Tàng Phong

Chương 158: Chương 158: Uy hiếp (1)




Dịch: Phương

Chúc Long Khởi đi ở phía trước nhất đội ngũ.

Gã mặc trường sam màu xanh lam, đầu búi trâm ngọc xanh bạc, lưng đeo ngọc bội đỏ tô xanh, bên trên có khắc ấn ký đồng tử bắt dơi, chạm trổ tinh xảo, sinh động như thật, xem qua liền có thể thấy nó được tạo ra từ tay danh sư.

Gã cưỡi một con Sư Tử thông bờm dày lông bạc dưới háng, đây chính là động vật quý hiếm, loại thần câu đặc sản đến từ U châu này phóng nhãn toàn bộ Đại Chu triều cũng không quá trăm con, chính là vật cưỡi đặc thù của Hoàng gia. (Sư Tử thông là một loại ngựa, “Thông”, ngựa lông pha trắng xanh. Sư tử là chỉ lông bờm của nó.)

Thậm chí tại bên trong luật lệ Đại Chu đã sớm có quy định, Sư Tử thông này là đặc thù của Hoàng gia, ngoại trừ Hoàng gia ban thưởng thì bất kỳ người nào cũng không được tự tiện sử dụng, một khi phát hiện liền có thể luận tội mưu phản. Bởi vậy có thể thấy được chỗ quý báu của Sư Tử thông này.

Chúc Long Khởi hiển nhiên không thể tính là hoàng thân quốc thích, cũng không có một chút công danh mang theo, từ trình độ nào đó mà nói, cưỡi Sư Tử thông là một chuyện đi quá giới hạn.

Nhưng gã là con trai trưởng của Chúc Hiền Trường Dạ ty, lấy hung danh độc tài triều chính của Chúc Hiền bây giờ, không cần nói ngồi Sư Tử thông này, ngay cả cung đình của Hoàng đế lão nhi kia gã cũng có thể tùy ý ra vào.

Nếu nói Đại Chu bây giờ là thiên hạ của Hoàng đế, chẳng bằng nói là thiên hạ của Chúc gia bọn hắn.

Chúc Long Khởi từ khi sinh ra liền hưởng thụ sinh hoạt cẩm y ngọc thực, mà trên đời này cũng ít có đồ vật mà gã không có được -- bất kể là tiền tài hay là quyền lợi.

Mà dạng người như gã, bởi vì có được quá nhiều nên rất nhiều thứ trên đời đều sớm đã khó có thể để cho gã nhấc lên nửa phần hào hứng.

Thế nhưng hôm nay hiển nhiên có chút ngoại lệ.

Diệp Hồng Tiên là trong số ít vài thứ khiến gã nghĩ đến mà không có được.

Từ trong thành Trường An năm đó chỉ nhìn liếc qua một lần đã khiến gã đổ nghiêng ngã dưới vẻ ngây thơ thoát tục, nhưng dung mạo lại mị cốt thiên thành của nàng. Vì thế gã đã tìm rất nhiều cơ hội tiếp xúc, có điều thiếu nữ chỉ lạnh lùng đáp lại.

Chúc Long Khởi cũng không nhụt chí, gã tin tưởng trên đời này không có thứ nào mà gã thật sự không đoạt được, thứ duy nhất gã thiếu chỉ là thời gian mà thôi.

Sau đó gã bị cha mình đưa đến Thông Thiên môn U châu, bái nhập môn hạ Tử Hoàng Đao thánh, nhưng khi gã học thành trở về thì nhận được tin tức Diệp Hồng Tiên bị gả cho một tên tiểu tử lúc trước gã còn chưa từng nghe qua tục danh.

Chúc Long Khởi tức giận hổn hển nổi cơn điên, nếu không phải cha mình ngăn cản, gã suýt nữa liền muốn dẫn bốn bộ Trường Dạ ty giết tới Linh Lung các, đoạt lại Diệp Hồng Tiên.

Thế nhưng may mắn là, cũng không biết cha gã rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì để thuyết phục Linh Lung các, vốn xưa nay cực kỳ không hợp với Trường Dạ ty, vậy mà sẵn lòng hủy hôn sự với Từ Hàn kia, gả Diệp Hồng Tiên cho gã.

Chuyện này khiến Chúc Long Khởi mừng rỡ.

Đây cũng không phải là dạng việc vui đơn giản chỉ ôm mỹ nhân về, phía sau hôn sự giữa gã cùng với Diệp Hồng Tiên, còn ẩn giấu nhiều chuyện càng thêm sâu.

