Tam Thái Tử

Chương 27: Chương 27: Hàng phục




Ròng rã hai ngày, Lý Lân cũng không có ra khỏi cửa, thức ăn đều do tiểu nha đầu Dao Cơ chỉ huy tiểu thái giám Hòa Thuận từ trong ngự thiện phòng đưa tới. Khiến Lý Lân kinh ngạc chính là, tiểu nha đầu vậy mà hiểu biết chữ nghĩa, hơn nữa đối với thuật số tính toán rất có thiên phú. Kết quả Lý đại hoàng tử lập tức đem chữ số Á Rập cùng phương pháp sử dụng bút lông ngỗng dạy cho Dao Cơ, bán đầu độc bán cưỡng chế ép tiểu nha đầu gia nhập vào. Nếu nhiều người tham gia, tốc độ chỉnh sửa của bọn họ sẽ được nhanh hơn.

Lạch cạch!

Tiểu nha đầu bỏ xuống bút lông ngỗng, lắc lắc cổ tay nhức mỏi, ngẩng đầu nhìn về phương hướng Lý Lân. Này vừa nhìn thiếu chút nữa khiến tiểu nha đầu tức giận nổ mũi. Hóa ra trước mặt Lý Lân không có vật gì, hắn vậy mà xếp bằng ở trên bàn luyện công. Mặt khác một bên Tôn Tử Sở còn đang múa bút thành văn, trên mặt tuy rằng mệt mỏi rã rời, nhưng sự phấn chấn trong ánh mắt không chút nào che dấu.

- Điện hạ! Tiểu nha đầu mở miệng hô.

Lý Lân mở mắt nhìn tiểu nha đầu đang có chút bất mãn, trên mặt có một tia xấu hổ hiếm thấy. Bất quá nhìn thấy trước mắt tiểu nha đầu là bảng kê khai hoàn chỉnh, hắn không khỏi đại hỉ.

- Xong rồi sao? Lý Lân biết rõ còn cố hỏi.

Tiểu nha đầu gật đầu, thế nhưng cái miệng nhỏ trề ra cho thấy sự bất mãn đối với việc Lý Lân lười biếng.

- Ha ha...!

Lý Lân dùng một tay ôm lấy tiểu nha đầu, xoay một vòng tròn. BA…. chụt… chụt! Tại trên khuôn mặt béo mập của tiểu nha đầu hung hăng hôn một cái, sau đó hắn hưng phấn cầm lên bảng số liệu. Lọt vào trong tầm mắt là một loạt các con số kết quả thống kê, Lý Lân không thể không thừa nhận, về phương diện vận dụng bút lông ngỗng, chính mình còn kém xa tiểu nha đầu.

Tiểu nha đầu cả người ngây ngẩn. Ngay sau đó khuôn mặt non nớt giống như rặng mây đỏ. Tuy rằng tuổi tác vẫn còn lộ vẻ non nớt, thế nhưng cái khuôn mặt buông xuống mị thái trẻ trung kia lại càng dễ kích kích ý muốn muốn bảo vệ của mọi người. Đáng tiếc Lý Lân vì quá chuyên tâm xem tư liệu nên không có phúc thấy được cảnh này.

- Đợi đến lúc Tử Sở hoàn thành, có thể cho ra kết quả.

Trong lòng Lý Lân có nhàn nhạt chờ mong. Hai ngày này, bọn họ mặc dù không có đi ra ngoài, nhưng đối với hoạt động của Linh Thú Ti có sự hiểu biết nhiều hơn. Đồng thời Lý Lân cũng biết Tôn Tử Sở cùng chính mình là hai con châu chấu trên cùng một sợi dây, tuy người này hơi cổ hủ, nhưng bản tính cương trực, đối với mình có hứng thú rất lớn, bởi vậy, Lý Lân cũng đã đem y làm tâm phúc thứ nhất của mình. Về phần ba người Phạm Thiên Lâm có hay không rắp tâm hại người, Lý Lân chưa thể xác định, hắn chỉ mơ hồ cảm giác ba người Phạm Thiên Lâm cung cấp khoản có vấn đề, về phần có phải có chuyện hay không, thì phải đợi sau khi mình lợi dụng tư liệu nguyên thủy tìm ra kết quả mới có thể biết.

- Điện hạ, hoàn thành rồi!

Tôn Tử Sở trừng đôi mắt đỏ bừng nói. Cho dù có tiểu nha đầu thêm vào, nhưng số liệu linh thú được nuôi cùng tinh thịt linh thú của Đại Đường trong vòng một tháng vẫn quá mức kinh người. Hơn nữa Lý Lân chỉ làm lúc mới đầu, sau đó chỉ chuyên tâm tu luyện Tiên Thiên Nhất Khí Quyết. Có thể nói đại bộ phận công việc đều do tiểu nha đầu cùng Tôn Tử Sở hoàn thành.

