Thái Tử Phi Siêu Cấp Ác Bá

Chương 3: Chương 3




Hai người bên trong kinh ngạc nhìn một màn này, Tô Duyệt Duyệt hoàn toàn không biết người trước mắt, cho nên chỉ có thể bất động thanh sắc chờ, mà nam tử bên cạnh thì nhíu chặt chân mày.

“Hàn nhi, chuyện gì xảy ra? Mới vừa bên ngoài nghe được tiếng các ngươi hô to gọi nhỏ.” Hoàng đế liếc mắt một cái trên chiếc giường xốc xếch, không cần suy nghĩ cũng khẳng định hai người này đã ở trên giường, nhưng lại giống như đang gây gổ, khiến hắn vội vàng tiến vào xem.

Ho khan một tiếng, “Phụ hoàng, nhi thần với Thái tử phi đang cùng bồi dưỡng tình cảm.” Vẻ mặt Bắc Thần Hàn thay đổi, không còn bộ dáng âm lãnh giận dữ như lúc trước, ngược lại là bộ dáng mệt mỏi, điều này cũng khiên cho Tô Duyệt Duyệt bên cạnh không hiểu mô tê gì, sao đột nhiên nam nhân này lại biến thành như vậy? Chẳng lẽ bản thân hắn có bệnh? Hắn còn nói cái gì mà Thái tử phi? Chẳng lẽ đang nói nàng sao?

Hoàng đế liếc Bắc Thần Hàn một cái, sau đó quan tâm quay sang hỏi Tô Duyệt Duyệt, “Duyệt Duyệt, Hàn nhi có khi dễ con không, cứ nói với Trẫm…”

Tô Duyệt Duyệt còn đang ngơ ngác vì bộ dạng đẹp trai ốm yếu của vị kia, sau lại nhìn Hoàng đế, nói: “Không có, vừa rồi không có chuyện gì xảy ra hết.”

Không ngờ rằng, chuyển kiếp ngày đầu tiên có thể nhìn thấy Hoàng đế, chẳng qua là Hoàng đế có vẻ đối xử với chủ nhân thân thể này khá tốt. Thì ra chủ nhân thân thể này không những rất giống nàng, cả tên cũng là Tô Duyệt Duyệt, thật trùng hợp.

“Duyệt Duyệt, hôm qua ngươi thành thân với Hàn nhi, hai ngươi còn có nhiều thời gian bồi dưỡng tình cảm, Trẫm tin tưởng Hàn nhi sẽ không bạc đãi ngươi.” Hoàng đế thân thiết vỗ vai Tô Duyệt Duyệt.

Bắc Thần Hàn ho khan vài tiếng, sau đó ôm Tô Duyệt Duyệt nhìn hoàng đế nói: “Phụ hoàng, nhi thần sẽ chiếu cố Duyệt Duyệt thật tốt, phụ hoàng nên bảo trọng thân thể mới phải.”

Tô Duyệt Duyệt xấu hổ cười khúc khích, nhưng phía dưới tay nhỏ bé không ngừng cạy bàn tay đang ôm ngang hông mình ra. Bắc Thần Hàn hình như muốn đối nghịch với nàng, nàng càng giãy dụa hắn càng ôm chặt hơn.

Hoàng đế nhìn hai người thân ái, vui vẻ cười lớn: “Hàn nhi, ngươi nên cố gắng bồi bổ thân thể, Trẫm chờ ôm tôn tử đó!”

Khóe miệng Tô Duyệt Duyệt không ngừng co rút, vóc người nàng bây giờ cũng chỉ tầm mười bảy tuổi, có phải quá sớm rồi không?

“Nhi thần tuân chỉ.” Bắc Thần Hàn hữu khí vô lực cười nói.

“Được rồi! Canh giờ không còn sớm, ngươi cũng đã uống nhiều rượu như vậy, hãy nhanh chóng quay về Vương phủ đi! Trẫm về tẩm cung trước.” Sau khi Hoàng đế nói xong, không quên nhìn Tô Duyệt Duyệt một cái sau đó xoay người ra khỏi phòng.

