Thái Tử Phi Tham Ăn

Chương 142: Chương 142




Edit: Do Nguyen

Thời gian một tháng tuy hơi dài, nhưng nếu muốn điều tra nguyên nhân khiến công chúa u buồn thì vẫn có thể… Nhưng khiến Thập Nhất Nương không tin nổi chính là nàng hoàn toàn không tra ra được bất cứ điều gì…

Nhất định có điều kì quái, Thập Nhất Nương nghĩ ngợi, nàng đã mấy lần gửi thiệp mời cho An Khang công chúa nhưng đều bị công chúa lấy lý do không khỏe để từ chối.

Thập Nhất Nương nhíu mày, núi không chịu theo ta thì ta đi theo núi… Thập Nhất Nương xoay chuyển tròng mắt, nàng dự định vào cung một chuyến để bồi dưỡng tình cảm mẹ chồng con dâu nhưng chưa kịp xuất phát đã nghe tin công chúa phát bệnh.

Nàng vội vàng muốn tiến cung thăm công chúa nhưng có một chuyện vô cùng kinh hãi vừa xảy ra, An Nhị Lang cầm toàn bộ gia sản của huynh ấy vào cung cầu hôn, mà người được cầu hôn chính là An Khang công chúa.

Ngàn lần không thể ngờ được!

- ----------------------o0o-----------------------​

Mấy ngày trước…

Hoàng đế bước vào tẩm cung Hoàng hậu, Hoàng hậu đang đếm tiền, sắc mặt thay đổi linh hoạt, hai mắt tỏa sáng lấp lánh, yêu quý cầm tiền đưa lên đặt xuống nhưng thật nhanh nàng lại ngoảnh mặt làm lơ đống tiền kia.

“Xảo Xảo à, nàng lại đếm tiền hả?” Hoàng đế cười nói “Sao cả ngày cứ đếm đi đếm lại thế kia, tiền cũng đâu có chạy mất”.

Hoàng hậu quay người lại, đem mớ ngân phiếu đặt lên mặt bàn, sau đó tự mình cởi áo khoác ngoài cho chồng, tuy trong cung vẫn có cung nữ nhưng nàng muốn tự tay chăm sóc chồng mình.

“Ta có cảm giác tiền đến quá nhanh nên hơi lo lắng”. Hoàng hậu nhận ấm trà ngon từ tay cung nữ rồi đưa đến trước mặt Hoàng đế, “An Nhị Lang đem tiền phí quảng cáo và cả tiền hoa hồng đến, đột nhiên có hai mươi vạn lượng khiến ta sợ hãi, tuy mọi người nói Hoàng đế giàu có nhất thiên hạ nhưng từ khi chàng lên ngôi đến nay, mỗi khi nghĩ tới tiền đều căng thẳng, trong cung có quá nhiều cung điện nhìn bên ngoài thì nguy nga lộng lẫy nhưng bên trong đều hỏng hóc, dột nát. Có tiền rồi chúng ta sẽ tu sửa cung điện, Thập Nhất Nương sắp gả vào cung, chúng ta cũng không thể mất mặt được…” Hoàng hậu giương ánh mắt đáng thương nhìn Hoàng đế “Ta và Huy Nương đều có chung một cảm giác: cầm tiền mà phỏng tay, Người nghĩ đi, mẹ con chúng ta mặc quần áo đẹp, mang trang sức sang trọng mà An Nhị Lang đưa, tất cả đều miễn phí, hơn nữa, trang sức kia không phải có tiền là mua được, vô cùng đắt giá, rồi cứ mỗi tháng đều được chia tiền quảng cáo và tiền hoa hồng… Hoàng Thượng, có phải người từng có ơn sâu nặng với An Gia, người nhà họ An không tiện đền đáp mới phải dùng cách này để bồi thường không?”

Hoàng đế thở dài, Hoàng hậu của hắn chỗ nào cũng tốt, chỉ là từ khi lấy hắn trải qua trăm cay nghìn đắng nên bây giờ nhìn thấy nhiều tiền nàng sẽ bị choáng váng, hắn vô cùng áy náy, Xảo Xảo và các con đi theo hắn chưa từng được hưởng một ngày sung sướng, nếu không có nhạc phụ đại nhân mỗi ngày đưa thịt heo đến cửa, chắc chắn bọn họ đều không có thịt mà ăn.

