Thái Tử Phi Tham Ăn

Chương 150: Chương 150




Edit: Do Nguyen

“Thập Nhất Nương, dậy thôi, bé con… bảo bối à…”

Giọng đàn ông trầm thấp dễ nghe, âm cuối còn hơi vang, dường như có móc câu khẽ chạm vào lòng người, Thập Nhất Nương bực bội, kẻ nào dám gọi nàng, không biết nàng đang rất mệt sao! Dù là giọng nói êm dịu cách mấy cũng đừng mong gọi nàng dậy. Nàng xoay người, quấn chăn khắp người thành một cục rồi che lỗ tai tiếp tục ngủ.

Xuân Lan và mấy nha hoàn đứng ngoài cửa vẻ mặt xấu hổ, “Bẩm điện hạ… Trời, trời sáng rồi”. Nên ngài mau mau gọi “tiểu thư”, à không, gọi “Thái tử phi” của các nàng dậy đi, còn phải đi thỉnh an Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nữa.

“Cứ để Thái tử phi ngủ thêm chút nữa”. Thái tử điện hạ hôm nay thần thái sáng láng, nhịn thèm lâu như vậy cuối cùng đã có thể ăn nàng, cả thân thể và tinh thần Thái tử đều sảng khoái cho nên nhìn mọi người cũng ôn hòa hơn bình thường, “Các ngươi lui xuống hết đi, chờ nàng ấy ngủ đủ giấc rồi nói sau, cô sẽ phái người thông báo với phụ hoàng và mẫu hậu”.

Xuân Lan cực kỳ không muốn nghe theo lời Thái Tử, nàng muốn gọi to cho Thập Nhất Nương thức dậy, thuở đời có con dâu nào ngày đầu tiên vào nhà chồng mà ngủ no nê rồi mới chịu đi gặp cha mẹ chồng không? Hơn nữa, cha mẹ chồng này lại là Hoàng đế - Hoàng hậu một nước, người ngoài mà biết sẽthành chuyện cười lớn nhất thiên hạ. Vả lại, không biết Hoàng hậu có tức giận hay không nữa?

“Xuân Lan tỷ, tiểu thư ngày thường không ngủ nướng như vậy đâu” Đông Mai lo lắng “Tỷ nhìn đi, Thái tử tinh thần sảng khoái như vậy…” Tiểu thư hay xem tiểu thuyết, vì thế nàng cũng đọc theo không ít, Thảo Căn tướng quân cứng rắn dũng mãnh, lại là tên hái hoa tặc sành sõi chuyện thải âm bổ dương, mỗi lần hắn làm xong chuyện xấu đều thần thanh khí sảng như Thái tử hôm nay vậy, nàng lo lắng không biết tiểu thư nhà mình có bị hút thành cái xác khô không nữa.

Xuân Lan đỏ mặt, Đông Mai vẫn còn là trẻ con, cơ bản không hiểu biết nhiều về đàn ông, nhìn ánh mắt Thái tử điện hạ là biết, ngày thường ngài ấy nhìn Thập Nhất Nương giống như muốn nuốt luôn Thập Nhất Nương vào bụng, kiềm nén đã lâu, giờ đã có thể quang minh chính đại ăn tiểu thư nhà mình, ngài ấy làm sao nhịn được!

Thái tử bước vào phòng, vì không còn ai gọi nàng rời giường nên Thập Nhất Nương lại đạp chăn ra khỏi người, da thịt trên người lộ ra, khuôn mặt tuyết trắng có vài dấu vết hồng hồng… Thái tử cảm thấy cả người lại nóng lên lần nữa.

Đem chăn kéo ra, cảnh tượng đẹp đẽ khiến bên dưới của hắn ngo ngoe rục rịch, nhưng khi nhìn đến dấu vết hồng hồng trên làn da tuyết trắng của Thập Nhất Nương, hắn lại cố gắng kiềm chế, phải cho nàng nghỉ ngơi một hai ngày, nếu hôm nay cứ lao vào ăn nàng thì mấy ngày tới sẽ không ăn được nữa. hắn lấy thuốc đến bôi cho nàng, đêm qua lúc Thập Nhất Nương mệt quá lăn ra ngủ, hắn đã xử lý nơi bị thương nghiêm trọng nhất của nàng, giờ đây, nhìn những chỗ khác trên người còn nhiều dấu vết như vậy, hắn thật áy náy…

Cầm chiếc khăn dính máu trên tay, Thái tử cẩn thận gấp lại cất trong rương, sau đó khóa lại, đây là minh chứng cho việc Thập Nhất Nương đã thuộc về hắn, hắn muốn cất giữ cả đời.

