Thái Tử Phi Thất Sủng

Chương 241: Chương 241: Yến Đào




Trên sơn đạo hẻo lánh, một đoàn xe được hộ tống bởi những người mặc y phục trắng hướng về kinh thành.

Trong xe ngựa, Tử Dạ hôn mê bất tỉnh, hai mắt hắn nhắm nghiền, dung nhan tuấn mỹ không có một tia huyết sắc tái nhợt đến dọa người.

Diệp Lạc thần sắc ngưng trọng nhìn Tử Dạ, nhẹ nhàng lau đi mồ hôi lạnh trên trán hắn.

Kịch độc trong cơ thể hắn ngoài dự liệu của nàng, nếu chỉ dùng nội lực chỉ ngăn được trong ngày một ngày hai, sáng hôm nay sau khi bị độc phát Tử Dạ nháy mắt lâm vào hôn mê, mặc kệ nàng truyền bao nhiêu nội lực thủy chung giống như nước chảy vào biển rộng, nội lực vừa tiến vào đã vô ảnh vô tung biến mất, cho nên nàng mới mang theo Tử Dạ cùng người Thủy Vân cung vội vàng rời đi, hy vọng có thể sớm một chút quay về kinh tìm giải dược.

Diệp Lạc không biết thời điểm bọn họ rời khỏi Tây Thủy trấn, ở góc khuất có một đôi mắt tràn ngập ghen ghét lặng yên theo dõi. Hơn nữa, hắn cũng không phải ai khác mà chính là Du Hàn.

Đoàn xe chạy nhanh về phía trước, tuy rằng Diệp Lạc bên người đem theo rất nhiều thủ hạ trong Thủy Vân cung, nhưng vì có thể sớm ngày an toàn tới kinh thành, nàng không có đi quan đạo mà lựa chọn sơn đạo có vẻ hẻo lánh.

Bởi vì Vệ Tử Thanh đã từng nhắc đến một tổ chức thần bí vẫn luôn muốn giết Tử Dạ, nếu bọn họ biết nàng mang Tử Dạ trở về kinh thành giải độc nhất định sẽ nửa đường chặn lại.

Tử Dạ càng ngày càng yếu đi, nàng thật sự sợ hắn sẽ không kiên trì nổi, cho nên để tránh những phiền toái không cần thiết, và sớm ngày đến kinh thành, Diệp Lạc mới lựa chọn đi sơn đạo.

Nhưng trăm tính ngàn tính, Diệp Lạc không biết nhất cử nhất động của nàng đã sớm rơi vào trong mắt Du Hàn.

Xe ngựa chỉ còn không đến nửa canh giờ nữa sẽ rời núi, chỉ cần qua con đường này liền tiến vào thành trấn, rất nhanh có thể tới kinh thành.

Mà đúng lúc này xe ngựa bỗng đột nhiên dừng lại.

Trong lòng Diệp Lạc thoáng trầm xuống, nàng còn không kịp phân phó Thanh nhi ra ngoài xem chút tình hình thì bên ngoài cũng đã truyền đến từng trận đao kiếm giao nhau, hiển nhiên là có người chặn đoàn xe.

Diệp Lạc nhấc màn xe lên quan sát, chỉ thấy một đám hắc y nhân bịt mặt đang ở cách xe ngựa không xa hỗn chiến với người Thủy Vân cung.

Điều khiến Diệp Lạc kinh ngạc là những hắc y nhân kia võ công cực kỳ cao, trên giang hồ có thể so sánh với người Thủy Vân cung quả là đối thủ tương xứng.

Thanh nhi nắm lấy chuôi kiếm đang định bay ra ngoài liền bị Diệp Lạc kéo lại.

Thanh nhi không hiểu nhìn Diệp Lạc, mà Diệp Lạc lại nhìn thoáng qua Tử Dạ đang hôn mê nói:

-‘‘Thanh nhi muội ở chỗ này bảo hộ Tử Dạ, ta đi!’’

Nói xong Diệp Lạc không đợi Thanh nhi đáp lời, tùy tay rút kiếm sau đó phi thân lao vào giữa cuộc chiến, võ công của hắc y nhân mặc dù không tệ nhưng so với Diệp Lạc vẫn còn kém khá xa. Có thể nói căn bản không phải là đối thủ của Diệp Lạc.

Diệp Lạc rất ghét giết người nhưng hiện tại nàng ra tay thủ lạt, mỗi chiêu thức đều đòi mạng, chỉ thấy y phục nàng tung bay trong gió, thân ảnh nhỏ nhắn xoay tròn, kiếm quang vung lên một trận huyết vũ, không đến một khắc những hắc y nhân kia cũng đã chết hơn phân nửa.

