Thái Cổ Thần Vương

Chương 242: Chương 242: Đào mạng




- Răng rắc.

Một âm thanh lanh lảnh truyền ra, Hoa Tiêu Vân nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, hắn là Nguyên Phủ tứ trọng, không tin giết không chết Tần Vấn Thiên.

Lúc này Tần Vấn Thiên cũng buông lỏng Phương Thiên Họa Kích ra, cùng Hoa Tiêu Vân va chạm.

- Đùng.

Âm thanh chấn động trái tim của người ta, Hoa Tiêu Vân phun ra một ngụm máu tươi, nhưng tâm giết Tần Vấn Thiên của hắn cứng cỏi như trước, tay hắn sắc bén giống như lợi kiếm, đánh tới cánh tay của Tần Vấn Thiên.

Một tiếng gào thét cuồng bạo truyền ra, lực lượng vô tận của Tần Vấn Thiên phát ra, âm thanh răng rắc vang lên, hắn chỉ cảm thấy cánh tay muốn vỡ vụn, nhưng đồng thời, cước bộ của hắn dịch ra, miệng mở rộng, hổn hển kêu to, từng chuôi lợi kiếm cắm thẳng vào con mắt cùng đầu của đối phương.

Thần sắc của Hoa Tiêu Vân đại biến, hai tay thu hồi, kim quang bảo hộ ở trước đầu, thân thể lui nhanh, hàn phong gào thét, tiếng vang đáng sợ truyền ra, Hoa Tiêu Vân liên tục phun mấy ngụm máu tươi, đồng thời thời điểm cánh tay hắn dời đi, chỉ thấy một đạo kiếm quang đáng sợ chém tới, muốn hủy diệt hết thảy.

- Không...

Hoa Tiêu Vân phát ra một tiếng hô đáng sợ, cánh tay che ở trước đầu của hắn bị trảm, lủng lẳng, kém chút nữa rớt xuống, Hoa Tiêu Vân phát ra rít gào thống khổ tê tâm liệt phế, thân thể lui nhanh, lấy ra một vũ ấn, đây là một kiện Thần binh duy nhất, là lá bài tẩy huynh trưởng cho hắn bảo mệnh.

Bởi vì thường xuyên gây sự ở bên ngoài, huynh trưởng của hắn nói bất kỳ lợi khí công kích nào cũng vô dụng, một khi gặp phải cường giả vẫn phải chết, nên lá bài tẩy bảo mệnh là dùng để chạy trốn, giá trị liên thành, mặc dù Thiên Cương cảnh cũng đừng nghĩ đuổi kịp, không phải vạn bất đắc dĩ hắn tuyệt không nỡ dùng, nhưng bây giờ, đối mặt một Nguyên Phủ cảnh nhất trọng, hắn bị bức bách đến dùng tới.

Nắn vũ ấn, tinh quang chói mắt, Tần Vấn Thiên chỉ thấy quang mang chói mắt, muốn chọc mù con mắt của người, con mắt của Tần Vấn Thiên nhắm lại, thời điểm mở ra đã không thấy thân ảnh của Hoa Tiêu Vân, chỉ còn máu tươi đầy đất.

- Ngươi không chết tử tế được.

Trước khi Hoa Tiêu Vân rời đi, thanh âm gào thét quanh quẩn, cánh tay hắn sắp dứt rời, có thể nghĩ nhị thế tổ này hận Tần Vấn Thiên như thế nào.

- Cho dù đuổi tới Đại Hạ Hoàng triều, ngươi cũng phải chết.

Tần Vấn Thiên nhìn chằm chằm phương xa, bia đá đánh ra, dọn dẹp sạch sẽ người chung quanh, trong hư không, thân ảnh của lão giả Thiên Cương cảnh và Thanh Nhi bay xuống, lão giả kia thấy tình huống thảm thiết bên này, sắc mặt đột nhiên đại biến, nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên nói:

- Không biết sống chết.

Nói xong hắn oanh về phía Tần Vấn Thiên một đạo chưởng ấn to lớn, thân ảnh Thanh Nhi xuất hiện ở trước người Tần Vấn Thiên, ngăn chưởng ấn lại, lão giả lại hóa thành lưu quang ly khai.

