Thái Tử Phi Tham Ăn

Chương 127: Chương 127




Trường săn rất lớn. Thập Nhất Nương hưng phấn nhìn vô số ngựa, nàng vỗ vỗ lưng Tia chớp, “Đừng nóng nảy, sắp xuất phát rồi.”

Thái tử điện hạ mặc kệ ánh mắt người khác, phi ngựa hướng đến chỗ Thập Nhất Nương, “Thập Nhất Nương, muội có thể giống các tiểu cô nương khác ngoan ngoan ở đây được không? Muốn con mồi gì ca ca đều có thể bắt về cho muội”.

Thập Nhất Nương tức giận trừng hắn: “Tại sao phải ngoan ngoãn chờ ở đây? Muội muốn đi săn thú, muội muốn ăn chính con mồi muội săn được”.

Thái tử đau đầu, giọng nhẹ nhàng dụ dỗ: “Muội có muốn hồ ly sống không? Tinh La ca ca sẽ bắt một con cho muội. Lúc trước chẳng phải muội nói là muốn một bộ lông hồ ly đỏ còn gì”

Thập Nhất Nương vẫn lắc đầu, bĩu môi, “Muội muốn đích thân bắt, Tinh La ca ca yên tâm đi, tổ phụ muội vẫn luôn dạy muội bắn tên, huynh cũng vừa thấy kỹ thuật cưỡi ngựa của muội rồi đó. Muội có thể tự săn được”.

Thái tử nhìn cung tiễn tinh xảo nhưng nhỏ xíu như một món đồ chơi trên tay Thập Nhất Nương, nhức đầu không biết làm sao, Thái tử cảm thấy 10 Huy Nương cũng không làm hắn đau đầu bằng 1 Thập Nhất Nương.

“Thập Nhất Nương, lần sau chờ huynh rảnh sẽ mang muội đi chơi, hôm nay đông người, nếu phát sinh chuyện gì…” Thái tử nhăn mày, lần săn thú mùa xuân này không đơn giản, nếu mấy hoàng thúc của hắn có dã tâm, đây chính là cơ hội tốt nhất, Thái tử rất lo cho sự an toàn của Thập Nhất Nương. Nếu không sợ rắc rối, hắn đã đánh ngất Thập Nhất Nương rồi đem nàng đến chỗ an toàn mà giấu kỹ.

“Sẽ không có chuyện gì đâu”. Thập Nhất Nương vô cùng tự tin vỗ vỗ đầu Tia chớp, “nếu thực sự có người xấu, muội sẽ tặng cho hắn một mũi tên chí tử”.

“Điện hạ cứ yên tâm”. An Tam Lang thở dài quay sang khuyên hắn. “Ta sẽ bảo Ngũ Lang đi theo Thập Nhất Nương, bảo đảm an toàn cho muội ấy”. An Tam Lang rất muốn đi theo Thập Nhất Nương nhưng hắn là thư đồng của Thái tử, tất nhiên công tư phải rõ ràng, người hắn bảo vệ chắc chắn là Thái tử.

“Nhị Lang, Lục Lang, Thất Lang và Thập Lang đâu?” Thái tử hỏi, “Bọn họ không đi theo Thập Nhất Nương sao?” Thái tử đang nghĩ có nên phân ra vài thị vệ đi theo bảo vệ Thập Nhất Nương hay không đây.

“Nhị Lang ca lo việc bán hàng rồi. Huynh ấy nói hôm nay là dịp hiếm có đông người tụ tập, chính là cơ hội tốt để bán hàng. Lục Lang thì nói hôm nay huynh ấy rất có hứng viết truyện, nên sẽ bắt tay viết “Thảo Căn tướng quân” quyển thứ 3. Thất Lang ca sợ đi săn thú sẽ làm bẩn quần áo nên ở lại. Thập Lang ca thì nói nắng to quá, thân mập mạp của huynh ấy sẽ đổ nhiều mồ hôi, huynh ấy chỉ muốn săn qua loa một con thỏ nhỏ rồi trở về ăn chờ ăn mồi của mọi người thôi…” Thập Nhất Nương tủm tỉm cười phân tích tình hình các vị huynh trưởng nhà mình.