Những người còn lại hoảng sợ nhìn Diệp Lạc, sau đó thối lui vào rừng cây, chỉ chớp mắt trừ bỏ những thi thể nằm ngổn ngang trên mặt đất, hắc y nhân đã trốn thoát không còn thấy bóng dáng.

Diệp Lạc thu tay thi triển khinh công nhảy về trên xe ngựa, lạnh giọng nói:

-‘‘Đi!’’

Xe ngựa lướt qua những thi thể hắc y nhân kia hướng về kinh thành phi nước đại.

Cách đó không xa trong rừng cây, một đôi mắt tràn ngập hàn ý, phẫn nộ ghen ghét dõi theo.

Mãi cho đến xe ngựa biến mất khỏi sơn đọa, ánh mắt oán độc mới chậm rãi thu về.

Những hắc y nhân vừa rồi chạy thoát tiến đến trước mặt hắn quỳ xuống, thanh âm có điểm run run nói:

-‘‘Công tử!’’

Giờ phút này trên khuôn mặt tuấn mỹ của Du Hàn tràn đầy sát khí, hắn lạnh lùng quét mắt một lượt, thanh âm không có độ ấm nói:

-‘‘Vô dụng, mấy cái mạng chó của các ngươi bản công tử lưu lại làm gì?’’

Nói xong thân ảnh của hắn vụt lóe lên, chỉ thấy một đạo kim quang phóng tới, mấy người áo đen còn không kịp phản ứng đều đồng loạt ngã mặt đất biến thành mấy cổ thi thể.

Du Hàn không thèm liếc mắt tới mấy cổ thi thể mà đưa ánh mắt chuyển tới phương hướng xe ngựa vừa mới rời đi, trên khóe môi bạc nhếch lên một nụ cười lạnh:

-‘‘Lạc nhi, ngươi cho cứ như vậy là ngươi có thể cứu hắn sao? Ta nói rồi, ta muốn ngươi tận mắt thấy hắn chết ở trước mặt ngươi!’’

Nói xong hắn càng thêm điên cuồng, gằn từng tiếng nói:

-“Lạc nhi, khi ngươi tận mắt thấy hắn bị kịch độc trong thân thể hành hạ đến chết. Ngươi nếu yêu hắn, ta liền muốn ngươi nhìn tận mắt hắn nhận hết thống khổ rồi mới chết đi, như vậy chẳng phải là càng thú vị hay sao? Ha ha. .

Yến ĐàoEdit: Muỗi Vove

Trải qua hai ngày không nghỉ không ngủ, đoàn xe rốt cục chậm rãi vào kinh thành.

Trong kinh thành vẫn một mảnh phồn hoa, có lẽ bởi vì ở dưới chân thiên tử, cho nên nơi này không bị chiến tranh ảnh hưởng.

Sau khi vào kinh thành Diệp Lạc liền để cho người Thủy Vân cung quay về Tây Thủy trấn giúp Tử Ảnh, lưu lại chỉ có Thanh nhi và Vệ Tử Thanh, cho nên xe ngựa tiến vào kinh thành cũng không gây sự chú ý của người đi đường.

Nghe thấy ở ngã tư đường truyền đến từng đợt huyên náo, tâm Diệp Lạc rốt cục mới bình tĩnh lại, một đường từ Tây Thủy trấn đến kinh thành làm người ta có một loại cảm giác từ Địa Ngục đến Thiên đường.

Nhìn Tây Thủy trấn bởi vì chiến tranh mà thi thể đầy đất máu tươi giàn giụa, cảnh tượng này lại so với một mảnh thái bình hòa thuận ở kinh thành thật không thể không cảm thán.

Người đương quyền tuy rằng hưởng hết vinh hoa phú quý, nắm trong tay sinh tử của người khác, nhưng vô pháp cảm nhận được cuộc sống như người bình thường kia… Yên tĩnh hạnh phúc.

Nếu thiên hạ thái bình, chờ đợi hắn cũng sẽ là những chính vụ cần xử lý, nếu chữ thiên không yên ổn như vậy hắn sẽ phải lo nước lo dân, thân là vua của một nước hắn vĩnh viễn không thể giống như dân chúng bình thường trải qua những ngày yên tĩnh.

Diệp Lạc xốc rèm xe ngựa lên, nhìn một mảnh náo nhiệt ở bên ngoài, trên con đường người người qua lại, nhiều tiểu thương vẻ mặt tươi cười mời chào khách nhân, cùng khách nhân trả giá.