Thập Nhất Nương cảm thấy khó chịu, trở mình một cái, chỗ “tế nhị” trên người lại thấy đau, sau đó lại có cảm giác lạnh lẽo, nàng rùng mình tỉnh dậy…

Thập Nhất Nương toàn thân cứng ngắc, nàng ước gì mình chưa tỉnh, sẽ không nhìn thấy cảnh mộtngười đàn ông đang cúi đầu giữa hai chân mình, chỗ “tế nhị” của nàng đang rộng mở trước mặt đàn ông…

“Dậy rồi à?” Thái tử nhẹ nhàng mỉm cười, một câu hai nghĩa hỏi: “Phu nhân tối qua ngủ có ngon không?”

Thập Nhất Nương đau muốn rớt nước mắt, lúc nói chuyện làm ơn đem ngón tay bỏ ra khỏi chỗ đó của nàng được không? Hơn nữa, bôi thuốc thì bôi thuốc, tại sao ngón tay hắn lại cứ lộn xộn chỗ đó chứ?

“Chỗ này của phu nhân quá nhỏ nên chịu không nổi lăn lộn, nhưng nàng cứ yên tâm, ta nghe nói vạn sựtrên đời đều do rèn luyện mà thành, vi phu nhất định sẽ chăm chỉ luyện tập cho nó, đến khi nó có thể chịu đựng được gió táp mưa sa”. Thái tử điện hạ còn cố vuốt ve thêm một tý.

Cả người Thập Nhất Nương đỏ như con tôm nướng, cái tên này sao lại có thể không biết xấu hổ như thế chứ? Thái tử vẫn còn nhìn chằm chằm vào chỗ đó của nàng, Thập Nhất Nương tức giận lấy chân đạp hắn, “Cút, không được nhìn nữa”. Sau đó, nàng lấy chăn bọc cả người như kén tằm rồi nhìn hắn.

Tất nhiên Thái tử sẽ không bị cái chân không còn bao nhiêu sức lực của Thập Nhất Nương đá trúng, thấy trời không còn sớm, hắn tiếc nuối than thở “Phu nhân đừng cảm thấy bất công, ta rất biết tiến lùi, đêm nay ta sẽ cho phu nhân xem chỗ đó của ta, nàng không bị thiệt thòi đâu”.

Thập Nhất Nương thẹn quá hóa giận “Ngươi đi ra ngoài, gọi mấy người Xuân Lan vào đi, ta muốn tắm rửa”.

Thái tử điện hạ bế nguyên cái “kén tằm” trên giường, “Ta muốn chuộc tội với phu nhân, cho nên bắt đầu từ hôm nay ta sẽ hầu hạ phu nhân tắm rửa mỗi ngày”.

Thập Nhất Nương đang quấn chăn thành kén tằm cho nên không thể động đậy, đành phải để tên háo sắc này đem nàng đi tắm.

Trời đã sáng, Thập Nhất Nương luống cuống “không cần huynh giúp ta tắm đâu, ta muốn Xuân Lan”.

Thái tử điện hạ phủ môi hôn lấy nàng, hôn thỏa mãn rồi mới nói “Phu nhân, ta muốn xin lỗi mà, nàng cho ta cơ hội xin lỗi, được không?”

Thập Nhất Nương khóc không ra nước mắt đem thân thể của mình giấu dưới nước “Ta tự tắm, huynh đira ngoài đi”.

Thái tử cười tủm tỉm “Phu nhân, nàng có hai lựa chọn: thứ nhất, ta giúp nàng tắm, hai là ta và nàng cùng tắm”.