Nó mang ý nghĩa Linh Lung các - thế lực đứng đầu giang hồ Đại Chu cùng Trường Dạ ty vốn chấp chưởng triều đình từ đây sẽ bị cột lên cùng một chiếc chiến xa, đương nhiên còn có sư môn Thông Thiên môn sau lưng gã, tại Đại Chu cũng có thể xếp vào trong năm vị trí thế lực tông môn to lớn đứng đầu, nếu cả ba cộng lại thì có khả năng bộc phát ra lực lượng, đủ để thay đổi toàn bộ thế cục Đại Chu.

Bởi vậy, cuộc hôn sự này rất trọng yếu, vô luận là đối với bản thân Chúc Long Khởi, hay là Trường Dạ ty sau lưng của gã đều là như thế.

Cho nên, tại khoảng chừng năm ngày trước trận đại hội luận đạo định ra hôn sự này, gã liền dẫn đội ngũ thật lớn, đi tới chân núi Linh Lung các.

Chúc Long Khởi xuân phong đắc ý vào lúc đó ngửa đầu nhìn toà sơn phong nguy nga kia một chút, nụ cười tràn ngập trên mặt.

Trong thoáng chốc gã dường như đã nhìn thấy bóng dáng vị nữ tử kia đang đứng trên núi, đưa mắt ẩn tình, khóe miệng hơi cười với gã.

“Thế tử điện hạ, phía trước chính là Linh Lung các rồi.” Bên cạnh có một vị công tử áo gấm tuổi tác tương tự Chúc Long Khởi, cưỡi một con ngựa cao lớn đi tới bên cạnh gã, mặt mũi tràn đầy vẻ cười nịnh nọt nói.

Chúc Long Khởi cười cười, quay đầu liếc mắt lườm công tử cẩm y kia.

“Ha ha, nói đến đã khiến Lâm Khai Lâm đại công tử đoạn đường này cực khổ đi theo, nếu không đường xá xa xôi, Chúc mỗ cũng rất là nhàm chán.” Chúc Long Khởi nói như thế.

“Thế tử khách khí, đây là việc tại hạ nên làm.” Lâm Khai vội vàng cười làm lành nói. Nhưng lập tức xoay chuyển lời nói, trong mắt lộ ra một vẻ dữ tợn.”Tiểu tử trước đó định ra hôn ước cùng Diệp cô nương kia cũng ở bên trong Linh Lung Các này, thế tử có muốn...”

Lâm Khai chưa nói xong, nhưng ý tứ trong lời nói lại không thể minh bạch hơn được nữa.

Chúc Long Khởi nghe vậy liếc mắt nhìn y thật sâu, bên ngoài gã ăn chơi đàng điếm y như đám đệ tử hoàn khố trong thành Trường An, nhưng trong lòng lại cực kì rộng rãi. Cha của Lâm Khai này là ngự sử Thương Long bộ Trường Dạ ty dưới trướng cha gã, ngày thường đi theo làm tùy tùng đối với gã nói gì nghe nấy, nhưng gã mới ra khỏi thành, gia hỏa này đã theo sau lập tức tới cửa Diệp gia đi cầu hôn, còn ăn chè bế môn của Diệp Thừa Đài. (bế môn canh; bế môn tạ khách; không cho khách vào nhà (từ chối không cho khách vào nhà gọi là cho khách ăn chè bế môn)

Nghe nói y cũng có mặt lúc Diệp Thừa Đài tuyên bố hôn ước giữa Từ Hàn cùng Diệp Hồng Tiên, vì trong lòng không phục nên đại náo trận tiệc cưới kia, còn bị vị Từ Hàn kia hảo hảo giáo huấn một trận. Xem chừng giờ phút này là ghi hận trong lòng, muốn mượn đao giết người.

Thế nhưng đáng tiếc Chúc Long Khởi lại không phải hèn nhát mặc người thao túng như vậy.

“Chỉ là tôm tép nhãi nhép, bây giờ không còn hôn ước với Hồng Tiên, tên kia chẳng còn là cái thá gì, sao phải để ý tới?” Vì vậy, Chúc Long Khởi nhàn nhạt nói, ngữ khí vào lúc đó cũng lạnh thêm mấy phần.

Lâm Khai hiển nhiên thấy được Chúc Long Khởi không vui, trên trán của y lập tức mồ hôi lạnh chảy ròng, liên tục gật đầu: “thế tử nói đúng, do tại hạ quá lo lắng.”

“Ha ha, Lâm huynh không cần câu nệ, việc này cũng là do ngươi cân nhắc vì tại hạ.” Chúc Long Khởi cười cười, ra vẻ thân mật vỗ vỗ bả vai Lâm Khai, đạo lý một tay giơ gậy một tay củ cải điều khiển xuống, gã đã quen thuộc đến mức có thể nói hạ bút thành văn, dứt lời ấy, gã lập tức vung tay lên.”Đi! Lên núi!”