Thấy một màn như vậy, trong lòng Diệp Lạc đột nhiên hâm mộ những tiểu thương này, có lẽ cuộc sống cũng không được như ý, nhưng bọn họ vẫn luôn khoái hoạt, cho dù mỗi ngày bọn họ vì người nhà tìm kế sinh nhai mà bôn ba, nhưng từng ngày của bọn họ lại trôi qua một cách yên bình hạnh phúc, có thể lo cho cuộc sống cả nhà có lẽ là kỳ vọng cả đời của họ.

Diệp Lạc cảm giác mình bỗng nhiên thực hướng tới cuộc sống như thế, cuộc sống bình thường vô ưu vô lo.

Nghĩ đến đây, Diệp Lạc chợt nhớ tới vách núi đen trên núi Thiên Hoa, bên hồ nước ấm, có thể cùng hắn không tranh với đời hưởng thụ cuộc sống ngày ngày vui vẻ.

Diệp Lạc thu hồi ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Tử Dạ, trong đôi mắt sáng bị lây một chút thần sắc lo lắng.

Thanh nhi thấy bộ dáng lo lắng của Diệp Lạc, trong lòng không đành lòng liền an ủi:

-“Tiểu thư, người đừng lo lắng, hoàng thượng cát nhân thiên tương, sẽ không có chuyện gì!”

Diệp Lạc dùng khăn thêu nhẹ nhàng lau đi tầng mồ hôi mỏng trên trán Tử Dạ, khẽ thở dài một hơi nói:

-“Thanh nhi, kỳ thật độc mà hắn trúng tuy rằng tương tự hàn độc trong Thủy Vân cung, nhưng so với hàn độc hung hiểm hơn rất nhiều, có thể cứu được hắn hay không, trong lòng ta ngay cả một điểm chắc chắn cũng không có. . . . . . . .”

Thanh nhi im lặng, nàng biết Diệp Lạc nếu nói như vậy chính là thật sự không nắm chắc, nàng nhớ rõ ở Thủy Vân cung độc thuật cùng y thuật của Du Hàn vô cùng xuất sắc, nếu độc này là do hắn hạ, như vậy tuyệt đối không dễ dàng giải được.

Tình huống của Tử Dạ hiện tại thật sự rất không ổn, xem bộ dáng hắn nếu mấy ngày nữa vẫn không được giải độc, như vậy đến lúc đó cho dù ngay cả có giải dược cũng không cứu được hắn.

Nghĩ đến đây Thanh nhi cúi đầu xuống, nàng muốn an ủi Diệp Lạc lại không biết nên an ủi như thế nào, hết thảy chỉ có chờ đến khi trở lại hoàng cung, hi vọng Diệp Lạc có giải được kịch độc trong người Tử Dạ.

Diệp Lạc cũng không nói thêm gì nữa, trong xe ngựa nhất thời lâm vào yên tĩnh, mà lúc này xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, ngoài xe truyền đến thanh âm của Vệ Tử Thanh:

-“Nương nương, đã đến nơi rồi.”

Diệp Lạc nhảy xuống xe ngựa, chỉ thấy xe ngựa không biết từ khi nào đã dừng lại trước cửa Dạ Vân điện.

Dưới sự trợ giúp của Thanh nhi cùng Vệ Tử Thanh Diệp Lạc đỡ Tử Dạ đến trước giường nằm xuống, sau đó phân phó cung nhân và Thanh nhi ở một bên hầu hạ, còn mình và Vệ Tử Thanh đến thái y viện, bởi vì tình huống hiện tại của Tử Dạ đã rất khẩn cấp, nàng phải nhanh chóng tìm cách điều chế giải dược.

Cách Dạ Vân điện chỉ có một bức tường là Ly cung.

Trong phòng ngủ u ám, Yến đào không yên bất an ngồi ở giường, sắc mặt nàng tái nhợt, thần sắc kinh hoảng, bởi vì nàng vừa nhìn thấy Vệ Tử Thanh đi cùng Diệp Lạc!

Nàng thật không ngờ ở trong cung đột nhiên nhìn thấy Diệp Lạc, hơn nữa còn trong lúc nàng chưa hoàn thành nhiệm vụ mà Du Hàn giao cho.

Trước đây nàng từng đêm khuya giả trang làm cung nữ lẻn vào phòng Hương Linh công chúa, sau đó đưa chủy thủ tẩm thuốc độc cho nàng ta, lợi dụng Hương Linh công chúa ám sát Tử Dạ.

Nhưng lần đó Tử Dạ không bị thương, sau đó không lâu còn mang theo Sở Hoàng và Hương Linh công chúa rời khỏi hoàng cung đến Tây Thủy trấn.