“Nàng cứ yên tâm, ta đã bảo Tứ Lang đi tìm hiểu rồi, số tiền này chúng ta cứ yên tâm mà dùng”. Hoàng đế bĩu môi “Nàng nghĩ An Nhị Lang tặng không quần áo trang sức cho chúng ta sao? Lần trước hắn đưa cho ta một khối ngọc, muốn ta thường xuyên mang trên người, kết quả là những khối ngọc giống như vậy trong cửa hàng của hắn bán ra hơn vạn lượng bạc mỗi khối, rõ ràng giá gốc chỉ một – hai trăm lượng… Cuối cùng ta cũng đã hiểu cái gì là quảng cáo, à, ta cũng bảo Tứ Lang hỏi thăm, trâm cài hoa sen làm bằng đá quý mà nàng và Huy Nương hay cài, An Nhị Lang cũng bán vài vạn lượng một chiếc, An Nhị Lang nói nếu không phải được mẹ con nàng cài lên, các phu nhân tiểu thư trong kinh thành bắt chước thì trâm cài này giá cao nhất cũng chỉ mấy ngàn lượng… Rồi quần áo mà mẹ con nàng mặc cũng có rất nhiều người mua theo, hắn rất khôn lanh, nói là số lượng hạn chế, nhưng càng hiếm người ta càng điên cuồng muốn mua, giá cao mấy cũng mua, cho nên tiền của An Nhị Lang nàng cứ yên tâm mà lấy, đều là do mẹ con nàng kiếm được một cách quang minh chính đại”.

Hoàng đế vẫn chưa nói tên gian thương kia sẽ không ngu đến mức đem tiền tặng không cho người khác, có thể nói tiền chính là sinh mạng của An Nhị Lang, nếu không kiếm được gấp trăm lần hắn tuyệt đối không đưa cho Hoàng hậu nhiều tiền như vậy. Nghĩ vậy, trong lòng Hoàng đế ghen tỵ muốn chết, hắn là Hoàng đế, mỗi ngày đều phải đau đầu chuyện kiếm tiền, nếu không nhờ Hoàng hậu và Huy Nương làm người đại diện quảng cáo quần áo trang sức cho An Nhị Lang, thì hắn không thể nào mua nổi những quần áo trang sức xinh đẹp ấy cho mẹ con nàng… Càng nghĩ càng thấy làm Hoàng đế thậtkhổ sở, một người đàn ông - chủ gia đình như hắn, một Hoàng đế cao quý như hắn vậy mà phải để vợ con thay hắn kiếm tiền.

Hoàng hậu thở phào nhẹ nhõm, hớn hở nhìn đống ngân phiếu “Tốt quá, có tiền rồi ta sẽ mua thêm của hồi môn cho Huy Nương, hôn sự của Huy Nương không thể kéo dài được nữa, muộn nhất là cuối năm nay phải tìm được lang quân như ý cho con gái, đúng rồi, nếu Người cần dùng tiền gấp thì có thể lấy dùng, trùng tu cung điện gì đó, ta biết Người đang vì chuyện này mà lo lắng”.

Hoàng hậu ngừng một chút, nghĩ đến Hoàng cung bên ngoài xinh đẹp hoa lệ nhưng bên trong trống rỗng mà thở dài, mọi người đều nghĩ tẩm cung Hoàng đế phải là nơi sang trọng, sa hoa nhất nhưng có ai biết hắn vì số tiền sửa chữa mà phát rầu đâu, hơn nữa, Hoàng thượng danh tiếng cực tốt, vừa đăng cơ đã cho vô số cung nữ cưới gả hoặc trở về quê quán… Nhưng nguyên nhân chính là do hắn khôngnuôi nổi nhiều người như vậy. Hộ Bộ, Binh Bộ, Công Bộ ngày nào cũng đến trước mặt hắn kêu khóc xin tiền, Hoàng hậu bực bội, không phải mọi người đều nói Hoàng đế giàu có nhất thiên hạ sao, vậy mà chồng nàng vì không tiền mà sầu bạc tóc.