Thái tử buộc lòng phải rời đi. Những người xung quanh Thập Nhất Nương không dám thở mạnh. Cả đám dùng ánh mắt không thể tin được nhìn nàng. An Thập Nhất Nương lại dám trả treo với Thái Tử. Còn Thái tử thì dụ dỗ bất lực đành phải rời đi. Cả đám đang nghĩ có phải bọn họ bị mù không, Thái tử có bao giờ ôn nhu dịu dàng như vậy đâu, hơn nữa lại dành sự dịu dàng ấy cho một cô nương vừa nhỏ tuổi vừa béo ú.

Trước kia còn có người tung tin vịt Thái tử không thích con gái, nhưng hôm nay xem ra Thái tử không phải không thích con gái mà là thích đứa con gái vừa mập mạp, vừa không có ngực, không có mông.

Trường săn Hoàng gia khắp nơi đều là người và ngựa. Hoàng đế phát ra tín hiệu săn thú đầu tiên, tất cả ngựa nơi này đều yên lặng đứng tại chỗ, quả thật là được dạy dỗ tốt.

Tín hiệu đã phát ra, Thập Nhất Nương không thể chờ nữa mà xông ra ngoài, cảm nhận được từng trận gió lạnh lẽo, nàng càng hưng phấn, dùng mũi tên đặc chế của mình bắt đầu đi săn. Ở thời mạt thế, không còn súng ống đạn dược, vũ khí lạnh một lần nữa lên sân khấu, đừng xem thường cung tiễn của nàng nhỏ hơn người khác gấp nhiều lần, thật ra lực sát thương và tỷ lệ ngắm chuẩn tuyệt đối có thể xem là vua cung tiễn.

“Thập Nhất Nương, muội chậm một chút!”. An Ngũ Lang khổ không nói hết. Tam Lang ca bắt hắn đi theo Thập Nhất Nương, nhưng kỹ năng cỡi ngựa của Thập Nhất Nương còn giỏi hơn cả hắn, ngựa cũng tốt hơn ngựa của hắn, khiến hắn cố gắng hết sức vẫn không theo kịp.

Thập Nhất Nương nheo mắt, lắp tên, kéo căng dây cung, “xoát…” mũi tên lao nhanh… một con gà rừng màu sắc sặc sỡ ngã xuống.

“Ngũ Lang ca, đi nhặt gà rừng đi.” Thập Nhất Nương vung roi chạy về phía con mồi. “Con gà rừng này lông đuôi rất đẹp, muội đã hứa sẽ làm quả cầu cho Tam Nương đá”.

“Woww… chỗ đó có thỏ, thịt thỏ nướng lên ăn rất ngon”.

“Còn có đà điểu, rắn độc nữa nè… Bắt hết, đem về ngâm rượu có thể trị chứng phong thấp đó”.

“Woww, quá trời nhím nè, mà thôi bỏ đi, nhím ăn chẳng ngon lành gì, bỏ bỏ, không bắt…”

…………………………….

Đến khi chạng vạng tối, từng tốp người săn thú lần lượt trở về. Thập Nhất Nương cũng hớn hở mang đống mồi của mình trở về, tư thế giống như một tướng quân vừa thắng trận mang theo chiến lợi phẩm khải hoàn.

“Nhìn kìa, Đỗ Tam Lang bắt được một con lợn rừng”.

“Cái đó có gì đâu, con lợn rừng nhiều nhất cỡ trăm cân chứ mấy”

“Có ai săn được mãnh thú không nhỉ?”

“Mãnh thú? Thấy được chúng thì lo mà chạy thoát thân, chứ ở đó mà mơ bắt được”.

Một đám người bỗng ồn như vỡ chợ, tất cả đều nhìn về hướng Thái tử đang đi đến.

“Thái tử thật lợi hại! Thái tử săn được một con gấu đen!”

“Thấy không? Đây mới chính là mãnh thú, hôm nay người giỏi nhất chính là Thái tử!”

Con gấu nặng ba trăm cân hấp dẫn ánh mắt mọi người, bọn họ còn kinh ngạc ở chỗ thị vệ Đông cung không ai bị thương cả, mọi người nhìn về phía vị thiếu niên lạnh như băng kia đều lộ ra sự kính trọng, nghe nói Thái tử đã từng ra chiến trường, từng lập không ít chiến công quả thật không phải lời đồn nhảm.

“Nhi thần bái kiến Phụ hoàng, đây là con gấu đen nhi thần săn được”.