Tử Dạ đột nhiên rời đi làm nàng vô sách hạ thủ, trong lòng luôn lo lắng bất an, bây giờ Tử Dạ tuy rằng trúng độc trở về hoàng cung, nhưng là Diệp Lạc lại xuất hiện.

Từ nhỏ cùng Diệp Lạc lớn lên bên nhau, Yến Đào biết độc thuật của Diệp Lạc có thể không bằng Du Hàn, nhưng y thuật thì không thua kém, hiện tại Diệp Lạc xuất hiện nói không chừng là để giải độc trên người Tử Dạ, như vậy nàng về sau nếu muốn ám sát Tử Dạ sẽ càng trở nên khó khăn!

Nghĩ đến đây, Yến Đào cắn chặt môi, hai tay gắt gao siết chặt, đối mặt với Diệp Lạc nàng biết võ công của mình không bằng, nhưng nàng không muốn lại bị Du Hàn lợi dụng, nàng muốn chạy khỏi bàn tay hắn, mà biện pháp duy nhất chính là giết Tử Dạ, lúc đó mới lấy được giải dược! Chỉ có như vậy nàng mới có thể sống sót!

Triền miên

Edit: Muỗi Vove

//Thiết nghĩ Tử Dạ đói lâu ngày mà vẫn chịu được, cũng không phải dạng đói bụng ăn quàng, ghê nha//

Dạ Vân điện một mảnh tĩnh lặng, ngoài Vệ Tử Thanh và Thanh nhi túc trực trước cửa phòng ngủ, còn lại không hề nhìn thấy bất kỳ cung nữ thái giám nào.

Trong phòng ngủ không một tiếng động, ở chính giữa đặt một thùng gỗ thật lớn, hơi nước từ thùng gỗ tản mát quanh căn phòng, không khí trở nên ẩm ướt mê hoặc.

Trong thùng gỗ Tử Dạ cả người xích lõa, hai mắt nhắm nghiền lặng yên ngồi trong nước, mà Diệp Lạc cũng một thân lõa thể, thần sắc ngưng trọng xếp bằng ngồi phía sau, hai tay dán chặt lên lưng hắn, không ngừng điều chuyển nội lực trong thân thể Tử Dạ.

Không biết qua bao lâu, mãi cho đến khi nước trong thùng gỗ vốn trong vắt dần biến thành màu đen, sắc mặt Diệp Lạc bắt đầu trở nên tái nhợt, Diệp Lạc thế này mới chậm rãi thu hồi hai tay, bán tựa vào bên cạnh thùng gỗ không ngừng thở hổn hển.

Nước trong thùng gỗ là hỗn hợp các dược vật mà nàng mới nghiên cứu được, bây giờ đã hoàn toàn biến thành đen, dưới ánh sáng hơi nước lởn vởn, mùi thuốc hòa lẫn với mùi tanh của máu.

Diệp Lạc bởi vì nội lực hao tổn quá nhiều, chỉ có thể tựa vào thùng gỗ không nhúc nhích, điều dưỡng hơi thở.

Vì giải độc lúc này Diệp Lạc cùng Tử Dạ đều toàn thân không mảnh vải, nàng chăm chú nhìn Tử Dạ cũng khẽ tựa vào thùng gỗ, trên khuôn mặt tái nhợt lặng yên lây nhiễm hai tầng mây hồng, may mà Tử Dạ hôn mê bất tỉnh, nếu không nàng thật không biết mình có dũng khí giải độc cho hắn hay không?

Bất quá trải qua vài ngày kiên trì, mặc dù không thể đem toàn bộ kịch độc trên người Tử Dạ giải đi, nhưng vẫn là từng chút từng chút bức độc tố ra, như vậy chỉ cần qua ít ngày nữa nàng có thể nắm chắc bức hết hoàn toàn độc tố trong người hắn, cuối cùng đem hắn từ quỷ môn quan kéo về .

Nghĩ đến đây Diệp Lạc chậm rãi nhắm hai mắt lại, hai mắt khóe miệng lộ ra một chút thả lỏng, trên làn da trắng noãn hơi biến thành màu đen, nhưng được dược thủy phụ trợ dường như đã lấy lại được vẻ mềm mại ướt át ban đầu.

Diệp Lạc không biết khi nàng nhắm hai mắt lại, hai mắt vốn nhắm nghiền của Tử Dạ lại chậm rãi mở ra, hắn vốn đưa lưng về phía Diệp Lạc, nhưng bởi vì sau khi bức độc mất đi sự chống đỡ của Diệp Lạc, thân thể hắn trượt dần về một bên, giờ phút này chính là đối diện với Diệp Lạc.