Đội ngũ đón dâu trùng trùng điệp điệp kia bắt đầu tiếp tục chuyển động lần nữa.

...

Ngoài viện chợt huyên náo loạn lên.

Từ Hàn khoanh chân ngồi trong viện nhíu mày, lập tức mở hai mắt ra.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Hắn nói như thế, ánh mắt liếc nhìn Sở Cừu Ly ở một bên.

Đại hán trung niên đứng ở cửa sân, đưa mắt xuyên thấu qua khe hở trong viện nhìn ra ngoài phòng kia nghe vậy quay đầu, khẽ lắc đầu với Từ Hàn.

“Không biết, có lẽ lại là đội ngũ nào đó đến sơn môn.”

Khoảng cách đại hội luận đạo của Linh Lung các chỉ còn không đến năm ngày, những ngày này đã có chút tông môn tham dự đại hội luận đạo lần này lục tục ngo ngoe đến, Linh Lung các đương nhiên tận tình địa chủ hữu nghị, hảo hảo sắp xếp những khách nhân đến sớm này.

Bởi vậy bên trong mấy ngày này, chuyện như vậy cũng không thể coi là lạ thường, thế nhưng động tĩnh lần này là lớn nhất.

“Nếu không ta ra ngoài nhìn một chút?” Sở Cừu Ly cũng không phải là một người ưa thích rãnh rỗi, những ngày này bị giam ở bên trong sân nhỏ đã sớm để cho gã kìm nén đến bứt rứt, tìm cơ hội này liền muốn ra chuồn ra ngoài.

“Mưa gió nổi lên, không nên ra ngoài trêu chọc thị phi rồi, miễn cho đánh cỏ động rắn.” Từ Hàn lơ đãng liếc mắt nhìn tên kích động lỗ mãng này, chợt nói như thế.

Nghe nói lời ấy, Sở Cừu Ly mới còn chuẩn bị đủ lực làm một vố lớn lập tức giống như túi khí xì hơi, xụ xuống.

“Tiểu Hàn ngươi nói rốt cuộc chúng ta phải chờ tới khi nào, đã già như vậy lại còn bị nhốt ở trong phòng, ta thấy không cần chờ Tư Không lão đầu kia ra tay, ta cũng sẽ bị ngột ngạt mà chết sống.” Sở Cừu Ly có chút bất mãn lầu bầu, tính tình gã trời sinh lanh lẹ, cuộc sống như lúc này với gã mà nói quả thực như là dày vò.

Đương nhiên lấy thân thủ của gã, những đệ tử ngoài cửa kia muốn thật sự bắt giam gã lại là chuyện không thể nào, chỉ là Từ Hàn lo sợ gã ra ngoài kéo lấy mầm tai vạ, cho nên thời gian gần đây liền hạn chế tự do của gã, cũng là nguyên nhân vì sao lần này gã lại oán trách như vậy.

Nhưng Từ Hàn sau khi nghe vậy, lại bất động thanh sắc liếc mắt nhìn đại hán trung niên mặt mũi tràn đầy ủy khuất này, thản nhiên nói: “Ồ? Sở đại ca kìm nén đến mức cuống cuồng rồi ư? Vậy nửa đêm mấy ngày này người xông vào thoát ra là Huyền nhi sao?”

Vẻ ủy khuất trên mặt Sở Cừu Ly vào lúc đó lập tức thu liễm mấy phần, gã đỏ mặt ngụy biện: “Ừm... Ta tự hỏi mấy ngày nay ngủ không yên giấc,luôn luôn nghe được một chút tiếng vang, hóa ra do Huyền nhi không thành thật.”

Gã nói ra lời này, hiển nhiên đưa tới một trận bất mãn của mèo đen, chỉ thấy con mèo đen kia kêu to meo meo, hướng phía Sở Cừu Ly lộ ra móng vuốt sắc bén của mình, cùng tư thế có thể liều mạng bất cứ lúc nào, chỉ thấy đại hán trung niên kia có thể nói trong lòng run sợ một trận.

“Ồ?” Từ Hàn ra vẻ hiểu rõ, khẽ gật đầu.”Nói như vậy thì những tin Phương Tử Ngư cùng Tống Nguyệt Minh cãi nhau một trận thật lớn bên ngoài phủ tế thế, hay là Hồng lão cùng Trác tiên sinh trên Huyền Hà phong đoạn tuyệt nhau đều là do Sở đại ca soạn ra?”

Từ Hàn nói xong, quay đầu híp mắt nhìn về phía Sở Cừu Ly, đại hán kia lập tức có tật giật mình, theo bản năng rụt rụt đầu, cực kì ủy khuất thấp giọng nói: “Cùng lắm thì... Về sau... Ta không đi ra là được...”