Phía sau cách đó không xa, thân ảnh của Mạc lão gia tử xuất hiện, vừa rồi hắn ở rất xa chợt nghe đến tiếng gầm gừ của Hoa Tiêu Vân, đi tới nơi này nhìn thấy một màn thảm liệt trước mắt, sắc mặt của hắn tái nhợt, nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên nói:

- Ngươi tổn thương hắn?

Ánh mắt của Tần Vấn Thiên chuyển qua, lạnh như băng quét nhìn Mạc lão gia tử, Mạc Khuynh Thành suýt nữa bị bức chết, hắn làm gia gia dĩ nhiên không muốn giết Hoa Tiêu Vân.

- Ngươi có biết hắn là ai không? Huynh trưởng của hắn có thiên phú đáng sợ như thế nào không?

Mạc lão gia tử lạnh lùng quát lên, hắn lo lắng Hoa gia trả thù.

Đến bây giờ Mạc lão gia tử vẫn còn nghĩ sợ đắc tội Hoa gia, thần sắc của Tần Vấn Thiên lạnh đến doạ người, bỗng nhiên hắn nở nụ cười, đi về phía Mạc lão gia tử, dáng tươi cười yêu dị.

- Thiên phú? Ý chí Võ Đạo, Lực chi ý chí sao?

Một cỗ Lực chi ý chí hàng lâm ở trên người Mạc lão gia tử, làm cho thần sắc của hắn cứng đờ.

- Yêu Chi Ý Chí thì sao?

Lại một cỗ ý chí Võ Đạo nở rộ ra, tràn ngập mảnh không gian này, Yêu khí đáng sợ, khí chất trên người Tần Vấn Thiên cũng cực kỳ Yêu dị.

- Song ý chí Võ Đạo.

Trong lòng Mạc lão gia tử nhảy lên, nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên.

- Hay là Tinh Hồn?

Tần Vấn Thiên vừa dứt lời, âm thanh ô...ô...n...g truyền ra, ba Tinh Hồn đồng thời bạo phát, một cỗ khí lưu kinh khủng tịch quyển hư không, tinh quang sáng chói đâm nhói con mắt người.

Ầm ầm!

Tinh Thần Chi Lực bạo động, màu sắc Tinh Hồn đang lột xác, nhìn ba Tinh Hồn trên đỉnh đầu Tần Vấn Thiên, thần sắc của Mạc lão gia tử ngốc trệ.

Ba Tinh Hồn, một màu, nồng nặc xích kim sắc.

Ba Tinh Hồn, toàn bộ đều tới từ Ngũ Trọng Thiên.

- Đây là thiên phú ngươi muốn sao?

Tần Vấn Thiên gầm nhẹ, cước bộ đạp về phía trước, thần sắc của Mạc lão gia tử ngốc trệ, lui về phía sau, dưới chân mềm nhũn, lại ngồi ngã trên mặt đất, cảnh tượng trước mắt, thực sự khiến người ta quá sợ hãi!

Lời nói của Tần Vấn Thiên còn văng vẳng bên tai, quanh quẩn trong Thức Hải của Mạc lão gia tử, hắn ngồi dưới đất, kinh hãi nhìn hình ảnh trước mắt, chỉ cảm giác buồng tim của mình không ngừng nhảy lên, không biết nhanh hơn bình thường bao nhiêu.

Tần Vấn Thiên, Nguyên Phủ cảnh nhất trọng, lĩnh ngộ song trọng ý chí.

Hắn ngưng tụ ba Tinh Hồn, 3 Tinh Hồn, đều câu thông Võ Mệnh Tinh Thần trên Ngũ Trọng Thiên.

Đây thật là người có thể làm được sao?

Coi như hắn là hạng người kiến thức rộng rãi, lúc này lại cảm giác đầu không đủ dùng, ngơ ngác nhìn Tinh Hồn lộng lẫy kia.

- Ngũ Trọng Thiên, Ngũ Trọng Thiên...

Mạc lão gia tử thì thào nói nhỏ, điều này sao có thể, hắn thấy qua rất nhiều thiên tài, nghe qua truyền thuyết thiên tài càng nhiều, nhưng chưa từng nghe qua có người Tinh Hồn thứ nhất liền câu thông Võ Mệnh Tinh Thần trên Ngũ Trọng Thiên.