Tiểu nha đầu có thể oán giận, bởi vì quan hệ của nàng cùng Lý Lân không phải quan hệ chủ tớ. Tôn Tử Sở thì lại không dám, không nói đến thân phận hoàng tử của Lý Lân, riêng chức trung lang Linh Thú ti đã có thể ăn đứt y. Hơn nữa Lý Lân đưa ra chữ số Á Rập cùng phương thức tính toán mới, đã hoàn toàn thuyết phục y, Tôn Tử Sở thấy Lý Lân bất phàm, tự nhiên càng thêm thật tình sẵn sàng góp sức.

- Quá tốt!

Lý Lân tinh thần chấn động, đem số liệu tiểu nha đầu sắp xếp chỉnh sửa cùng số liệu Tôn Tử Sở sắp xếp chỉnh sửa gộp lại, rồi cùng so sánh với số liệu ba người Phạm Thiên Lâm cung cấp, sắc mặt Lý Lân triệt để âm trầm.

- Điện hạ! Bọn họ quả nhiên không thật lòng! Tôn Tử Sở mở miệng nói.

- Tử Sở, ngươi bây giờ lập tức đi tìm ba người bọn hắn đến cho ta, thật sự nghĩ bổn hoàng tử dễ bắt nạt lắm sao. Thanh âm Lý Lân âm trầm nói.

- Vâng!

Tôn Tử Sở lớn tiếng nói, y cũng phi thường tức giận, hiện tại tất cả tiền đồ chính trị của y đều đặt trên người Lý Lân, Lý Lân xảy ra chuyện không may, y chính là người thứ nhất chạy không thoát, cho nên Tôn Tử Sở đối với ba người Phạm Thiên Lâm thậm chí còn thống hận hơn cả Lý Lân. Người hại tiền đồ của mình có thể nói không khác gì cừu hận giết cha giết mẹ…

Trong nội đường Linh Thú ti. Lý Lân thần sắc thản nhiên ngồi ở chủ vị, đám người Phạm Thiên Lâm, Tần Bưu, Tống Chí Hưng thấp thỏm ngồi ở ghế thủ hạ. Đứng phía sau Lý Lân là Tôn Tử Sở với vẻ mặt phẫn nộ.

- Điện hạ!

Tống Chí Hưng là người đầu tiên không chịu nổi loại áp lực không tiếng động này, hắn từ lúc bước vào nhà, mồ hôi lạnh không có ngừng chảy, hơn nữa bọn họ biết trong hai ngày này Lý Lân chỉ chuyên tâm ngồi chỉnh sửa khoản tư liệu, vì chột dạ làm hắn cảm thấy kinh khủng không gì sánh được. So với vóc người mập mạp, lá gan Tống Chí Hưng thật sự quá bé.

- Ba vị đại nhân, hiện tại các ngươi không có gì muốn nói với bổn hoàng tử sao? Lý Lân mở miệng nói.

Vừa rồi hắn mặc dù không có vận dụng sát khí, nhưng lại dùng tới thủ đoạn tâm lý học ở kiếp trước, lợi dụng biểu tình, động tác, ngôn ngữ của toàn thân, khiến mục tiêu sinh ra áp lực. Khiến cho địch nhân không tự giác sinh ra sợ hãi cùng hoang mang rối loạn. Kiếp trước Lý Lân với tư cách lính đánh thuê, tiếp thu qua rất nhiều đợt huấn luyện tâm lý học. Hiện tại chẳng qua chỉ áp dụng đối với mấy tên quan viên cỡ quèn mà thôi. Tính cả Phạm Thiên Lâm, ba người đều khẩn trương hẳn lên, nhất là người bất kham như Tống Chí Hưng, cả người cùng mặt đều xuất hiện lượng lớn mồ hôi lạnh, điều này đã chứng minh cho Lý Lân biết trong lòng bọn hắn có quỷ. Shared by banlong.us

- Điện hạ, vi thần... Không biết điện hạ có ý gì! Phạm Thiên Lâm nuốt nước bọt nói.

- Phạm đại nhân, còn cả hai vị đại nhân khác, có phải các người coi bổn hoàng tử là kẻ ngu si để đùa giỡn hay không?

Lý Lân híp mắt, ánh mắt băng lãnh bắn thẳng vào mắt Phạm Thiên Lâm. Khiến Phạm Thiên Lâm vốn đang cúi người không tự giác lui lại.

- Điện hạ, vi thần không biết vì sao lại đắc tội điện hạ! Vi thần tự nhận chưa bao giờ đối với điện hạ bất kính! Con ngươi Phạm Thiên Lâm loạn chuyển, đáy lòng cũng không ngừng bồn chồn.

