Tên Đầu Trọc Này Rất Nguy Hiểm

Chương 45: Chương 45: Nhất định phải tìm người thành hôn




Mặt Dạ Côn lập tức đen lại:

- Đệ đệ! Chuyện như vậy ngươi lại gạt đại ca.

- Đại ca, nghĩ thoáng một chút, nhà chúng ta dù sao cũng là Dạ gia, ta cưới người mình thích, cũng nên có người tới đảm đương trách nhiệm gia tộc, ai bảo ngươi là đại ca đây, hắc hắc...

Dạ Côn tức giận chọc chọc bụng Dạ Tần:

- Trong bụng ngươi toàn là ý nghĩ xấu.

- Đại ca, ta nghĩ lấy cơ trí của ngươi, còn không đến mức thỏa hiệp đi, khẳng định sẽ suy nghĩ biện pháp gì.

Dạ Tần kỳ hết sức thông minh, loại sự tình này nếu như chạy đến người mình, khẳng định sẽ không có cách, cũng chỉ có đại ca mới có biện pháp.

Ai kêu cha mẹ hiểu rõ đại ca nhất đây, chẳng lẽ mình thật là hàng tặng kèm sao...

- Tiểu tử ngươi.

Dạ Côn nhẹ nhàng đánh một quyền, ngồi ở bên cạnh như có điều suy nghĩ.

Dạ Tần nhếch miệng cười nói:

- Đại ca ngươi sầu cái gì, ngươi bây giờ vô cùng ưu tú, nữ hài tử trong huyện Thái Tây còn không phải mặc cho ngươi chọn lựa, ta thấy mấy nữ hài tử trong Tu Luyên Viện có mấy người vẫn còn độc thân giống ngươi.

Dạ Côn cảm thấy lời nói này không sai, ở trong huyện Thái Tây, người nào không biết Côn ca ta, ưu tú đã sớm truyền bá ra ngoài.

Nhớ trước đó hình như có bà mối tới cửa làm mai, bất quá đều bị cha mẹ cự tuyệt.

Nhưng những nữ hài tử kia không có cảm giác a, không có một chút thú vị nào, còn không bằng nghe theo mẫu thân, làm sao bây giờ.

- Đại ca ngươi thích nữ hài tử như thế nào, ta nhờ Uyển Thanh tìm giúp ngươi?

Dạ Tần nghiêm túc hỏi, đây chính là vấn đề lớn, phải tìm cho đại ca một người thích hợp.

Dạ Côn cũng không thể nói thích loại hình gì, có đôi khi nhìn hợp mắt là được rồi, tướng mạo đều là thứ yếu, chủ yếu là đối tốt với mình, hiếu kính phụ mẫu.

- Loại chuyện này chú trọng duyên phận, tận lực vô dụng, còn có thời gian sáu năm, hẳn có thể tìm một người.

Dạ Côn nghĩ đến, như thế nào đi nữa cũng không thể tìm người có hàng tặng kèm được, như thế thật đúng là bi kịch mà.

Không đúng!

Ý nghĩ của mình sai!

Đến lúc đó khẳng định sẽ có biến số, CMN!

Hoàn toàn không đoán được là biến số gì, đến lúc đó thật tới phải làm sao bây giờ, được rồi, vẫn là đi chết đi.

- Vậy được rồi, tôn trọng quyết định của đại ca.

Dạ Tần vỗ vỗ bả vai Dạ Côn, đại ca ngươi ưu tú như thế, làm sao không nghĩ ra đối sách được.

Dạ Côn tâm sự nặng nề, cho dù là lúc ăn cơm cũng không nói chuyện, rất buồn bực, cảm thấy lo lắng vì một nửa khác.

Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng cũng không nói gì, phảng phất nhìn thấy bản thân mình lúc trước.

Thành hôn chẳng qua là để hai bên ổn định, có thể chuyên chú tu luyện hơn, nếu như muốn sinh con, vậy cũng là do người trong cuộc quyết định.

Có vài người thành hôn một mực không sinh con, thậm chí còn có khối người chờ hơn chục năm sau, Dạ Minh cùng Đông Môn Mộng chính là trường hợp như thế.

Đương nhiên, loại tình huống này chẳng qua là phổ biến tại phạm vi Thái Kinh, xem như là một loại tập tục, tuy toàn bộ Thái Kinh cũng rất khổng lồ, nhưng mà Thái Kinh chẳng qua là một phần nhỏ của Đông U mà thôi.

Này một đêm, Dạ Côn không sao ngủ ngon được, thậm chí còn nằm mơ thấy mình mọc tóc dài, nhưng cmn lại có màu xanh lá.

Dạ Côn trực tiếp bừng tỉnh!

Trong lòng cũng kiên định một chuyện, đó là vào lễ thành niên nhất định phải tìm người thành hôn, bằng không thì sau này...

Ngẫm lại tóc đều rút vào bên trong.

Dạ Côn lại không buồn ngủ, ngẩn người nhìn nóc giường, bên tai còn vang lên tiếng ngáy của đệ đệ, mặc dù không lớn, nhưng vẫn sẽ ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ.

Sáng sớm.

- Cha, mẹ, chúng con đi tu hành.

Đông Môn Mộng ngã vào trong ngực Dạ Minh khóc bù lu bù loa, giống như hai đứa con trai một đi không trở lại vậy.

