Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 15: Chương 15: Vũ Hóa




“Trang bị thám hiểm!” Thanh Mộc trầm giọng nói, nhắc nhở đám người trong phi thuyền, chuẩn bị hành động.

Trên màn hình của phi thuyền hiển thị rõ địa giới núi Thanh Thành, cây cỏ xanh tươi, rừng cây um tùm, các đỉnh núi dựng đứng bao quanh như thành quách.

Vương Huyên mặc đồ bảo hộ, cảm thấy hơi nặng, nó có tác dụng phòng ngự súng đạn và binh khí lạnh, ở thời khắc quan trọng có thể cứu một mạng. Lưng hắn đeo đao hợp kim sắc bén, nếu như cận chiến, thì đó chính là sát khí, chủy thủ tự nhiên cũng hữu dụng, ở những nơi nhỏ hẹp khó di chuyển thì đây là răng nanh đoạt mạng kẻ thù.

  

“Có kiện trang bị ta không biết dùng.” Trong đống trang bị có thứ chất lỏng Vương Huyên không biết. Thanh Mộc giải thích trong đó ngâm mống mắt nhân tạo, đeo nó vào có thể tránh khỏi bạo lộ thân phận. Sau khi Vương Huyên làm theo, đứng trước gương soi, quả nhiên con ngươi đã biến thành màu lam nhạt, kết hợp với mặt nạ da người, toàn thân giống như người phương tây vậy.

  

“Núi Thanh Thành có quan hệ với đạo giáo, mang đậm sắc thái thần bí, có khi đào được một số thứ không đơn giản?” Hắc Hổ, người tham gia hành động lần này mở miệng, cảm xúc rất hưng phấn. Giữa bọn họ đều gọi nhau bằng biệt danh, không sử dụng tên thực.

  

Diêu Tử nói: “Lần này phải ngăn cản bọn hắn, không thể để bọn hắn mang đi, Cựu Thổ sắp bị bọn họ đào sạch rồi, đồ tốt đều đưa tới Tân Tinh, thành đồ nghiên cứu riêng của giới tài phiệt.”

Nhắc đến chuyện này, mấy người đều căm phẫn. Hiện tại khắp nơi trên Cựu Thổ, mặt đất phía dưới các ngọn núi hay dòng sông nổi tiếng đều bị đám người đó đào một lượt, đến núi Thanh Thành cũng không ngoại trừ, không biết bị đào bới bao nhiêu lần. Vậy mà bây giờ có phát hiện, quả thực khiến mấy người bọn họ bất ngờ.

  

Vương Huyên là người mới, không hiểu liền hỏi: “Như này cản trở bọn hắn liệu có dẫn tới bị báo thù không, sau đó sẽ dẫn tới xung đột quy mô lớn?”

Thanh Mộc lắc đầu nói: “Không, cho dù Cựu Thổ suy tàn, cũng không phải đám tài phiệt đó có thể gây nên sóng gió. Hơn nữa, Cựu Thổ và Tân Tinh quan hệ vẫn không quá tệ, dù sao đây cũng là căn nguyên. Cậu phải tin tưởng tổ chức, bọn ta sớm đã xâm nhập tinh không, không cần sợ bọn họ.”

  

Hắc Hổ nói: “Trước nhất là bọn họ âm thầm đào trộm, bản thân đuối lý, bị người khác đánh cướp cũng không dám nói ra, sự việc sẽ dần dần rơi vào lãng quên, các bên xem như chuyện chưa xảy ra.”

  

Đương nhiên, chuyện này không phải là không có nguy hiểm, ngược lại mà nói thì trong quá trình xung đột sẽ rất kịch liệt, xuất hiện tử thương là bình thường.

  

Vương Huyên lặng thinh, loại thám hiểm này không giống suy nghĩ, lúc đầu hắn cho rằng chỉ là tìm kiếm một số bảo vật, xâm nhập những nơi nguy hiểm không người.

“Trong núi có đặt vũ khí năng lượng cao, tổ thứ hai và tổ thứ ba có thể giải quyết bọn họ.” Trên màn hình truyền tới thông báo.

 

Thanh Mộc trả lời: “Đảm bảo chắc chắn giải quyết đi, đừng đợi sau khi vào địa cung, lại bị người ta giết không còn mảnh giáp.”

  

“Không vấn đề, tổ bốn nghe lệnh.”