Quá dọa người rồi, trong lúc nhất thời đầu hắn bị chấn hơi choáng, một màn trước mắt cho hắn cảm giác không chân thật.

Nhìn khuôn mặt yêu tuấn của thiếu niên trước mắt, bởi vì phẫn nộ mà tràn đầy lạnh lẽo, Mạc lão gia tử thân là Nguyên Phủ đỉnh phong, dĩ nhiên cảm giác được có sợ hãi nhè nhẹ, này nghe như hoang đường, một thiếu niên như vậy nếu hắn lớn lên, sẽ khủng bố cỡ nào?

Sở quốc? Đại Hạ Hoàng triều, mới là bầu trời của hắn a, hắn dường như quyết định muốn tranh huy với những thiên tài chói mắt nhất kia của Đại Hạ Hoàng triều.

Phải a, một thiếu niên như vậy, có thể vì Khuynh Thành điên cuồng đến loại tình trạng này, buồn cười hắn lại vẫn có phiến diện, coi thường thiên phú của đối phương, thời khắc này ngẫm lại, Mạc lão gia tử lại cảm giác trên mặt nóng hừng hực, rất châm chọc.

Trước hắn vẫn cảm thấy Tần Vấn Thiên không xứng với Mạc Khuynh Thành, lúc này lại không có một chút ý niệm như vậy.

Hít sâu một hơi, Mạc lão gia tử bình phục tâm cảnh ba động kịch liệt, nhưng không biết nên nói cái gì.

- Trở về nhìn Khuynh Thành một chút đi.

Mạc lão gia tử thấp giọng nói, làm cho thần sắc của Tần Vấn Thiên cứng đờ.

Đúng vậy, Khuynh Thành, hiện tại nàng thế nào?

- Nếu Khuynh Thành có chuyện gì, mặc dù ngươi là thân gia gia của nàng, ta cũng sẽ không bỏ qua ngươi.

Tần Vấn Thiên lạnh như băng nói, sau đó chỉ thấy thân hình hắn lóe lên, cấp tốc chạy về phía Mạc gia.

Nhưng sự tình giết Hoa Tiêu Vân hắn chắc chắn sẽ không quên, người này bức Khuynh Thành đến tuyệt cảnh, hắn nhất định phải chết, dù hắn đến Đại Hạ Hoàng triều, cũng phải chết.&

Chương 243:Thiên Mệnh bảng đệ nhất

Mạc lão gia tử từ dưới đất đứng dậy, nhìn bóng lưng đi xa, hắn lại không có một chút ý nghĩ trách cứ Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên triển lộ thiên phú triệt để hù sợ hắn, người như vậy càng quan tâm Khuynh Thành, hắn đương nhiên càng cao hứng, hiện tại hắn chỉ có thể cầu khẩn Khuynh Thành không sao.

- Ô...ô...n...g.

Một đạo hàn phong càn quét qua, thần sắc của Mạc lão gia tử cứng lại, bên cạnh hắn nhiều hơn một bóng người, chính là nữ nhân che mặt Thiên Cương cảnh kia.

Thực lực của nữ tử thần bí này cũng cường đại đến trình độ kinh người, hơn nữa nhìn như tiên tử trong họa, như không thuộc về trần thế, nhưng nàng lại an tĩnh đi theo ở bên cạnh Tần Vấn Thiên.

- Ta không thấy gì cả.

Mạc lão gia tử cảm thụ được lãnh ý nhàn nhạt, mở miệng nói, hắn tưởng đối phương sợ hôm nay hắn thấy bộc lộ ra ngoài.

Thanh Nhi hơi nhíu mày, hình như không vui, nhìn Mạc lão gia tử nói:

- Lại có sát ý, ta sẽ giết ngươi.

Nói xong, thân ảnh Thanh Nhi lóe lên, giống như một làn gió tiêu thất, làm cho ánh mắt của Mạc lão gia tử cứng ở nơi đó.

Trên mặt Mạc lão gia tử có một tia tịch mịch, già thật rồi, bây giờ đã không phải là thời đại của hắn, ngày hôm nay, chút tự tin kia của hắn bị đả kích sạch sẽ.

