Thái Cổ Thần Vương

Chương 201: Chương 201: Tiểu Hỗn Đản biến hóa






Tên Tần Vấn Thiên lại lần nữa vang vọng cả Sở Quốc đô thành, sau khi quán quân của Quân Lâm yến bước vào Nguyên Phủ cảnh, liên tục gạt bỏ Diệp Vô Khuyết, Vũ Trọng, Vương Đằng

Ba nhân vật chói mắt, viết ra truyền kỳ thuộc về hắn, để vô số người của Sở Quốc nói chuyện say sưa.

Địa vị của Tần Vấn Thiên ở Sở Quốc, cũng biến thành cực kỳ mẫn cảm, được vô số người bình thường kính ngưỡng, rồi lại bị Hoàng thất, các gia tộc như Diệp gia hận thấu xương, nhưng bởi vì Đế Nghĩa tồn tại, lại không người nào dám động hắn, mặc dù người của Diệp gia nhìn Diệp Vô Khuyết chết ở trước mặt, cũng không dám xuất thủ, bởi vì Diệp Vô Khuyết và Tần Vấn Thiên đã nói trước, đó là sinh tử chiến.

Tần Vấn Thiên chết trận, Đế Nghĩa tuyệt không báo thù, Diệp Vô Khuyết chết trận, người Diệp gia sao dám động thủ?

Trấn nhỏ sát Hắc Ám sâm lâm ở ngoài Hoàng Thành, các mạo hiểm giả không ngừng bận rộn, tới đi vội vàng, có lúc nhàn hạ thì nói chuyện trên trời dưới đất, này cũng là cách bọn hắn giải tỏa tâm lý áp lực, một khi bước vào Hắc Ám sâm lâm mạo hiểm, mặc dù là bằng hữu thân mật nhất, cũng có thể bán đứng mình.

- Hôm qua các ngươi không nhìn thấy, tiểu tử Tần Vấn Thiên kia thật con mẹ nó lợi hại, gầm lên giận dữ, Vương Đằng liền bị đánh giết, thật lợi hại.

Chỉ thấy một đại hán mặt mày hớn hở cười nói với một nữ nhân ở bên cạnh.

- Hắn mới 17 tuổi a, thật lợi hại như vậy?

Nữ tử có chút không tin, mấy người ở bên cạnh cũng tiến tới góp mặt, nói:

- Ngưu ca, ngươi không khoa trương chứ.

- Khoa trương?

Ngưu ca nhìn chằm chằm đối phương nói:

- Các ngươi không có tận mắt thấy, không biết thiếu niên kia lợi hại, ta nói đã khá khiêm tốn, nói chung, hắn thổi một hơi, liền có thể diệt đám người chúng ta, sau khi Diệp Vô Khuyết chiến thắng Thu Mạc, hắn sắp xếp thứ tư trong Kinh Thành Thập Tú, kết quả như thế nào? Một quyền đã bị miểu sát, thiên tài rắm chó gì.

- Ngưu ca, nói tình hình chiến đấu tỉ mỉ cho chúng ta đi, Tần Vấn Thiên kia dáng dấp như thế nào, có phải đầu rất lớn, tứ chi tráng kiện hay không.

Nàng kia đôi mắt đẹp lập loè, có chút tò mò.

- Đúng, hai tay thô giống nhau cánh tay của ta, hai chân như móng bò, lực lớn vô cùng.

Ngưu ca nhếch miệng cười nói.

- Khục khục.

Bên cạnh có một tiếng ho khan truyền đến, mấy người Ngưu ca nhìn qua, sau đó bọn họ thấy một thiếu niên khoảng chừng 17 tuổi cười khổ, ở trong ngực thiếu niên, còn có một tiểu cẩu tuyết trắng cực kỳ khả ái.

Trong lòng Tần Vấn Thiên buồn bực, dân gian đồn đãi thật đúng là càng truyền càng mơ hồ, bất quá gia hỏa gọi Ngưu ca kia thật đúng là biết thổi, hình tượng tốt đẹp của hắn hoàn toàn bị hủy diệt.

- Thế nào, tiểu tử ngươi không tin, tuổi tác của hắn tương đương ngươi, nhưng bộ dạng yếu đuối của ngươi, có lẽ còn chưa đủ một quyền của hắn.

Ngưu ca nhìn Tần Vấn Thiên tiếp tục nói khoác.

- Tin, ta tin.

Tần Vấn Thiên không ngừng gật đầu, sau đó bước nhanh đi về phía trước, bước vào trong Hắc Ám sâm lâm, gãi gãi đầu, nhìn tiểu tử ở trong ngực nói:

- Tiểu Hỗn Đản, ta xấu như vậy sao?

Thanh âm của Tần Vấn Thiên phiêu đãng đến trong tai mấy người Ngưu ca, bộ pháp của bọn họ cứng đờ, sững sờ ở nơi đó, sau đó lại nhìn phía trước, chỉ thấy thân ảnh của thiếu niên kia từ từ mơ hồ, trong nháy mắt tiêu thất.

Mấy người ở bên cạnh Ngưu ca đều hít sâu một hơi, ánh mắt của bọn họ lập tức nhìn về phía Ngưu ca.

- Kia khẳng định là tên lừa đảo, Tần Vấn Thiên là nhân vật nào, sẽ là thiếu niên tuấn tú như thế, các ngươi tin sao?