Khi gian phòng khôi phục lại yên tĩnh một lần nữa, Bắc Thần Hàn cũng thu lại bộ dạng “đứa con ngoan ốm yếu”, thay bằng dáng vẻ lạnh như băng.

“Nói, rốt cuộc ngươi và phụ hoàng có quan hệ gì?”Bắc Thần Hàn cầm chặt cổ tay Tô Duyệt Duyệt, nghi ngờ hỏi.

Bắc Thần Hàn, năm nay hai mươi hai, Thái tử Thiên Liệt hoàng triều, tính cách lạnh lùng quái gở, là người được Hoàng đế sủng ái nhất. Tuy Bắc Thần Hàn lạnh lẽo vô tình, nhưng rất hiếu thuận đối với phụ hoàng, ngay cả việc cưới một nữ nhân mình không thích, hắn cũng bất đắc dĩ tiếp nhận.

Chẳng qua là hắn vẫn luôn nghi ngờ, tình cảm yêu thương của phụ hoàng đối với Tô Duyệt Duyệt không kém hơn mình, nói hai người này không có quan hệ gì thì không phải, nhưng dù hắn tra như thế nào cũng không biết được quan hệ của phụ hoàng với Tô Duyệt Duyệt.

Đột nhiên, có tiếng hô khiến hắn quay về hiện tại.

“Này, ngươi có thể không động thủ được không, rất đau đấy.” Cổ tay Tô Duyệt Duyệt bị đau, không nhịn được quát khẽ, không nghĩ rằng người đẹp trai như vậy, nhưng tính cách lại bạo lực, mất điểm mất điểm…

“Ngươi không có nội lực, nhưng tại sao lúc nãy lại có thể điểm huyệt, rốt cuộc ngươi là ai?” Ánh mắt Bắc Thần Hàn tràn đầy nghi ngờ, buông cổ tay nàng ra.

Vừa nãy cầm cổ tay nàng cũng để dò xét mạch tượng, lại phát hiện căn bản nàng không hề có nội lực.

Tô Duyệt Duyệt vuốt cổ tay mình, nhìn hắn nói thật: “Ta đúng là Tô Duyệt Duyệt, những cũng có thể nói ta không phải là Tô Duyệt Duyệt mà các ngươi biết.”

“Rốt cuộc ngươi đang nói cái gì?” Căn bản Bắc Thần Hàn không hiểu lời nàng nói.

Tô Duyệt Duyệt suy nghĩ, sờ cái trán của mình, giống như sáng tỏ một chuyện, vội vàng hỏi: “Có phải ngươi từng đánh ta ngất xỉu hay không?”

Sắc mặt Bắc Thần Hàn một lần nữa âm u, hừ lạnh một tiếng, “Chẳng qua bổn cung chỉ đẩy ngươi một cái, chính ngươi không cẩn thận va vào tường, không trách bổn cung được.”

Tô Duyệt Duyệt trợn mắt nhìn hắn một cái, cũng chứng thực được suy đoán trong lòng, trực tiếp giải thích cho hắn nghe, “Được rồi, chuyện như này, vốn là Tô Duyệt Duyệt đã bị đụng chết…”

“Rốt cuộc ngươi đang nói cái gì? Một câu bổn cung cũng không hiểu.” Bắc Thần Hàn nhíu chặt mày, từ lúc nàng nói chuyện đến giờ, hắn không thể hiểu nổi một câu của nàng.

“Cho dù ngươi có tin hay không, ta chỉ nói một lần, ta là linh hồn xuyên vào cơ thể này, mà ta cũng tên là Tô Duyệt Duyệt, là người từ tương lai mấy nghìn năm sau, hiểu không?” Tô Duyệt Duyệt kiên nhẫn giải thích cho hắn nghe.

