Thái Cổ Thần Vương

Chương 224: Chương 224: Chiến tranh bắt đầu




Sở Vô Vi rất bình tĩnh nói:

- Nên hôm nay ta mời ngươi tới.

- Ta?

Tần Vấn Thiên lắc đầu cười nói.

- Đúng, người quyết định vận mệnh Sở Quốc, không phải Sở Thiên Kiêu, không phải Sở Vô Vi ta, cũng không phải Tần phủ, mà là Tần Vấn Thiên ngươi.

Sở Vô Vi nhìn Tần Vấn Thiên nâng chén, cười nói:

- Uống trước một chén đi.

Tần Vấn Thiên giơ chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch, hắn không nói gì thêm, chỉ chờ Sở Vô Vi mở miệng.

- Ta vốn không muốn tham dự tranh đoạt quyền lực, chỉ là có đôi khi thân bất do kỷ, Sở Quốc Quân Vương này, ta chỉ có thể lên làm.

Sở Vô Vi bình tĩnh mở miệng:

- Sở dĩ dám to mồm khoác lác như vậy, chỉ bởi vì ta tin tưởng Tần Vấn Thiên ngươi, nếu ta là hoàng đế, đời này sẽ không động Tần phủ, sẽ không động quân sĩ đi theo Tần phủ, thậm chí, chức vị của bọn họ bất biến, ta sẽ vì Tần phủ phân phong một khối thổ địa, để Tần lão gia tử kế thừa Võ Vương vị.

- Nếu ta thành Sở Vương, làm phế nhân tu hành, ta không cần bất kỳ tài nguyên tu hành gì, cũng không cần đặt tinh lực chú ý đến tu luyện, ta chỉ nguyện ý nhìn Sở Quốc phát triển, làm cho Sở Quốc càng cường đại hơn, Đế Tinh học viện, đương nhiên sẽ một lần nữa đứng sừng sững, thậm chí, Đế Tinh học viện sẽ thay thế địa vị của Hoàng Gia Học Viện, nó như trước là tượng trưng của Sở Quốc.

- Đây là ta có thể vì Sở Quốc làm, nhưng nếu như Tần phủ thượng vị, Tần lão gia tử Tần Hạo xưng vương, bọn họ đầu tiên làm, là quét sạch dư nghiệt Hoàng thất, Hoàng thành rất nhanh sẽ máu chảy thành sông, quý tộc thây phơi khắp nơi, đồng thời, Tần Hạo sẽ tiếp tục chèn ép đối lập, phân phong người theo hắn đến vị trí cực kỳ trọng yếu, từ đó củng cố quyền lực của mình, dùng máu tươi tưới lên Vương tọa, cũng sẽ không làm cho Sở Quốc có thay đổi gì.

Tần Vấn Thiên nghe được Sở Vô Vi nói không khỏi nhíu mày, nhưng Sở Vô Vi chỉ lắc đầu cười cười, nói:

- Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, rất nhiều chuyện ngươi rõ ràng thấy được, lại không nghĩ tới, hoặc nói bản thân ngươi trốn tránh, lúc trước Sở Thiên Kiêu sai Diệp gia đi đối phó Tần phủ, Tần Hạo làm như thế nào ngươi thấy rất rõ ràng, vì mấy chục năm bố cục, hắn không tiếc để cho mình luân hãm bẫy rập, đồng dạng, cũng để cho chí thân của hắn vào cục, Nhị thúc ngươi Tần Hà đoạn cánh tay, trận chiến ấy nếu không có Đế Tinh học viện tham dự cùng với ngươi bạo phát, có lẽ kết cục sẽ thảm hại hơn, nhưng đây hết thảy, kỳ thực có thể tránh khỏi.

Thanh âm của Sở Vô Vi bình tĩnh như trước, nhìn Tần Vấn Thiên nói:

- Tần lão gia tử, không phải đơn giản như vậy.

Tần Vấn Thiên lần đầu tiên nghe nói, hắn ngẩn người, kỳ thực, hắn làm sao không có ý niệm như vậy, chỉ là như Sở Vô Vi nói, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, có lẽ có lúc hắn không muốn suy nghĩ.

- Có lẽ, Tần gia gia, là vì thù giết cha, cho nên chịu nhục.

Tần Vấn Thiên nói.

Sở Vô Vi cười lắc đầu:

- Phụ thân đã chết, thân nhân vẫn còn, vì báo mối thù người chết, đưa thân nhân vào hiểm cảnh, ngươi cho rằng lấy trí tuệ cùng từng trải của Tần lão gia tử, sẽ xử trí theo cảm tính như vậy sao?

Tần Vấn Thiên không nói, chỉ nhìn Sở Vô Vi.

Sở Vô Vi trầm mặc khoảnh khắc, sau đó lại nói:

- Không bao lâu nữa, Sở Thiên Kiêu sẽ dẫn người đi đối phó ta, ta liền đánh cuộc với ngươi, do người của ngươi đứng ra thông tri Tần lão gia tử, nói cho hắn biết ta thả hắn vào Hoàng thành, liên thủ đối phó Sở Thiên Kiêu, ta đồng ý với ngươi hết thảy ngươi nói cho Tần lão gia tử, nhưng sau khi sự tình kết thúc, hắn phải lui ra, để ta kế vị, ta dám khẳng định, lúc đó Tần lão gia tử nhất định sẽ lập tức đáp ứng.