  

...……

 

Vương Huyên nghiêm nghị, loại thám hiểm này xem như chiến dịch nhỏ rồi, không chỉ một tổ tham gia.

  

Thanh Mộc rất bình tĩnh, dường như biết được những suy nghĩ trong lòng hắn, bình thản giải thích: “Những thứ tiếp cận đến phương sĩ Tiên Tần đều khiến người ta kích động và hưng phấn, vạn nhất liên quan tới liệt tiên, vậy thì giá trị không thể đo lường, nên lần này không thể thất bại, mấy đội hợp tác hành động.”

  

“Lão Mục ngươi tập trung tinh thần, chuẩn bị dùng xung điện từ, hủy hết đám người máy và một số vũ khí dưới địa cung.”

Lão Mục ở lại bảo vệ phi thuyền, tiếp ứng khi rút lui, và phụ trách hủy diệt vũ khí của đối phương.

“Bọn họ có đối sách phản công không?” Vương Huyên là người mới, khiêm tốn thỉnh giáo.

Thanh Mộc nghiêm túc nói: “Yên tâm, bọn ta rất chuyên nghiệp, sau việc này cậu có thể dần dần nghiên cứu từng bước một để chuẩn bị cho sau này.”

 

Núi Thanh Thành bốn mùa đều màu xanh, trong núi có nhiều bậc đá, đường núi quanh co, một số đạo quán khi xưa đều ẩn bên sườn núi hoặc trong những cây cổ thụ. Liên quan đến nơi đây có rất nhiều truyền thuyết, là động thiên phúc địa nổi danh của đạo giáo. Đáng tiếc, hơn mấy trăm năm, dưới mặt đất nơi đây sớm bị giới nghiên cứu đào thành mạng nhện, lần này có phát hiện mới đúng là không dễ.

  

Thanh Mộc, Hắc Hổ, Diêu Tử, Phong Tranh, tiểu Vương, tiến vào trong núi, để lại Lão Mục bảo vệ phi thuyền. Tiểu Vương là Vương Huyên, biệt danh của hắn trong đội.

  

Đội trưởng Thanh Mộc đi trước, di chuyển trong rừng nhanh nhẹn như một con báo không hề phát ra tiếng động, những người theo sau y đều là người luyện Cựu Thuật, thực lực rất mạnh.

Rất nhanh, bọn họ đã tới mục tiêu, miệng lối vào của địa cung lần này ở dưới chân núi hẻo lánh, bên rìa núi Thanh Thành, thảo nào từng bị bỏ sót. Một số người máy đang đào không biết mệt mỏi, đã vào sâu trong lòng núi, chuyển ra một đống đất đá. Tuy cách rất xa, nhưng thấp thoáng có thể thấy địa cung trong núi đá.

Thanh Mộc ra dấu tay, bảo bọn hắn bình tĩnh không nóng vội, ở bên ngoài ôm cây đợi thỏ, an tĩnh đợi sau khi Chu gia và Lăng gia lấy được đồ vật từ trong địa cung ra, bọn hắn sẽ chặn ở lối ra động thủ, hiện tại không cần mạo hiểm tiến vào.

  

Dưới tiếng ầm ầm của đám người máy, liên tiếp mấy cửa đá bị cưỡng ép mở ra.

  

“Đào xuyên rồi, địa cung to quá!” Bên trong truyền ra tiếng hét.

 

“Có một tòa tế đàn, tìm được rồi, bên trên còn thờ cúng một hộp vàng. Trong địa cung truyền ra tiếng nói kích động, đám người trở nên vui vẻ.

  

Đám người bảo vệ lối vào không kìm chế được, một số người chờ cho không khí thông thoáng mới xông vào, muốn trở thành người đầu tiên quan sát hộp vàng, di vật mà rất có thể tiếp cận tới liệt tiên.

  

Hắc Hổ, Diêu Tử, Phong Tranh hô hấp cũng trở nên dồn dập, bọn họ là người luyện Cựu Thuật, đối với di vật của Liệt Tiên càng xem trọng. Thanh Mộc vẫn tốt, từ đầu tới cuối đều bình tĩnh, không nói lời nào, yên lặng đợi tới thời khắc quan trọng.