- Ngươi không đối với bổn hoàng tử bất kính, thế nhưng ngươi lại muốn mạng của bổn hoàng tử. Thực sự là gan chó mà, các ngươi biết mưu hại hoàng tử đương triều có tội danh gì không?

Câu nói cuối cùng của Lý Lân cơ hồ là rống lên. Tố chất trong lòng ba người này thật sự khiến mình thất vọng. Chính mình chỉ dùng chút thủ đoạn tâm lý học nho nhỏ đã dọa bọn họ sợ vỡ mật, nếu như dùng tới đại hình, sợ rằng không cần chính mình hỏi, bọn họ biết cái gì đều nói hết. Người như vậy có thể lợi dụng, nhưng không thích hợp làm tâm phúc.

- Phốc!

Tống Chí Hưng cả người ngã xuống mặt đất, thân thể mập mạp không ngừng run rẩy, mồ hôi lạnh to như hạt đậu không ngừng chảy xuống từ trên mặt, cả người trong thời gian ngắn có chút hư thoát.

- Điện hạ tha tội! Điện hạ tha tội! Tống Chí Hưng kinh hoảng nói.

Phạm Thiên Lâm cùng Tần Bưu chần chờ nửa ngày, rốt cục cũng quỳ xuống. Tống Chí Hưng rõ ràng đã mất đi ý chí, khai cung sẽ là chuyện sớm muộn, bọn họ nếu còn giằng co, chỉ sợ sẽ hoàn toàn làm Lý Lân tức giận.

- Chỉ cần các ngươi nói ra lý do tại sao phải hại bổn hoàng tử. Sắc mặt Lý Lân nghiêm nghị, trên khuôn mặt cứng rắn tràn đầy vẻ lãnh khốc.

- Điện hạ, chúng ta nào dám dám hãm hại điện hạ, chúng ta chỉ dựa theo quy củ mà hành sự! Con mắt Phạm Thiên Lâm xoay động nói.

- Nói bậy, Linh Thú ti căn bản không có loại thông lệ này, rõ ràng là các ngươi muốn nhằm vào điện hạ, dám dùng sổ sách với số liệu sai lệch để mê hoặc điện hạ. Rắp tâm hại người, kỳ tâm làm tru. Tôn Tử Sở lớn tiếng nói.

Sắc mặt Tần Bưu cùng Tống Chí Hưng thảm biến, chỉ có Phạm Thiên Lâm vẫn còn đang kiên trì, có điều thân thể run rẩy nói rõ nội tâm của hắn đang cực kỳ khiếp sợ.

- Điện hạ, vi thần... Vi thần... Phạm Thiên Lâm còn muốn ngụy biện.

Lý Lân trực tiếp đem khoản mới chỉnh sửa ném tới trước mặt Phạm Thiên Lâm. Đối với ba người này, trong lòng Lý Lân tương đối chướng mắt, tự nhiên cũng không có hứng thú cùng bọn họ chơi tiếp. Phạm Thiên Lâm mở khoản mà Lý Lân nhét vào trước mắt hắn, chỉ liếc mắt qua, sắc mặt hắn trong nháy mắt trở nên trắng bệch.

- Điện hạ tha mạng, điện hạ tha mạng...!

Tần Bưu cùng Tống Chí Hưng cũng nhìn thấy kết quả, liều mạng dập đầu cầu xin tha thứ. Chỉ có Phạm Thiên Lâm toàn bộ thân thể xụi lơ trên mặt đất, trên mặt tràn đầy không thể tin nổi. Nhiều sổ sách như vậy, không được hai ngày đã chỉnh sửa toàn bộ rõ ràng, hơn nữa còn không sai chút nào. Việc này đối với người nhiều năm làm việc xử lý sổ sách như Phạm Thiên Lâm mà nói quả thực là không thể tưởng tượng. Ánh mắt nhìn về phía Lý Lân giống như là đang nhìn quái vật.

Năng lực của Tôn Tử Sở Phạm Thiên Lâm rất rõ ràng, có thể giúp đỡ, nhưng khẳng định tác dụng không lớn. Phải biết rằng, hắn mang khoản đến lần này phải nhờ mười mấy thủ hạ tính toán trong vòng bảy ngày mới ra kết quả. Nếu không phải Tôn Tử Sở, vậy cũng chỉ có thể là Tam hoàng tử. Mặc kệ Phạm Thiên Lâm tin hay không, chuyện nhìn như không có khả năng này lại bị Lý Lân hoàn thành một cách mỹ mãn.

- Nói đi, là ai sai ngươi làm như vậy? Lý Lân trầm giọng hỏi.