Hoàng đế mỉm cười “Số tiền này nàng lấy ra một ít để sửa chữa cung điện chính đi, nhà chúng ta chỉ có mấy người, cũng không ở nhiều chỗ, số còn lại thì để Huy Nương làm của hồi môn. hiện giờ quốc khố và Hoàng gia tư khố đã tách ra rồi, sau này cho dù là người trong Hoàng thất cũng không được tự ý đụng đến quốc khố, ngược lại tư khố của chúng ta cũng không cần vì quốc khố mà bổ sung, không cần lo lắng sau này con cháu bất hiếu sẽ tiêu hết tiền trong quốc khố khiến cho dân chúng lầm than”. Bây giờ tư khố tách ra không có một đồng bạc, nhưng Hoàng đế tin tưởng: hắn để vợ con làm người quảng cáo quần áo trang sức cho An Nhị Lang sẽ kiếm được không ít tiền, tuy hơi mất mặt nhưng so với làm mộthôn quân người người phỉ nhổ thì làm đàn ông không cần mặt mũi vẫn tốt hơn.

“Ngày sau ra sao phải phụ thuộc vào việc chúng ta kiếm tiền như thế nào”. Hoàng hậu suy nghĩ “Tính một chút, ta đem 20 vạn lượng này sửa chữa cung điện, còn dư lại ta sẽ mua cho Huy Nương mấy cửa hàng làm của hồi môn, rồi còn tặng cho Nguyệt Nương. Lúc Nguyệt Nương xuất giá, chúng ta quá nghèo, nàng chỉ có cái danh công chúa, tiền bạc đều không có, cũng may là nhà chồng không chê, bây giờ đã có thể bù đắp cho nàng một chút. Haizz, ta cũng không biết sẽ kinh doanh cái gì, Hoàng gia có nhiều nhất là đất đai, nhưng thu hoạch không được bao nhiêu, phải chi chúng ta tìm được người giỏi làm ăn như An Nhị Lang thì tốt quá,… hay là bảo hắn về làm công cho Hoàng gia?”.

Hoàng hậu nói xong lại lắc đầu “Chắc là không được, mỗi ngày hắn kiếm được nhiều tiền như vậy sao có thể đi làm công cho người khác”.

“Bẩm nương nương, không tốt rồi, công chúa ngã bệnh!”. Cung nữ vội vàng xông tới.

Hoàng hậu đứng lên “Nhanh, nhanh gọi thái y”.

- ---------------------o0o-------------------------​

Hoàng hậu lo lắng nhìn con gái nằm trên giường, thái y nói nàng đau buồn quá độ, nhưng hỏi cách nào Huy Nương cũng không chịu nói. Hoàng hậu tự trách mình có phải do nàng cứ bắt ép con gái liên tục đixem mắt, Huy Nương không dám từ chối nên mới ủ thành tâm bệnh.

“Nương nương, người nghỉ ngơi một chút đi” Cung nữ thấp giọng “Nếu không khi công chúa hết bệnh, người lại ngã bệnh mất”.

Hoàng hậu sờ trán con gái, đã bớt sốt, nàng gật đầu “Bổn cung đi nghỉ một chút, các người chăm sóc công chúa cho tốt”. Con gái bị bệnh đã ba ngày, nàng cũng thức trắng ba đêm thật sự quá mệt mỏi.

“Nương nương, nương nương ơi, Hoàng Thượng cho mời, hình như có chuyện vui”. một vị thái giám chạy tới bẩm báo.

“Chuyện vui?” Hoàng hậu lắc lắc đầu “Huy Nương đang bệnh thế này, còn vui vẻ cái gì?” nói như vậy nhưng nàng vẫn nhanh chóng đi theo.

Trời tháng bảy nắng gay gắt, mặt trời chói lọi giữa không trung, tuy đi dưới mái hiên nhưng Hoàng hậu cũng chịu không nổi, lòng lại càng phiền.

“Hoàng hậu mau tới đây” Hoàng đế tươi cười hướng nàng vẫy tay “An Nhị Lang đến cầu hôn Huy Nương”.