Lúc này vừa mở mắt ra, ánh mắt hắn vừa vặn dừng ở phần thân lộ trên mặt nước của Diệp Lạc, từ cái cổ trắng muốt đến bờ vai thon thả mượt mà, cuối cùng hướng về đôi môi đỏ mọng mang theo ý cười của nàng, con ngươi đen nhánh của hắn nháy mắt trở nên thâm trầm .

Hắn cơ hồ không chút nghĩ ngợi vươn bàn tay to lớn kéo Diệp Lạc vào trong ngực, dán lên bờ môi kiều diễm kia, động tác thô bạo mà nhiệt liệt hôn nàng.

Kỳ thật thần trí Tử Dạ bây giờ không hoàn toàn thanh tỉnh, hắn tuy rằng mở to hai mắt nhưng vẫn giống như đang chìm trong mộng, một loạt động tác này chỉ là theo phản ứng của thân thể nam nhân mà thôi, huống chi Diệp Lạc là nữ nhân trong lòng mình, giờ phút này chính là lõa lồ hiện ra trước mặt hắn.

//Xin lỗi chứ ngoài từ “lõa lồ” còn có từ nào dùng cho nó có vẻ văn minh hơn không nhỉ//

Diệp Lạc đột nhiên bị Tử Dạ kéo vào trong lòng, cùng hắn tiếp xúc thân mật, nàng sợ tới mức há mồm muốn kinh hô, nhưng còn chưa kịp phát ra âm thanh đã bị Tử Dạ dùng môi ngăn lại.

Diệp Lạc nháy mắt đầu óc trống rỗng, nàng sững người quên mất cả giãy dụa nhìn thẳng vào đôi mắt đục ngầu vì dục vọng kia, bàn tay to của hắn đặt trên thân thể mềm mại của nàng không ngừng xoa nắn ma sát, cảm giác trước nay chưa từng có khiến thân thể nàng nhịn không được run rẩy, trong miệng phát ra tiếng ngâm kiều mị.

Phản ứng của Diệp Lạc càng làm Tử Dạ thêm cuồng dã, chỉ thấy nụ hôn của hắn trở nên nồng nhiệt hơn, đầu lưỡi ấm áp thăm dò vào trong khoang miệng nàng, liếm láp cướp đoạt từng tấc mật ngọt.

Tay hắn hơi dùng sức đem thân hình kiều nhỏ của Diệp Lạc gắt gao dán chặt phần cơ thể đàn ông đang hừng hực lửa nóng của mình, dường như chỉ có hôn môi vẫn chưa đủ thỏa mãn dục vọng của hắn, hắn rời khỏi môi nàng chuyển hướng xuống cần cổ trắng noãn, sau đó ở trên da thịt trắng như tuyết của nàng lần lượt để lại những ấn ký ám muội. Đôi môi cùng bàn tay không an phận di chuyển xuống dưới xoa nắn đỉnh đồi đang nhô lên của nàng.

Nhìn đôi môi kiều diễm ướt át đỏ bừng, con ngươi đen thâm trầm của Tử Dạ như bị dục hỏa thiêu đốt, Diệp Lạc còn không kịp phát ra tiếng hô hắn đã cúi xuống ngậm đóa hồng mai, trong miệng nhẹ nhàng gặm cắn.

Diệp Lạc chỉ cảm thấy cả người vô lực, trên da thịt mềm mại xuất hiện từng mảng đỏ ửng, khoái cảm xa lạ khiến thân thể nàng kịch liệt run rẩy, nàng nhịn không được “ưm” lên một tiếng, thân thể xụi lơ dựa vào trên người Tử Dạ, nếu giờ phút này Tử Dạ không ôm lấy nàng, chỉ sợ nàng đã vô lực ngã xuống rồi.

Trong phòng ngủ không khí nháy mắt trở nên cực kỳ ám muội, tiếng thở dốc tràn ngập khiến ai nghe thấy cũng phải đỏ mặt, Diệp Lạc không có khí lực mặc cho hắn dẫn dắt trầm mê, nhất thời chỉ còn lại luật động cùng kích tình.

Trong mơ hồ Diệp Lạc giống như cảm thấy mình cùng Tử Dạ quay trở về thời gian ở dưới vách núi đen, ở nơi như tiên cảnh đó hắn từng cướp đi thứ quý giá nhất của nàng.

//Xem ra ta cũng không đến nỗi bí từ mà lược mất vài đoạn, chỉ để lại một câu “trong phòng một mảnh xuân sắc” nhỉ, Phi Phi ít miêu tả mấy cảnh 18+ quá, chị em nào là sắc nữ chắc phải thất vọng rồi//


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.