  

Diêu Tử nói: “Mấy trăm năm nay, đồ vật quý giá của Cựu Thổ đều bị bọn họ khoắng sạch sẽ, lần này nói thế nào cũng không thể để bọn họ thành công mang đi.”

 

“Tới lúc rồi.” Thanh Mộc dùng tín hiệu liên hệ Lão Mục, nói: “Lão Mục, động thủ!” Tiếp theo, hắn lại chỉ huy tổ hai và tổ ba cùng hành động, giải quyết vũ khí năng lượng cao mà đối phương giấu trong núi.

Đầu tiên là toàn bộ người máy cản trở gần địa cung, có cỗ thì trực tiếp ngã xuống, có cỗ kêu răng rắc, tia lửa bay tung tóe. Những người máy này nếu như không giải quyết, sẽ rất phiền phức, bọn chúng đao thương bất nhập, hơn nữa còn mang theo vũ khí năng lượng cao, xem như sát khí cực mạnh. Cho dù bọn nó cầm đao đánh nhau thì lực sát thương cũng rất lớn.

Oanh!

Trong núi truyền đến sóng xung kích, vũ khí năng lượng cao mà Chu gia cùng Lăng gia chuẩn bị từ trước bị giải quyết.

“Đều giết rồi?” Sắc mặt Vương Huyên không được tốt cho lắm, đó là mạng sống của nhiều người, hắn chưa từng thấy cảnh này bao giờ.

Thanh Mộc bình tĩnh cười nói: “Không phải, phần lớn chỉ hôn mê thôi, chủ yếu là hủy đi vũ khí của bọn họ.”

Oanh!

Một khắc sau, bên ngoài địa cung phát ra tiếng nổ, đất đá sụp đổ, lối vào bị chôn vùi, triệt để bị ngăn trở. Trong địa cung truyền tới tiếng la hét, tất cả mọi người đều bị ngăn bên trong. Bốn bề không có động tĩnh, không có ai tới giúp đỡ những người bị kẹt trong hang.

  

Thanh Mộc đợi một hồi, mới ra lệnh, “Tổ năm, tổ sáu cùng lên, đợi thời cơ xông vào địa cung.”

  

“Để toàn bộ bọn họ chết ngạt?” Vương Huyên cảm thấy sợ hãi, thám hiểm như này khác xa tưởng tượng của hắn.

Hắc Hổ lắc đầu nói: “Không, theo tình huống bình thường thì chúng ta không sát sinh, đợi bọn họ hôn mê vì thiếu không khí, chúng ta sẽ dọn dẹp lối vào tiến vào.”

  

Thanh Mộc nói: “Hi vọng có thể phát hiện truyền thừa căn pháp lợi hại của phương sĩ, nếu không, tương lai chúng ta không còn đường rồi, cho dù là cao thủ Cựu Thuật thì đứng trước vũ khí nóng cũng rất nhỏ yếu.” Y cảm thán, sống trong thời đại này, người luyện Cựu Thuật đều có một thứ cảm giác đó là vô lực, với bọn họ thì con đường phía trước không nhìn thấy hi vọng.

“Tiếng này là...., bọn hắn lấy vũ khí năng lượng cao đào theo hướng ngược lại, chạy đường khác!” Thanh Mộc vọt lên cao, trừ ra lệnh cho tổ năm, tổ sáu xông vào, cũng ra lệnh tổ ba, tổ bốn cùng tiến lên.

  

Hắc Hổ không đồng tình nói: “Bọn họ có thể đào được bao xa? Núi này rất lớn.”

“Đừng quên, núi Thanh Thành bị đào móc mấy trăm lần, dưới đất đều trống rỗng, có rất nhiều hang động đan xen như mạng nhện, nói không chừng bọn họ có thể đào tới, đến lúc đó chúng ta muốn truy đuổi cũng rất phiền phức.”

  

Oanh!

  

Lối vào bị nổ tung, dọn dẹp ra lối đi. Lúc này, những người tổ khác cũng tới.

  

Vương Huyên lặng lẽ chuẩn bị, đao hợp kim trên lưng, tay cầm súng năng lượng, loại vũ khí này có thể điều chỉnh công suất năng lượng, có thể giết người hoặc làm người ta hôn mê. Hắn rất ngượng tay, dù sao lần đầu sử dụng, hắn chọn công suất nhỏ nhất chỉ có tác dụng hôn mê.