Ngưu ca cười ngây ngô, bất quá cảm giác giọng của mình như không đủ tự tin, lại lặp lại nói:

- Đúng, nhất định là tên lừa đảo, giả mạo Tần Vấn Thiên.

...

Bây giờ Tần Vấn Thiên đã là Nguyên Phủ cảnh, ở trong Hắc Ám sâm lâm gặp phải nguy hiểm xác suất tự nhiên nhỏ đi rất nhiều, tuy gặp một chút phiền toái, nhưng hắn vẫn đi tới chỗ hắn muốn tìm.

Trên thảo nguyên trống trải, có một sườn núi, Tần Vấn Thiên liền đứng ở phía trên, nhìn hoàn cảnh chung quanh. Chuyện cũ rõ ràng trước mắt, nhưng không thấy cửu phong.

Ngày trước, hắn chính là ở chỗ này, trong mộng gặp được trung niên thanh sam, làm một hồi xuân thu đại mộng, đồng thời chiếm được Giang Sơn Đồ Lục, bức đồ họa này Tần Vấn Thiên càng xem càng thấy thâm ảo, mặc dù là hôm nay mỗi lần hắn quan ngộ, cũng có thể có cảm ngộ khác biệt, để hắn lĩnh ngộ Võ Đạo khắc sâu hơn.

Hắn cũng thỉnh thoảng phỏng đoán, trung niên thanh sam ở trong Mộng cảnh có khả năng đoạt Thiên Địa tạo hóa đến cùng sẽ là cường giả cấp bậc gì, có lẽ, sẽ không dưới Đế Thương.

Bây giờ, Tần Vấn Thiên về chốn cũ, tự nhiên là vì giải quyết một tâm nguyện.

Lúc trước lúc hắn sắp chết, được Hắc Phượng Điêu mang đến nơi này, trong mộng khởi tử hồi sinh, thời điểm ly khai hắn từng đáp ứng, ngày khác có thể thuần thục vận dụng lực lượng huyết thống, sẽ tặng Hắc Phượng Điêu ba giọt máu, hôm nay, hắn tới thực hiện hứa hẹn lúc trước.

Địa điểm bọn họ ước định, chính là ở chỗ này.

Xa xa có thân ảnh Yêu Thú xuất hiện, nhưng không dám tới gần, mà là chạy về phương xa, phát ra tiếng hô trầm thấp, phảng phất như đang kêu gọi Vương của bọn chúng.

Quả nhiên không bao lâu sau, trên bầu trời, có một cỗ kình phong gào thét, xa xa một thân ảnh khổng lồ cấp tốc tới gần, ngắn ngủi nháy mắt liền đến trên không, chính là Hắc Phượng Điêu.

Hắc Phượng Điêu đáp xuống, hàng lâm ở trước người Tần Vấn Thiên, ánh mắt hung lệ thời khắc này như có vài phần kinh ngạc.

Mặc dù ngày trước Tần Vấn Thiên có ước định với nó, nhưng kì thực nó vẫn không ôm hy vọng quá lớn, nhân loại nhìn lợi ích rất nặng, tuy nói Yêu Thú hung tàn, lệ khí, nhưng nếu bàn về giảo hoạt, nhân loại tuyệt đối là sư phụ của Yêu Thú, làm Yêu Thú có trí tuệ cao, Hắc Phượng Điêu rất rõ ràng tính tình của nhân loại.

Bởi vậy, đối với Tần Vấn Thiên đến đây phó ước, Hắc Phượng Điêu có chút bất ngờ.

- Tiền bối.

Chỉ thấy Tần Vấn Thiên nhìn Hắc Phượng Điêu khẽ gật đầu, sau đó tay trái hắn xẹt qua ngón trỏ phải, kiếm mang lóe lên, máu tươi trào ra, huyết mạch trong cơ thể Tần Vấn Thiên lăn lộn, lập tức một đám phù văn huyết sắc điên cuồng tràn vào trên ngón tay, giọt máu tươi kia, tựa hồ ẩn chứa lực lượng huyết thống kinh khủng.

Hắc Phượng Điêu há miệng, sau đó Tần Vấn Thiên đưa tay bắn ra, ba giọt máu tươi liên tục bay tới, tiến vào trong miệng Hắc Phượng Điêu, Hắc Phượng Điêu thôn phệ, sau đó trong cơ thể nó, bắt đầu có một cỗ lực lượng kỳ dị lăn lộn, mặc dù là Tần Vấn Thiên ở bên cạnh cũng mơ hồ cảm giác được.

Điều này làm cho Tần Vấn Thiên có chút kinh ngạc, huyết mạch chi lực của hắn tốt như vậy sao?

- Ô ô.

Trên mặt đất, Tiểu Hỗn Đản ngửa đầu nhìn Tần Vấn Thiên, đôi mắt linh động quyến rũ mê người, bộ dáng đáng thương cực kỳ đáng yêu.

- Ngươi cũng muốn?

Tần Vấn Thiên lộ ra một tia kinh dị, vừa dứt lời liền thấy Tiểu Hỗn Đản không ngừng gật đầu, nhất thời Tần Vấn Thiên đảo cặp mắt trắng dã, lẽ nào huyết mạch của hắn đối với Yêu Thú có lực hấp dẫn kỳ lạ sao?

- Há miệng.

Tần Vấn Thiên bất đắc dĩ nói, Tiểu Hỗn Đản mắt sáng rực lên, rất phối hợp há miệng nhỏ ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.