Mạc phủ, Tần Vấn Thiên đi tới biệt viện của Mạc Khuynh Thành, ở bên ngoài có không ít người thủ hộ, Tần Vấn Thiên trực tiếp xông vào, Mạc Thiên Lâm phất phất tay, nhất thời không ai ngăn hắn.

- Khuynh Thành thế nào rồi?

Tần Vấn Thiên nhìn Mạc Thiên Lâm hỏi.

- Còn đang ở bên trong, Lạc Hà tiền bối đang cứu trị.

Trên mặt Mạc Thiên Lâm tràn ngập lo lắng:

- Súc sinh Hoa Tiêu Vân kia đâu?

- Để hắn chạy, nhưng hắn nhất định sẽ chết.

Trên mặt Tần Vấn Thiên có khắc thần sắc kiên nghị.

- Ân, Hoa Tiêu Vân không phải người bình thường, ngươi cũng phải cẩn thận.

Mạc Thiên Lâm nhắc nhở một tiếng, ấn tượng của hắn đối với Tần Vấn Thiên rất tốt, thời điểm Quân Lâm yến hắn còn cầm Tần Vấn Thiên đùa giỡn với Mạc Khuynh Thành, muốn tác hợp Mạc Khuynh Thành cùng Tần Vấn Thiên, bất quá bởi vì thái độ của lão gia tử, hắn không biết nói cái gì.

Nhưng hôm nay lão gia tử biểu hiện làm cho hắn thất vọng, Hoa Tiêu Vân làm việc đê tiện như thế, lão gia tử dĩ nhiên không hạ thủ giết chết, tuy nói lão gia tử lo lắng Mạc gia trả thù, nhưng hắn khó chịu, hận không thể tự mình động thủ chém Hoa Tiêu Vân thành muôn mảnh.

- Vâng.

Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu, ánh mắt lại nhìn chằm chằm gian phòng phía trước, vài canh giờ sau, cả gian phòng bị một cỗ quang mang bao phủ, thậm chí còn có mùi thuốc.

Lạc Hà luyện chế đan dược ở bên trong.

Trên người Lạc Hà không có khả năng mang theo quá nhiều đan dược, Mạc Khuynh Thành thương thế vướng tay chân, nàng chỉ có thể trực tiếp lợi dụng tài liệu trên người luyện đan.

Hồi lâu sau, mùi thơm tán ra, như có một đạo quang mang xông phá gian phòng, Tần Vấn Thiên cùng Mạc Thiên Lâm đều lòng nóng như lửa đốt, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể chờ.

Làm cho Mạc Thiên Lâm cảm thấy có chút kỳ quái là, Mạc lão gia tử cũng quay về, nhưng thầm chấp nhận Tần Vấn Thiên tồn tại, thấy Tần Vấn Thiên ở đó không nói gì.

- Y nha.

Âm thanh thanh thúy truyền ra, cửa mở, ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm cánh cửa kia, chỉ thấy đám người Bạch Phỉ, Kinh Vũ lần lượt đi ra, Lạc Hà cũng đi ra.

- Tiền bối, Khuynh Thành thế nào rồi?

Mạc Thiên Lâm nháy mắt đi lên trước hỏi.

- Ngươi là phụ thân của Khuynh Thành a, tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng, bất quá muốn hoàn toàn khôi phục còn không có nhanh như vậy, ta muốn dẫn nàng về Đan Vương điện.

Lạc Hà bình tĩnh nói, làm cho trong lòng mọi người an tâm lại.

Tần Vấn Thiên cũng thở dài một hơi, nỗi lòng lo lắng rốt cục để xuống, khí chất của hắn cũng không còn lạnh như vậy, vừa rồi vài canh giờ chờ đợi, thật giống như mấy năm.

- Đa tạ tiền bối, Khuynh Thành, liền phiền phức tiền bối.

Mạc Thiên Lâm nhìn Lạc Hà khom người, cảm kích phát ra từ nội tâm, tình huống như vậy có thể cứu được, đã là may mắn lớn nhất rồi.