  

“Bọn họ còn chưa đả thông sườn núi, đi, cẩn thận chút, xông lên!” Thanh Mộc hét lên, trực tiếp dùng súng năng lượng trong tay bắn vào. Trong sườn núi vang lên tiếng kêu rên của những người ngã xuống.

Đột nhiên, Thanh Mộc bổ nhào nằm xuống, cùng lúc đó Vương Huyên cảm thấy lông tóc dựng đứng, hắn cũng thuận thế nằm xuống. Phù một tiếng, Diêu Tử cạnh hắn, lồng ngực xuất hiện một lỗ máu xuyên qua người, áo bảo hộ cũng không ngăn cản được, máu tươi văng tung tóe ra đằng sau. Diêu Tử trực tiếp ngã trên mặt đất, không rên lên một tiếng liền chết đi.

Việc này tác động rất lớn đối với người đang xông lên như Vương Huyên, lần đầu nhìn thấy có người bị chết, mà chết ngay trước mắt mình. Cho dù tâm trí của hắn trưởng thành, nhưng vẫn rung động kịch liệt, trong lòng chấn động, một người đang sống sờ sờ, trước đó một khắc còn cùng hắn kề vai nói chuyện, sau một khắc đã máu tươi đầm đìa, chết thảm trên mặt đất.

Hắn tự vấn bản thân, chọn con đường này phải chăng hơi qua loa? Hoàn toàn không giống như hắn tưởng tượng. Hắn có cha mẹ, có người thân ở nhà mong đợi, không thể chết ở bên ngoài.

  

Vương Huyên cố gắng duy trì bình tĩnh, vô luận như thế nào cũng phải sống tiếp, thám hiểm đầu tiên là bảo vệ tính mạng an toàn.

  

“Chúng ta còn chưa hạ sát thủ, bọn họ lại không nhịn được, vậy thì không cần nói gì nữa.” Thanh Mộc gằn giọng nói, điều chỉnh công suất súng năng lượng lên cao nhất. Y quét qua một lượt, sau đó triển khai năng lực kinh người, ở trong bóng tối, liều lĩnh một mình xông qua từng đạo ánh sáng, y cảm giác nhạy bén, di chuyển trong địa cung, tránh thoát nhiều tia sáng năng lượng.

Vương Huyên kinh ngạc, Thanh Mộc quả nhiên là một cường giả, đại cao thủ.

 

Xoạt!

  

Thanh Mộc xông tới trước một người. Ánh đao sáng lên, y đã rút đao hợp kim, lấy thân thủ đáng sợ của mình vung đao trong đám người, lực sát thương rất đáng sợ.

  

“Xông lên!” Hắc Hổ, Phong Tranh và những tổ khác đều xông lên.

  

Vương Huyên cũng động, vẫn sử dụng công suốt nhỏ nhất của súng năng lượng có tác dụng hôn mê, trong quá trình chiến đấu, hắn bắn ngã không ít người. Tuy lần đầu tiếp xúc loại vũ khí này, nhưng ở cự ly gần mà bắn trúng, hắn cũng có thể mất mạng.

  

Vương Huyên rất cẩn thận, nhiều lần men theo vách núi, trốn sau tảng đá trong địa cung, mấy lần bị tia năng lượng xoẹt qua vai. Rất nhanh tia năng lượng biến mất, người hai bên gặp nhau, cận thân chém giết.

“Thanh Mộc, ta gặp cao thủ, người này Tân Thuật rất cao, ta đánh không lại!” Hắc Hổ hét lớn, cả người là máu.

  

Có một người ngón tay phát sáng, chém vào Hắc Hổ, một luồng ánh sáng xoẹt qua, trong quá trình chiến đấu, nửa người Hắc Hổ đầm đìa máu.

Gào!

Thanh Mộc hét lớn một tiếng, xông lên, chiến đấu với vị cao thủ kia.

Đông!

  

Đúng lúc này, vách núi nứt ra, có người nổ nát núi đá, rơi xuống một thông đạo, quả nhiên như Thanh Mộc dự đoán, trước đó chỗ này bị đào móc như mạng nhện.

  

Người đang chiến đấu kịch liệt cùng Thanh Mộc, tay ôm hộp vàng, quay người nhảy vọt vào thông đạo. Một đám người chạy theo.

“Truy!’ Thanh Mộc chọn đuổi theo nhảy xuống, những người khác theo sát phía sau.