“Hả?” Hoàng hậu ngạc nhiên đến mức muốn rớt cả tròng mắt.

một thanh niên cao gầy văn nhã đang cung kính hành lễ với nàng “Hoàng hậu nương nương kim an, Nhị Lang thành tâm muốn cưới An Khang công chúa, hy vọng người hiểu được thành ý của Nhị Lang”.

Hoàng hậu mở to mắt ngơ ngác nhìn Hoàng đế và An Nhị Lang nói chuyện.

“Số tiền này là sính lễ, thật sao?” Hoàng đế trầm ngâm, “một trăm vạn lượng bạc, cũng không ít…”

Tuy trời sinh cha vợ và con rể là kẻ thù, nhưng một trăm vạn lượng bạc – chính là 1/10 quốc khố. Hoàng đế tất nhiên động lòng, từ xưa đến nay, hắn chưa bao giờ nghe thấy ai lấy nhiều tiền như vậy đicầu hôn cả, nếu tin này mà truyền ra ngoài, An Khang công chúa nhà hắn thật sự đã thành “thiên kim”, không, phải nói là “Vạn kim công chúa”. Giá trị liên thành!

Nhưng không được, Hoàng đế quyết tâm không thèm nhìn đến mớ ngân phiếu, tiền bạc lúc này đều quý như máu của hắn nhưng vẫn ra sức từ chối: “Trẫm biết ngươi có nhiều tiền, nhưng trẫm không bán con gái, huống chi ngươi lấy ra nhiều tiền như vậy, An Quốc Công có đồng ý không?”

An Nhị Lang mỉm cười “Đây là tài sản cá nhân của thần, không có quan hệ với An Gia, thần nguyện ý dâng lên Hoàng Thượng, đây không phải là sính lễ, thần chỉ muốn được gặp mặt công chúa, trong lòng thần, An Khang công chúa là báu vật vô giá, trăm vạn lượng bạc này chỉ có thể mua được vài sợi tóc của nàng mà thôi”.

Hoàng hậu xúc động, trăm vạn lượng bạc không phải là sính lễ ư? hắn chỉ muốn gặp mặt Huy Nương. Nàng hận không thể lôi con gái tới đây liền lập tức. Nàng muốn nói lời đồng ý, thế gian này đã có người đàn ông vì con gái mình mà vung tiền như rác. Toàn Đại Hạ này có ai được như vậy không? Đúng rồi, có con gái nàng – Huy Nương công chúa. Hơn nữa, từ khi công chúa từ An gia trở về thì ngã bệnh, có phải là liên quan đến An Nhị Lang, thái y chỉ nói mơ hồ là đau buồn quá độ, cái này gọi là bệnh tương tư mới đúng.

Trong đầu Hoàng hậu điên cuồng suy nghĩ, Huy Nương nhạy cảm, lương thiện, chắc chắn là cảm thấy tình yêu vô vọng mới đau lòng sinh bệnh, nếu không tại sao năm lần bảy lượt đều từ chối đến An gia làm khách.

“Công chúa đang bị bệnh, Nhị Lang có muốn đi thăm nàng không?” Hoàng hậu quan tâm hỏi “Chuyện hôn sự nói sau, Huy Nương phải đồng ý thì chúng ta mới có thể đồng ý”.

Vừa nghe công chúa sinh bệnh, An Nhị Lang lập tức lao đi ngay, làm sao quan tâm Hoàng hậu nói cái gì nữa, Hoàng đế cũng không làm khó hắn, để hắn đi thăm công chúa.

“Hoàng Thượng…” Hoàng hậu nhìn An Nhị Lang chạy đi, trên mặt nàng đăm chiêu, An Nhị Lang quả thật là người ứng tuyển hoàn hảo cho vị trí Phò mã, tuấn tú lịch sự, gia thế tốt, đàn ông An gia khôngcó tiểu thiếp, không có thông phòng, An Nhị Lang lại thành tâm cầu hôn, nói thật là nàng đốt đèn cũng không tìm thấy người ưu tú hơn An Nhị Lang, nhưng… “Thập Nhất Nương sẽ kết hôn với Thái tử… Cái này truyền ra ngoài, mọi người sẽ nói chúng ta cưới gả đổi người đó”…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.