Dạ Minh giơ giơ tay lên, hai tên tiểu tử các ngươi mau đi, cuối cùng đã có thể cùng mẫu thân các ngươi sống cuộc sống của hai ngươi rồi.

Nhìn lại Dạ Côn cùng Dạ Tần một chút.

Rõ ràng chỉ là đi ba ngày, thế nhưng bọc đồ trên lưng lại lớn như quả núi nhỏ.

Dạ Côn biểu thị tay không đi là được, đệ đệ nói lo trước khỏi hoạ.

Dạ Côn nghĩ sẽ không mang nhiều lắm, kết quả đệ đệ thế mà gom ra nhiều đồ như vậy.

Ngay cả cái nồi trong bếp cũng vác ở trên lưng, lý do rất đơn giản, dù gì cũng phải ăn cơm đi.

Dạ Côn tỏ ra đã hiểu, chỉ có một chuyện duy nhất không hiểu chính là, ngay cả chăn mền cũng mang theo, đây là ra ngoài làm gì, thật là đi tu luyện ư?

Kết quả đệ đệ nói là chuẩn bị cho lão bà, được a, ngươi thật đúng là một tên tiểu ấm nam, kéo đại ca khuân vác cho ngươi, tất cả những thứ này đều là của ngươi.

- Đệ đệ, trên đầu ngươi mọc mấy cọng tóc, sao không cạo? Cần đại ca giúp ngươi không?

Dạ Côn nghiêm túc hỏi, đầu trọc dưới ánh mặt trời có hiệu quả phản quang.

Dạ Tần cười đùa nói:

- Không sao, dự định để dài, đại ca, tin tưởng đệ đệ, nhất định có thể mọc ra tóc.

Dạ Côn biểu thị ngươi đây là có lão bà quên đại ca, thiệt thòi đại ca sủng ái ngươi như thế, tên vô ơn bạc nghĩa.

- Ai nha, đại ca đừng nóng giận, về sau đệ đệ giúp ngươi tìm bí phương, giúp tóc của ngươi mọc lên như rừng.

- Được rồi, đừng có nói chuyện tóc tai nữa.

Dạ Côn thấp giọng nói ra, chỉ cần kéo đến vấn đề đầu tóc, cả người đều muốn nổi khùng lên.

Đây là đệ đệ, nếu như đổi thành người khác, hắn đã sớm làm ra sự tình khó coi rồi.

- Đại ca! Ngươi yên tâm, về sau ai mắng ngươi không có tóc, ta liền cạo trọc đầu y.

Dạ Côn kém chút phun ra một ngụm lão huyết.

- Đại ca, kỳ thật ngươi để cái đầu trọc vẫn rất đẹp trai.

Phốc!

Còn may, Dạ Côn chống đỡ đến cửa sân Tu Luyện Viện, kém chút bị đệ đệ chọc giận thổ huyết bỏ mình.

Mở cửa lớn ra, bên trong vẫn như cũ, lão sư nằm ở dưới mái hiên, bình rượu lăn xuống nằm trên cát vàng, còn đang nằm ngáy o o, thoạt nhìn hẳn là còn đang say rượu.

Nếu không phải hôm qua nhìn thấy lão sư lộ một tay, Dạ Côn đều không thế nào yên tâm, Lạc Nhật Sơn Mạch kia chính là tử môn quan của hài tử.

- Lão sư, chúng ta tới.

Dạ Tần mang theo hưng phấn hô, hận không thể hiện tại liền xuất phát tu luyện, Dạ Côn biểu thị, cuối cùng mình đã có thể thông qua nỗ lực để tu luyện, mà không phải nhờ cái gọi là vận khí, chỉ có thể nói là vận khí, dù sao đây là một chuyện vô cùng quỷ dị.

Ngô Trì nhíu mày, hết sức miễn cưỡng mở to mắt, phun ra một ngụm khẩu khí quỷ dị, kém chút hun ngất Dạ Tần.

Đây quả thực là Hỏa Long khí diễm, giết người trong vô hình.

- Cho lão tử, không, đi mua mấy bầu rượu cho lão sư, qua một thoáng là có thể đi.

Dạ Tần nhỏ giọng nói ra:

- Lão sư, học sinh không có kim tệ.

- Không sao cả, lão sư đã thiếu rất nhiều, ông chủ quán rượu kia không thể không cho, nhớ lấy loại tam thiên tửu nhé.

Dạ Tần nhìn thấy lão sư rất đáng thương, thê tử cùng người chạy, đoán chừng đều có hài tử rồi.

Thôi thôi, mua rượu cho lão sư vậy.

- Đại ca, ta đi một lát sẽ trở lại.

- Ừm, trên đường cẩn thận.

Dạ Côn căn dặn một tiếng.

Chờ Dạ Tần đi ra ngoài không bao lâu, Ba Uyển Thanh liền đến, nhìn thấy Dạ Côn, biểu lộ một thoáng liền biến.

Dạ Côn cũng rất bất đắc dĩ, bất quá về sau đều là người một nhà, có một số việc vẫn phải nói rõ ràng mới được.

- Dạ Tần đâu?

- Đệ đệ đi mua rượu cho lão sư.

Dạ Côn nhẹ nói ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.