“Tốt, rất tốt”. Hoàng đế cười ha hả, rồi cũng khích lệ thành quả của mọi người.

Bữa cơm chiều càng không cần phải nói, chính là con mồi của mọi người hôm nay săn được. Rất nhiều ngự trù làm không kịp trở tay.

“Thập Nhất Nương thật lợi hại.” Hoàng Hậu nương nương khích lệ, “Không ngờ Thập Nhất Nương lại bắt được nhiều con mồi như vậy, lợi hại không kém nam nhân đâu”.

Thập Nhất Nương đắc ý ưỡn ngực, “Con còn bắt được nhiều con mồi hơn cả Ngũ Lang ca nữa đó, nương nương, lát nữa, con sẽ làm món Gà ăn mày mời nương nương nhé”

Hoàng Hậu mỉm cười, “Bổn cung sẽ đợi món Gà ăn mày của Thập Nhất Nương.”

“Vậy nương nương cũng đừng ăn nhiều tay gấu quá nha, nếu no quá thì sao ăn được món của con nữa”.

Hoàng hậu mỉm cười nhìn cô gái nhỏ mặc một thân hồng y vô cùng đáng yêu “Được được, bổn cung nhất định để dành bụng chờ Thập Nhất Nương”.

“Ngũ Lang ca, huynh thật vô dụng.” Thập Lang đắc ý ăn con mồi của mình, “Đến cả Thập Nhất Nương cũng không bằng”.

“Ngũ Lang ca cần phải để tâm đến việc săn thú nhiều hơn nha, hôm nay huynh tệ lắm đó”. Thập Nhất Nương cảm thấy An Ngũ Lang khi đi săn không chú tâm lắm, mà hắn chỉ tập trung vào việc đuổi theo nàng.

An Ngũ Lang câm lặng nhìn trời. Nha đầu thúi, nếu không phải vội vàng đuổi theo muội, thời khắc đều bảo vệ muội, làm sao huynh chỉ bắt được một con mồi bé xíu.

“Thập Nhất Nương, muội muốn quả cầu.” Diêu Tam Nương nhảy chân sáo lại đây, hai mắt tỏa sáng nhìn Thập Nhất Nương.

“Yên tâm, ta đã dặn nhà bếp giữ lại đuôi gà rừng rồi”.

“Thập Nhất Nương, tỷ cũng muốn” An Khang công chúa vẻ mặt chờ mong.

“Yên tâm, muội để ý lông con gà rừng này kỹ lắm, công chúa tỷ tỷ cũng có phần.”

Tăng Bát Nương hâm mộ nhìn Thập Nhất Nương, tuy đã tự dặn lòng các cô nương kinh thành phải xinh đẹp, dịu dàng nhưng bỗng nhiên lúc này nàng cảm thấy cái đẹp của bọn họ rất giả tạo, càng ngày nàng càng thích Thập Nhất Nương, thích sự hoạt bát đáng yêu, đầy sức sống như vậy.

“Cho nàng.”

Tăng Bát Nương ngơ ngác nhìn quả cầu làm bằng lông gà nhiều màu trước mắt, lại ngẩng đầu nhìn vị thiếu niên cao lớn, nghiêm túc này, khuôn mặt ấy hầu như vĩnh viễn đều là một dạng cảm xúc không thay đổi.

“Muội thích thì cứ nói là thích, dù có giống con nít cũng không sao”.

Thiếu niên cao lớn nghiêm túc ấy trưng ra cái mặt như ông già 80 tuổi, dưới ánh hoàng hôn đột nhiên lại có vẻ nhu hòa. “Thập Nhất Nương làm món Gà ăn mày rất ngon. Chút nữa nàng cứ ăn nhiều một chút. Dù nàng có béo hơn 10 cân vẫn rất đẹp, không cần phải giảm béo đâu”.

Tăng Bát Nương ngơ ngẩn cầm quả cầu làm bằng lông gà nhiều màu sắc nhìn nam tử vừa đi xa, nàng không nhìn lầm chứ, lỗ tai của An đại ca lại… đỏ ửng lên kìa.

Thì ra huynh ấy không phải là không có cảm xúc, Tăng Bát Nương muốn cười, lỗ tai đỏ ửng đã làm lộ ra sự ngượng ngùng của huynh ấy.

“Bát nương……” Âm thanh nhẹ nhàng truyền đến.