Ngay lúc này, trong hư không như có tiếng gió truyền đến, sau đó trên không Mạc phủ, xuất hiện một nhóm thân ảnh, đám người kia trùng trùng điệp điệp, uy thế phi phàm, thấy bọn họ xuất hiện, Mạc lão gia tử cau mày, người Mạc gia, thần sắc đều cực kỳ khó coi.

Bởi vì bọn họ thấy được Hoa Tiêu Vân, chính là người này làm hại Mạc Khuynh Thành thảm như vậy.

Mạc Khuynh Thành là Sở quốc đệ nhất mỹ nữ, tính cách lại giản dị gần gũi, ở Mạc phủ, không ai không thích nàng, người Mạc phủ không ai không muốn chính tay đâm chết Hoa Tiêu Vân.

Chỉ thấy lúc này sắc mặt của Hoa Tiêu Vân hung ác dữ tợn, một cánh tay của hắn rũ xuống, bị vải vóc cuốn theo, giống như muốn rời ra, trên người của hắn lộ ra sát cơ đáng sợ, nhìn chòng chọc vào Tần Vấn Thiên.

- Đại ca, chính là hắn, chính là hắn chém một tay của ta, thực lực của hắn không bằng ta, nhưng có một kiện Thần binh cực kỳ lợi hại, tiến hành đánh lén ta, ta mới bị hắn trảm một kiếm.

Hoa Tiêu Vân quát, giờ phút này hắn sớm đã không có khí chất cao thâm khó lường như ngày trước ở Mạc phủ, bản tính hoàn toàn lộ ra.

Tần Vấn Thiên nhìn Hoa Tiêu Vân ở trong hư không, trong ánh mắt tràn đầy sát cơ lạnh như băng.

Chỉ thấy thanh niên ở bên cạnh Hoa Tiêu Vân liếc Tần Vấn Thiên một cái, người này thon dài, mặt như quan ngọc, mắt như hàn tinh sáng sủa, cực kỳ có thần thái, đôi mắt như kiếm, nhưng lại cho người ta cảm giác không thể nhìn gần.

- Đại ca, giết hắn.

Hoa Tiêu Vân không tha thứ, hung ác dữ tợn nói.

- Câm miệng.

Đại ca của Hoa Tiêu Vân nhìn hắn khẽ quát một tiếng, hắn đối với tính cách của Hoa Tiêu Vân cũng lý giải một chút, lời nói của gia hỏa này chỉ có thể tin một nửa, hẳn là lại chọc người khác, bằng không người Đan Vương điện cũng ở đây, làm sao có thể cho phép một Nguyên Phủ cảnh nhất trọng khi nhục hắn.

Hơn nữa thời khắc này, ánh mắt của người Đan Vương điện đều có chút không đúng.

- Lạc Hà tiền bối, có thể giúp đệ đệ ta nối cánh tay được hay không?

Mặc dù thanh niên cảm giác có cái gì không đúng, nhưng dù sao cũng là đệ đệ hắn, hắn vẫn nhìn Lạc Hà lên tiếng.

- Nối tay cho hắn, hắn còn có mặt mũi tới gặp ta?

Lạc Hà ngẩng đầu nhìn thanh niên, thần sắc có chút lạnh, nếu không phải là cho thanh niên này mặt mũi, nàng đã động thủ đánh chết Hoa Tiêu Vân.

- Tiêu Vân, ngươi làm chuyện gì, còn không nhận sai với tiền bối.

Thanh niên nhìn Hoa Tiêu Vân mắng.

Ánh mắt của Hoa Tiêu Vân nhìn về phía Lạc Hà, có chút né tránh, hiển nhiên hơi sợ Lạc Hà.

- Tiền bối, vãn bối nhất thời hồ đồ, chỉ là muốn đùa Khuynh Thành tiểu thư một chút, không nghĩ tới tạo thành sai lầm lớn.

Hoa Tiêu Vân biết lúc nào nên cúi đầu, rất cung kính nhận sai.

Lạc Hà này cũng không phải người bình thường của Đan Vương điện, mà là Đan Vương chi nữ, ai dám không cho nàng vài phần mặt mũi, huống chi hiện tại hắn cần đối phương giúp hắn trị thương.

- Chớ ra vẻ với ta.&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.