“Có lựa chọn thứ ba không?” Thập Nhất Nương hy vọng hỏi.

“Nàng nói xem?” Thái tử ám chỉ nhìn sắc trời “Chúng ta còn phải đi thỉnh an Phụ hoàng và Mẫu hậu đó”.

Thập Nhất Nương toàn thân cứng đờ, nàng quên mất, đều do cái tên háo sắc này.

Thái tử vừa giúp nàng tắm rửa vừa sàm sỡ đủ kiểu, xong xuôi, Thập Nhất Nương quá sức mệt mỏi, càng khiến nàng tức giận chính là sau khi hắn ăn đậu hũ của nàng còn đem vẻ mặt xấu hổ nói “Phu nhân, thật xin lỗi, ta quên mất, mới vừa bôi thuốc cho nàng, nhưng lúc tắm bị nước làm trôi hết rồi, ta sẽ bôi lại lần nữa”.

hắn có cần trưng cái vẻ mặt thích thú đó không chứ? Hạ lưu!

Thập Nhất Nương ngồi trong kiệu mơ màng sắp ngủ, Đông cung cách Hoàng cung rất gần, vậy mà nàng vẫn có thể ngủ được chứng tỏ nàng mệt muốn chết rồi.

Thái tử điện hạ hôn nhẹ nhàng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, hơi tiếc nuối thở dài, mỗi chỗ trênngười của Thập Nhất Nương đều có dấu vết của hắn, chỉ trừ khuôn mặt là không cho hắn đụng, bảo bối của hắn xấu hổ đây mà, hắn rất muốn hôn mãnh liệt thỏa thích nhưng lại sợ Thập Nhất Nương tức giận.

Hoàng đế - Hoàng hậu đương nhiên sẽ không làm khó bọn họ. Hoàng hậu cười không khép được miệng, tới trễ càng tốt, tới trễ chứng minh hai đứa rất ân ái, Hoàng hậu vui sướng tưởng tượng đến cháu trai cháu gái tương lai vây xung quanh mình… “Phỉ Thúy, đem huyết yến và nhân sâm trăm năm vừa mới tiến cống đưa cho Thái tử phi mang về, à đúng rồi, Thập Nhất Nương thích nấu ăn, ngươi cũng lấy thêm nguyên liệu, vây cá, tay gấu, hải sản đưa cho Thập Nhất Nương luôn…”

Hoàng đế nhìn khuôn mặt con trai như gió xuân phơi phới mỉm cười, sau đó vung tay lên cho bọn họ rời đi, Hoàng đế rất hiểu cảm giác của thanh niên mới lấy vợ, vì thế hắn cho con trai nghỉ nửa tháng để ở nhà với vợ, thấy chưa, hắn là người cha thấu tình đạt lý ngàn năm khó gặp đấy!

Thập Nhất Nương mang theo một xe nguyên liệu nấu ăn và một xe đầy trang sức vải vóc trở lại Đông Cung, hoàng đế hiện tại không thiếu tiền bởi hắn có con rể rất giỏi kiếm tiền, nhưng khi nhìn một xe đầy lễ vật, Thập Nhất Nương có cảm giác Hoàng đế cũng rất phá sản, nàng nghe nói Hoàng đế khôngbiết giữ tiền, tiền và ngài ấy có thù oán với nhau, ngài ấy vừa có tiền tới tay là tiêu hết sạch…

Thập Nhất Nương suy nghĩ, nàng thích vị Hoàng đế này, dân chúng cũng thích vị Hoàng đế này, vì hắncó tiền thì sẽ giúp dân chúng tu sửa đê điều, khơi thông cống rãnh, dẫn nước vào ruộng cho dân, hơn nữa còn tu sửa đường xá… An Nhị Gia và An Nhị Lang vắt óc suy nghĩ rất lâu, cũng hỏi ý kiến của An Tam Gia mới quyết định thuyết phục Hoàng đế - một kẻ rải tiền như Tán Tài Đồng Tử trở thành người làm ăn, từ khi có nước tưới tiêu, lương thực được mùa, dân chúng ưu tiên bán lương thực cho Hoàng gia, Hoàng đế mở cửa hàng lương thực khắp cả nước, vừa có thể bình định được giá lương thực vừa có thể cứu trợ bá tánh mỗi khi thiên tai địch họa.