Bắc Thần Hàn hoàn toàn kinh ngạc nhìn nàng, tròng mắt mở to: “Người tương lai? Linh hồn xuyên không?”

“Chính xác.” Tô Duyệt Duyệt nghiêm túc điên cuồng gật đầu.

Một lúc lâu Bắc Thần Hàn vẫn không cách nào phục hồi tinh thần, đối với câu nói của Tô Duyệt Duyệt hắn không tin hoàn toàn, nhưng Tô Duyệt Duyệt trước mắt và Tô Duyệt Duyệt quá khứ có sự khác biệt khá lớn, Tô Duyệt Duyệt trước kia mảnh mai yếu ớt hay khóc, lại luôn đến trước mặt phụ hoàng mách lẻo, cho nên cũng khiến hắn chán ghét ngay từ nhỏ.

“Đúng rồi, ngươi vừa nói ta là Thái tử phi của ngươi thật sao?” Tô Duyệt Duyệt đột nhiên nhớ tới mình đã lập gia đình.

“Thái tử phi, ngươi còn chưa đủ tư cách, nếu không phải vì phụ hoàng, bổn cung chết cũng không cưới ngươi.” Bắc Thần Hàn rét lạnh cười nhạo.

Tô Duyệt Duyệt vừa suy tư vừa nói: “Ta không biết vì sao Hoàng đế lại muốn ép ngươi cưới Tô Duyệt Duyệt trước, nhưng ta muốn nói là, ta và ngươi đều không thích lẫn nhau, ngươi có muốn suy tính một chút, trực tiếp hưu ta, như vậy ngươi thoải mái, ta cũng tốt hơn…”

Tròng mắt Bắc Thần Hàn thoáng qua tia kinh ngạc, không thể tin được lời này được nói ra bởi Tô Duyệt Duyệt. Trước kia Tô Duyệt Duyệt thường mê mẩn bám hắn không buông, bây giờ nghe nàng nói cả hai người đều không thích nhau, trong lòng bỗng có cảm xúc khác lạ.

Tô Duyệt Duyệt tràn đầy mong đợi nhìn hắn, chỉ hi vọng hắn có thể đáp ứng nàng, như vậy nàng có thể ngao du khám phá cổ đại, thuận tiện tìm kiếm cách quay trở về tương lai, chẳng qua là…

“Không được.” Hai chữ ngắn ngủi của Bắc Thần Hàn dập tắt hi vọng của Tô Duyệt Duyệt.

Tô Duyệt Duyệt không phục cãi lại: “Này, tại sao không hưu ta, dù sao ngươi không thích ta, ta cũng không muốn ngồi cái ghế Thái tử phi này, hưu ta không phải đúng ý ngươi sao?”

Nam nhân này thật có bệnh, vừa mới nói là cưới nữ nhân mình không thích, tạo cơ hội cho hắn hưu thê, còn nói không được.

“Đúng ý bổn cung, nhưng bổn cung sẽ không làm chuyện khiến phụ hoàng thương tâm, cho nên bổn cung không thể hưu ngươi được.” Thần sắc Bắc Thần Hàn hòa hoãn, giọng nói không còn sự chán ghét như trước nữa.

Sắc mặt Tô Duyệt Duyệt khó coi, khóe miệng hơi co quắp, chẳng lẽ tự do của mình liền bị tống vào tay Hoàng đế sao?

“Đi thôi, trở về phủ.” Dĩ nhiên Bắc Thần Hàn không bỏ qua khuôn mặt thất vọng của Tô Duyệt Duyệt, hắn còn cảm thấy Tô Duyệt Duyệt hiện giờ thú vị hơn Tô Duyệt Duyệt trước kia rất nhiều.

Tô Duyệt Duyệt chỉ đành bất đắc dĩ yên lặng đi theo hắn, trong lòng không ngừng tính toán những ngày tiếp nên làm gì? Không biết có cơ hội quay về tương lai hay không đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.