- Vâng... Là đại hoàng tử! Là Tiền đại nhân trong Thư Tỉnh tìm vi thần. Vi thần nhất thời hồ đồ, mong điện hạ khai ân!

Phạm Thiên Lâm kịp phản ứng, lập tức đem nhưng tin tức mình biết không chút nào giấu diếm nói cho hắn biết.

- Ngươi là người thông minh, mà bên người bổn hoàng tử vừa vặn thiếu người thông minh!

Lý Lân xoa xoa cái trán nói. Phạm Thiên Lâm biến sắc, nhưng hắn cũng không do dự bao lâu, vô cùng quả quyết nói:

- Thần Phạm Thiên Lâm thề sống chết thuần phục tam điện hạ, nếu có nhị tâm, trời tru đất diệt!

- Thần Tần Bưu thề sống chết thuần phục tam điện hạ, nếu có nhị tâm, trời tru đất diệt!

- Thần Tống Chí Hưng thề sống chết thuần phục tam điện hạ, nếu có nhị tâm, trời tru đất diệt!

Tần Bưu cùng Tống Chí Hưng thấy có hi vọng giữ được mạng sống, lập tức lớn tiếng phụ họa nói. Một đôi mắt hổ của Lý Lân gắt gao nhìn chằm chằm ba người, khoảng chừng ba phút đồng hồ. Ba người quỳ dưới đất giống như là phạm nhân chờ đợi hình phạt. Ba phút này đối với bọn họ mà nói dài không khác gì ba thế kỷ.

- Đứng lên đi, viết hết lời thề của các ngươi vào giấy, bổn hoàng tử hiện tại vẫn chưa thể tin các ngươi được! Lý Lân đứng dậy nói.

Ba người bất đắc dĩ gật đầu, đều viết lời thề của mình lại một lần nữa, cũng ký tên đồng ý.

- Các ngươi đi đi, sau này làm gì vẫn làm như thế? Có chuyện gì lập tức đến bẩm báo! Không nên đùa giỡn với ta, bổn hoàng tử muốn lấy mũ quan của các ngươi xuống, cũng không phải chuyện gì khó khăn. Lý Lân tự tin không gì sánh được nói.

- Vâng, điện hạ! Ba người Phạm Thiên Lâm nhụt chí không gì sánh được đáp.

Nhìn bóng lưng ba người, Tôn Tử Sở khó hiểu hỏi:

- Điện hạ, vì sao không đem ba người bọn hắn xử theo pháp luật? Bằng vào những lỗi này đủ để bắt tất cả bọn hắn. Còn có thể khiến điện hạ trước mặt bệ hạ lập công. Lý Lân cười cười nói:

- Ba người bọn hắn chỉ là tôm tép nhãi nhép, không đủ gây chuyện. Huống chi nhược điểm tốt như vậy đưa đến trong tay đương nhiên ta không thể để lãng phí. Chủ quan ba bộ này của Linh Thú ti tuy rằng chức quan không cao, nhưng đều có thực quyền, những người này bị giết chết, người được thay thế có nội tình gì chúng ta càng không rõ ràng, trái lại không bằng giữ bọn hắn lại để chúng ta sử dụng.

Trên mặt Tôn Tử Sở lộ ra thần sắc khâm phục.

- Đúng. Bổn hoàng tử dạy ngươi những chữ số kia tạm thời không nên truyền ra ngoài. Trong khoảng thời gian này ngươi chiêu mộ mấy người có thể tin tưởng, truyền thụ cho bọn họ, để cho bọn họ hiệp trợ ngươi tiến hành chỉnh sửa sổ sách. Tuy rằng ba bộ bị chúng ta khống chế, nhưng bọn hắn chưa chắc đã không có tâm tư cắn trở lại. Tốt hơn hết vẫn nên cẩn thận. Lý Lân ngẫm nghĩ nói.

- Vâng, điện hạ!

- Được rồi, ngươi đi nghỉ ngơi một chút đi! Bổn hoàng tử về cung trước. Về chuyện Linh Thú ti sau này có thời gian sẽ chậm rãi xử lý.

Nói xong, Lý Lân đem tấu chương mà Tôn Tử Sở tự viết cất kỹ trong người, chuẩn bị sáng sớm mai lên triều tấu dâng. Sau đó dưới ánh mắt sùng bái của Tôn Tử Sở ngang nhiên rời khỏi.

- Điện hạ tâm kế thủ đoạn đều bất phàm, theo người như vậy ta sẽ có thể đi thật xa sao?

Vẻ mặt Tôn Tử Sở chỉ còn lại hưng phấn, phảng phất tất cả mệt nhọc do bận rộn trong hai ngày một đêm vừa rồi đều không cánh mà bay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.