- Sau khi chiến thắng Sở Thiên Kiêu, nếu như Tần lão gia tử tuân thủ ước định dẫn người ly khai Hoàng thành, ta nguyện ý tuyên hắn vào Hoàng thành, nhường ngôi cho hắn, như thế nào?

Tần Vấn Thiên nghe Sở Vô Vi nói, sửng sốt một chút, tùy tiện nói:

- Nếu như Tần gia gia vi phạm ước định, mà ta, như trước đứng ở bên Tần phủ thì sao?

- Cho nên nói, vận mệnh của ta, giao cho ngươi.

Sở Vô Vi cười cười, sau đó ánh mắt chậm rãi chuyển qua, nhìn về phương xa, thấp giọng nói:

- Thời gian, không sai biệt lắm.

Sầu trời Sở Quốc mây trắng phiêu đãng, tuy tươi đẹp, nhưng không có Thái Dương, bị tầng mây dày che phủ.

Loại khí trời này rất mát mẻ, thỉnh thoảng có gió phất qua, cho người ta cảm giác thần thanh khí sảng.

Trên Thiên đài, trong tiệc rượu, ngoại trừ Tần Vấn Thiên cùng với Sở Vô Vi, lại thêm ra mấy bóng người, theo thứ tự là Túy Tửu Tiên, Sở Mãng, cùng với một thanh niên khác, người này Tần Vấn Thiên lần đầu tiên nhìn thấy, nghe Sở Vô Vi giới thiệu, chính là thế lực gia tộc cực kỳ cường hoành ở Hoàng thành… Khương gia.

Khương gia, giống như Mạc gia, ở trong Hoàng thành có địa vị đặc thù, thực lực cực kỳ cường hoành, một mực không tham dự hoàng quyền, thuộc về phái trung lập, trước kia Sở Thiên Kiêu muốn mượn hơi, bất quá Khương gia cự tuyệt Sở Thiên Kiêu, nhưng hôm nay, hậu nhân của Khương gia, lại xuất hiện ở trên tiệc rượu của Sở Vô Vi.

- Khương Hoài, nếu lão gia tử nhà ngươi biết ngươi tới nơi này, chỉ sợ sẽ hận chết ta a.

Sở Vô Vi nhìn thanh niên cười nói.

- Ai bảo bọn họ không xuất lực ủng hộ ngươi.

Khương Hoài tựa như nói đùa nói, nhưng tùy ý một câu lại làm cho Tần Vấn Thiên cảm giác được mị lực của Sở Vô Vi, người này, là rõ ràng ủng hộ Sở Vô Vi a, này không nghi ngờ sẽ làm gia tộc của hắn sẽ rơi vào cục diện bị động.

Thời khắc này, chỉ thấy từng bóng người giơ lên rất nhiều cái trống to lớn, đặt ở biên giới quảng trường, hóa thành hai hàng, điều này làm cho Tần Vấn Thiên có chút kinh dị, những trống này, hình dạng rất bất phàm, hắn cảm giác hình như có tinh quang nhàn nhạt lưu chuyển, hẳn là Thần binh, hơn nữa còn là một bộ Thần binh.

Có chút Thần binh lợi hại không chỉ một kiện, nói ví dụ như kiếm, có đôi khi, chín chuôi kiếm làm một bộ Thần binh, phát huy ra loại uy năng nào đó; mà 36 cự trống trước mắt, phảng phất như là một bộ Thần binh, nhiều Thần binh như vậy làm một bộ, như vậy phát huy ra uy lực, chỉ sợ là cực kỳ kinh người.

Dần dần, Tần Vấn Thiên cảm thấy một cỗ khí tức xơ xác tiêu điều, ánh mắt xuyên qua vách tường nhìn ra xa, mấy phương trận lớn cất bước đi đến, phát ra âm thanh chỉnh tề nhất trí, quân sĩ khoác áo giáp tay cầm trường thương, có lẽ chỉ một bọn họ cũng không có khí tràng quá lớn, song khi hơn ngàn người đứng chung một chỗ, liền có một cỗ khí tức cường liệt cuồn cuộn tràn ra.

Đám quân sĩ này đứng ở trong quảng trường, ngẩng đầu nhìn tiệc rượu trên cao, âm thanh xôn xao chỉnh tề truyền ra, chỉ thấy bọn họ cắm trường thương ở bên cạnh, sau đó lấy ra cung tiễn ở sau lưng, nhìn trên không, một cỗ khí tức phong duệ lan tràn ra, bao phủ Sở Vô Vi cùng với đám người Tần Vấn Thiên.

Mà lúc này, trong hư không xa xa, lần lượt từng bóng người dạo bước đi đến, cường giả có thể hư không dạo bước, đều là cường giả Nguyên Phủ cảnh.

Nguyên Phủ cảnh đến đây, chừng mấy chục vị, bọn họ ở trên không đám quân sĩ, ánh mắt nhìn đám người Sở Vô Vi, chỉ nghe một người trong đó quát lạnh:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.