Tăng Bát Nương phản xạ có điều kiện đem quả cầu lông gà giấu trong tay áo.

“Tô Nhị ca.” Tăng Bát Nương nhìn thanh niên tươi cười nhẹ nhàng trước mặt, luôn là bộ dáng sạch sẽ như vậy, dù có đi săn thú thì trên người hắn một nếp nhăn cũng không có. “Tô Nhị ca có bắt được con mồi nào không?”

Tô Nhị Lang cười khổ, “Bát Nương, nàng biết ta không am hiểu võ nghệ, cưỡi được ngựa đã là tốt lắm rồi.”

Thiếu niên thẳng thắn tự phơi bày nhược điểm của mình khiến người khác rất muốn an ủi hắn. Tăng Bát Nương nhẹ giọng “Tô Nhị ca không cần phải để ý những chuyện này, huynh hiểu nhất chính là đạo trị quốc, họ sẽ không so được với huynh”.

Tô Nhị Lang gật gù tán thưởng Tăng Bát Nương nhưng vẫn nói lời giả dối: “Bát Nương quá khen, ta chỉ biết đọc sách, nào dám nói đến đạo trị quốc to lớn đó. À… Bát Nương, ta thấy nàng là người rất hiểu chuyện, lúc ta đến đây muội muội ta cùng bằng hữu của nàng lại cứ vây quanh bắt làm quả cầu bằng lông gà, đúng là trò con nít, còn có đứa nhỏ khoe khoang ca ca hắn văn võ song toàn, ồn ào bát nháo, Bát Nương, nàng ít nói thế này thật là tốt”.

Tăng Bát Nương nhịn không được sờ sờ tay áo, thật ra nàng cũng không hề ít nói, hiểu chuyện như vậy, nàng cũng rất thích quả cầu bằng lông gà, cũng giống như Thập Nhất Nương, nàng thích cưỡi ngựa xông pha, không ngờ quay qua quay lại, nàng đã thay đổi chính mình nhiều như vậy.

Lúc ăn cơm chiều, Thập Nhất Nương ngoài ý muốn được một chén tay gấu hầm thơm nức mũi. Nàng cười hai mắt đều cong, trong lòng vô cùng ngọt ngào, lần sau nếu Thái tử đến An phủ, nàng nhất định sẽ tự mình xuống bếp nấu cơm mời hắn.

Ngày săn thú đầu tiên cứ vậy mà trôi qua, buổi tối thắp lửa trại, mọi người vây xung quanh ánh lửa xem ca múa.

Thập Nhất Nương ngồi thưởng thức màn biểu diễn của nhóm quý nữ kinh thành, cũng có người mời nàng khiêu vũ nhưng Thập Nhất Nương suy nghĩ không có bộ quần áo thỏ con thì múa không thể đáng yêu được, vì thế nàng chỉ hát một bài.

“Tỷ hát thật sao?” Diêu Tam Nương kinh ngạc hỏi.

“Ta hát hay lắm đó.” Thập Nhất Nương bĩu môi, “Muội rất may mắn có biết không. Giọng hát của ta còn êm ái hơn cả tiếng chim hoàng oanh hót”.

Diêu Tam Nương liếc xéo, Thập Nhất Nương đúng là không biết xấu hổ.

Ngày hôm sau cũng đều bình thường, nhưng đến ngày cuối cùng của kì săn bắn này lại có một việc phát sinh. Rất nhiều năm sau Thập Nhất Nương mỗi lần nghĩ lại đều khẳng định chính ngày hôm đó đã thay đổi cuộc đời nàng, không, phải nói là thay đổi cuộc đời của rất nhiều người.

“Ngũ Lang ca, hôm nay là ngày cuối rồi, muội nhất định phải săn được hồ ly lông đỏ”. Thập Nhất Nương nắm chặt tay hạ quyết tâm.

An Ngũ Lang lập tức có cảm giác không tốt, “Thập Nhất Nương, muội đừng nói là muội sẽ đi sâu vào rừng rậm?”

“Đúng.” Thập Nhất Nương nghịch ngợm cười, “Huynh nói đúng nhưng muội sẽ không khen thưởng huynh đâu.” Nàng đạp lưng Tia Chớp rồi lao nhanh về phía trước.

An Ngũ Lang xanh mặt, vội vàng đuổi theo Thập Nhất Nương tiến vào rừng rậm./.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.