Thập Nhất Nương còn đưa ra ý tưởng thu phí cầu đường, chờ 10 năm, 20 năm nữa số tiền này tích tiểu thành đại, lại có thể đem đi mở thêm đường sá…

Thập Nhất Nương dựa đầu vào vai Thái tử, nàng muốn quan tâm đến bá tánh nhiều hơn giống như Hoàng hậu nương nương. Nàng gả cho một người đàn ông làm đại sự, tuy nàng không có hứng thú với quyền lực, chuyện hô mưa gọi gió trên triều nàng không quản được, nhưng nàng có lòng tin mình có thể giúp chồng mình, giúp bá tánh có cuộc sống tốt hơn, ví dụ như tìm ra giống gạo nào ăn ngon hơn, cách trồng rau dưa sao cho bội thu, cách nuôi heo tốt, đúng rồi, nàng còn có thể nâng cao chỉ số hạnh phúc của bá tánh… Thập Nhất Nương sờ sờ cằm, cảm thấy món thịt Đông Pha nổi tiếng như vậy, nàng cũng có thể làm ra một món ăn nổi tiếng không kém, mai sau biết đâu chừng sẽ có món ăn tên là “thịt Thái tử phi”, “thịt Thập Nhất Nương” gì gì đó… Ách, cái tên này hình như hơi ghê ghê!

Trở lại phủ Thái tử, Thập Nhất Nương chạy tới xem Trữ Bị Lương.

Ngao ngao, Trữ Bị Lương cao hứng nhào tới nàng.

“Ngươi là heo đó Trữ Bị Lương, sao học theo kiểu chó vậy?” Thập Nhất Nương nhìn Trữ Bị Lương hai chân đứng thẳng, muốn bổ nhào vào lòng ngực nàng làm nũng.

Trữ Bị Lương khó hiểu nhìn nàng “Ngao ngao?”

“Ngươi lại mập lên rồi”. Thập Nhất Nương vỗ vỗ đầu Trữ Bị Lương “Ngươi vẫn nên đi tuần tra cùng Ngũ Lang ca, chứ ở nhà ngươi mập quá, nhưng ngươi lại được Hoàng đế cấp cho phong hào, phải giữ mặt mũi Hoàng gia, chứ không ta cũng muốn đưa ngươi đi Bách Vị Lâu biểu diễn cho giảm béo”.

Khi nghe tiếng của Thập Nhất Nương, Thái tử vội đến tìm thì thấy cảnh phu nhân xinh đẹp đáng yêucủa hắn đang chải lông heo, con heo đeo nơ màu phấn hồng đang híp mắt nằm hưởng thụ, vừa im lặng nghe Thập Nhất Nương ca hát.

Thái tử nheo mắt lại, đúng là sung sướng quá mà, có gái đẹp vừa chải lông vừa hát cho nghe, Thái tử đang nghĩ có nên đem con heo mập này đi nấu thịt kho tàu hay không… Nhưng khi nghe nội dung bài hát của Thập Nhất Nương, hắn nhịn không được bật cười.

“… Bé cưng ơi, ngươi nhớ mập từ từ thôi, mập đến 100 cân cũng được, bé cưng à, ngươi lắc mông, lắc hông, lắc mình với ta, hai chúng ta sẽ cùng nhau giảm béo… Bé cưng ơi, ngươi há mồm ra đi, mùi cá nướng sẽ làm ngươi đê mê… Hai chúng ta ăn uống phủ phê… Cuộc đời này có gì sung sướng hơn chuyện ăn ăn uống uống… Chờ gió thu thổi tới, chúng ta đi gom lá rụng nướng khoai lang, nướng đậu phộng… Ngon thiệt là ngon… Hai chúng ta ăn uống ngập mặt, dù có mập đến 200 cân cũng vẫn thật là xinh đẹp…”

Thái tử đứng lặng im, dịu dàng nhìn Thập Nhất Nương vừa chải lông heo vừa ca hát, trên mặt hắn vẫn luôn nở nụ cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.