...

Trong phủ tế thế mờ tối ở Huyền Hà phong.

Long Tòng Vân thân mang áo bào đen điểm xuyết bay ngôi sao cúi đầu ngồi ở một bên đại điện.

“Sao vậy? Là người Trường Dạ ty ư?” Trên đài cao một vị lão giả tóc trắng rối tung, khuôn mặt âm kiệt trầm giọng hỏi.

Thanh âm kia mang theo vận luật cực kỳ cổ quái, cực kỳ giống thanh âm sài lang mài răng trong rừng rậm đêm khuya.

Long Tòng Vân dù đã sống gần sáu mươi năm nhưng ở phía dưới thanh tuyến âm lãnh kia, không nhịn được giật mình trong lòng, vội vàng cúi đầu đáp lại: “là con trai của Chúc Hiền - Chúc Long Khởi dẫn số lớn nhân mã tới sơn môn.”

“A....” Lão nhân khẽ gật đầu, thần sắc lờ đờ giống như say vì uống phải rượu ngon.Lão quay đầu nhìn một vị thiếu niên áo bào tím ở một bên khác kia, “Nguyệt Minh, Chung Trường Hận cùng Ninh Trúc Mang bên kia thì sao?”

Vị thiếu niên trên mặt còn mang theo một chút ngây thơ kia bình tĩnh lắc đầu, “vẫn không có động tĩnh, thiếp mời liên quan tới đại hội luận đạo đã được đưa đến, nhưng không hề có một chút đáp lại với đệ tử.”

Lão giả trên đài cao nghe nói lời ấy ánh mắt trầm xuống, cũng không đáp lại trước tiên, mà duỗi ra ngón tay gõ lấy án đài trước người, tiếng vang trầm thấp kia quanh quẩn trong phủ tế thế lặng im, sâm nghiêm lại quỷ mị...

Long Tòng Vân giơ mắt nhìn một chút thiếu niên ngồi ở đối diện mình.

Nhìn xem chỉ mấy ngày ngắn ngủi đã biến hóa nghiêng trời lệch đất, trong ngực không khỏi có chút khó chịu...

Lại thêm một kẻ đáng thương bị quyền lợi mê mẩn tâm trí, y nghĩ như thế đến, trong lòng trầm xuống, nhưng lại âm thầm tự giễu, mình có tư cách gì đi nói hắn đây?

“Ninh Trúc Mang rốt cuộc đang muốn tính toán điều gì?” Thanh âm lão giả trên đài kia vang lên lần nữa, lão tự lẩm bẩm, từ trong thanh âm âm trầm của vị Thái Thượng trưởng lão này không khó nghe ra vẻ kiêng kỵ đối với người đã từng là chưởng giáo đại nhân kia.

Thiếu niên áo tím ở bên nghe vậy lông mày nhíu lại, chợt đứng lên.

Hắn đi đến chính giữa đại điện, cung kính chắp tay về phía lão giả.

“Sư tôn đang lo lắng Ninh Trúc Mang âm thầm mưu đồ chuyện gì đó, phá hỏng kế hoạch của sư tôn ở bên trên đại hội luận đạo sao?”

“Ừm.” Lão giả cau mày, khẽ gật đầu.”Ninh Trúc Mang chấp chưởng Linh Lung các nhiều năm như vậy, lòng dạ sâu thẳm, không thể khinh thường.”

Thiếu niên áo tím nghe vậy, trên mặt lập tức lộ ra một vệt ý cười rõ ràng.

“Nếu là như vậy, đệ tử có một kế có thể san sẻ ưu phiền với sư tôn.”

“Ồ?” Lông mày lão giả nhăn lại, nhiều hứng thú nhìn về phía thiếu niên mặc áo tím kia.”nói nghe một chút.”

“Đệ tử đã từng si mê binh pháp, tại bên trên bản cổ tịch nào đó từng thấy một câu nói.”

“Trên đời này không có thành trì không công phá được, chỉ có thống soái tìm không thấy sơ hở.”

“Đệ tử thấy lời ấy cũng có thể áp dụng cho con người, chỉ cần tìm được uy hiếp thì Ninh Trúc Mang ngay cả có muôn vàn bổn sự, đến lúc đó cũng sẽ dễ như trở bàn tay.”

“Vậy theo suy nghĩ của ngươi, cái gì có thể uy hiếp đến Ninh Trúc Mang?” Lão giả hứng thú càng nồng nặc thêm mấy phần.

Ý cười trên mặt thiếu niên áo tím càng sâu, hắn ngước mắt nhìn về phía lão giả, nhếch miệng lên.

“Đệ tử Trọng Củ phong...”

“Phương Tử Ngư!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.