thuộc hàng Vương Tọa cũng sẽ bị nó công kích.

Ở sâu bên trong thạch lâm, Lý Lân cẩn thận bước đi, hắn sớm đã hiểu sự hữu dụng của lân phiến Đại Địa Bạo Long với tứ giai linh thú, đối với tam giai đỉnh phong thì chưa chắc có tác dụng, mà giao thủ với tam giai linh thú thì thực lực của hắn còn kém xa.

Rống...!

Một trận thét gào nương theo sự chấn động của mặt đất, nguyên một đám Cuồng Bạo Tê Ngưu từ bên trong thạch lâm lao ra.

- Chuyện gì xảy ra đây? Sao những con Cuồng Bạo Tê Ngưu này lại lao ra ngoài là sao?

Lý Lân biến sắc, cấp tốc lao tới bên một khối cự thạch cao trăm thước. Vừa rồi hắn đã được thấy một màn Cuồng Bạo Tê Ngưu Vương đụng nát cự thạch rồi, nếu như trốn ở bên tảng đá nhỏ thì rất có thể bị bọn hàng này đụng chết dí.

- Meo meo…!

Linh miêu kêu nhẹ một tiếng, móng vuốt vươn ra chỉ về một hướng.

- Có người sao? Nhanh thực, người này chỉ sợ đã là Võ Tông đỉnh phong rồi!

Lý Lân nheo nheo mắt, mãi mới thấy một thân ảnh đang chật vật chạy trốn bên trong thạch lâm.

Chỉ thấy người này thoạt trông 27, 28 tuổi, khuôn mặt trắng bệch, ngực tràn đầy máu tươi, nhìn là biết ngực bị thương nặng. Mà Lý Lân cũng đoán được thương thế của hắn cũng không phải do Cuồng Bạo Tê Ngưu gây ra. Vì cái đám thú đó thân hình khổng lò, động tác thì cuồng bạo bất kham, làm sao mà làm ra được cái loại vết thương tinh xảo bậc này cho được.

- Thực là kẻ xui xẻo, bị thương nặng mà còn chui vào lãnh địa của Cuồng Bạo Tê Ngưu, xem ra người này lành ít dữ nhiều rồi.

Lý Lân khẽ nói.

Đúng lúc đó, tên này đột nhiên xoay người, hướng về nơi Lý Lân đang ẩn thân mà lao tới.

- Đệt mợ, đừng thế chứ! Đừng có khiến anh bị lộ nha!

Sắc mặt Lý Lân khó coi vô cùng, đối mặt với công kích của hơn chục con Cuồng Bạo Tê Ngưu, nhất là trong đó có bốn năm con là tam giai, Lý Lân mà bị lộ ra thì sợ rằng chạy trốn cũng khó khăn vô cùng.

Phù phù…!

Tên này vẫn cứ lao về phía đám cự thạch mà Lý Lân đang trốn, từ phía xa đã có thể cảm thụ được sự tuyệt vọng của hắn.

Rầm rập, rầm rập…!

Đàn Cuồng Bạo Tê Ngưu vẫn đang tiếp cận, Lý Lân ngẫm nghĩ chút, rồi lao ra như một đạo thiểm điện, từ trên đỉnh lao xuống, bắt lấy tên đó rồi lại xông lên trên.

Rống…!

Đàn Cuồng Bạo Tê Ngưu gào thét phẫn nộ, bọn chúng không nghĩ tới vẫn còn có nhân loại tiềm phụ ở đây, cướp đi con mồi của bọn chúng. Vì thế đám Cuồng Bạo Tê Ngưu này bắt đầu điên cuồng mà đánh lên cự thạch.

Rầm, rầm…!

Trong chớp mắt viên cự thạch đã bị đụng ra một cái hố thật lớn, dưới sự chỉ huy của một con tam giai đỉnh phong Cuồng Bạo Tê Ngưu, đàn Cuồng Bạo Tê Ngưu chia làm mấy tốp, luân phiên nhau đâm cự thạch.

- Chết tiệt! Vụ này phiền phức rồi!

Lý Lân trầm lặng, với phương thức như giờ thì cự thạch cao trăm thước cũng không kiên trì nổi bao nhiêu thời gian.

- Cảm ơn ngươi đã cứu ta! Xin lỗi vì đã liên lụy đến ngươi!

Nam tử được cứu giọng yếu ớt lên tiếng.

- Đừng có nói làm gì, tạng phủ của ngươi đã bị thương nặng. Ta đã phong bế kinh mạch của ngươi rồi, không phải vạn bất đắc dĩ thì đừng có điều động chân khí.

Lý Lân khẽ nói, ngực người này bị lưỡi kiếm sắc bén xuyên qua, bụng cũng có vài chỗ bị đâm, nếu như là người bình thường thì đã sớm chết. Thế nhưng thân thể của tên này cấu tạo khác xa người bình thường, trái tim lệch so với người bình thường khá nhiều, cái kẻ tưởng rằng chỉ cần đâm thẳng trái tim hắn là được, ai ngờ chỉ đâm sát trái tim, đây chính là nguyên nhân mà gã vẫn còn sống để chạy trốn được.

- Cảm ơn!

Gã thanh niên chỉ nói được hai chữ rồi lại tĩnh lặng ngồi khôi phục thương thế của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.