  

Phong Tranh nói Vương Huyên: “Đồ chơi đấy không hợp với cậu đâu, lúc nãy có mấy phát suýt trúng bên ta, cậu ở lại đây đi, không cần đuổi theo.”

  

Vương Huyên gật đầu, tuy hắn thấy bản thân cảm giác nhạy bén, sẽ không bắn trúng người mình, nhưng đối phương đã nói như vậy, cho dù là chiếu cố hắn người mới cũng được, hay không yên tâm khả năng dùng súng của hắn, thì hắn cũng không nhiều lời, gật đầu lưu lại.

  

Địa cung trở nên an tĩnh, mấy người nằm dưới đất, có người đã chết, không ít người thì bị súng năng lượng bắn hôn mê, không có gì trở ngại. Vương Huyên rất cẩn thận, trốn sau một tảng đá lớn, cẩn thận quan sát và cảm nhận.

Quả nhiên, có người giả ngất, nằm gần chỗ Vương Huyên đang đứng, có người hô hấp không bình thường, y rõ ràng tỉnh táo, nhưng có vẻ rất căng thẳng.

Vương Huyên híp mắt lại, hắn ngạc nhiên, thì ra là người quen Chu Vân! Hắn không nghĩ đến, thân là dòng chính chu gia, vậy mà đích thân tới đây. Xem ra bây giờ hắn phải hối hận xanh ruột rồi, chắc chắn không nghĩ đến sẽ phát sinh chuyện này.

  

Dù sao, trước kia các đại tài phiệt đào móc di chỉ, đều rất thuận lợi, dùng ưu thế đè bẹp tất cả, cho dù bị quấy rối cũng không ảnh hưởng đại cục, hiếm khi thảm bại.

  

Vương Huyên im lặng nói thầm trong lòng, tiểu Chu, xin lỗi, không xử được cha ngươi Chu Minh Hiên, vậy theo Tần Thành nói đi, mỗi lần thấy ngươi......đánh một trận!

  

Chủ yếu nhất là, hắn phát hiện Chu Vân có chút bất thường, giống như mới đổi quần áo với người khác, không mặc áo bảo vệ cao cấp, đây rõ ràng là muốn lừa dối bọn họ rồi bỏ chạy. Vương Huyên thấy trước ngực của hắn như giấu thứ gì.

  

Vương Huyên im lặng nhặt lên một viên đá, không tiếng động ném tới, bịch một tiếng trúng đầu, Chu Vân kêu thảm trực tiếp đứng dậy, da đầu chảy máu.

Vương Huyên không hạ sát thủ, hắn là học sinh vừa tốt nghiệp mà thôi, cũng không có thâm cừu đại hận gì với đối phương, vô luận như thế nào cũng không giết người được.

  

Vương Huyên như một con thằn lằn bò lên, ép người sát vào vách đá, vèo một cái nhảy qua, roạt một tiếng, xé rách quần áo trước ngực Chu Vân, cướp đi hộp ngọc; sau đó nhanh chóng rút lui, trốn vào sau tảng đá.

  

Quả nhiên, khi nãy không dùng súng năng lượng cao bắn hôn mê Chu Vân là đúng, do Chu Vân đau quá mà nhảy lên, nên những người giả chết trong bóng tối không dám bắn theo hắn; sau khi Vương Huyên cướp đi hộp ngọc, an toàn rút lui, Chu Vân giãy giụa chạy ra phía sau mới có tia năng lượng bắn xoẹt qua.

  

“Bắt hắn cho ta, hộp ngọc trong hộp vàng bị hắn cướp rồi!” Chu Vân tức giận hét lên.

  

Oanh!

  

Vương Huyên trốn sau tảng đá, tế đàn gần hắn bị bắn trúng, bất ngờ tứ phân ngũ liệt, sau đó ầm ầm sụp đổ.

  

Mấy tiếng kinh hãi vang lên. Vậy mà có không gian trống dưới tế đàn, tựa sát vào vách đá, có một bồ đoàn, bên trên đang có người ngồi tọa, mặc áo lông vũ, trên đầu tóc đen đài, da mặt hồng hào óng ánh, xem bộ dạng không tới ba mươi tuổi.

  

“Người mặc áo lông vũ, hắn là cường giả đỉnh cao trong phương sĩ, cơ thể vậy mà.......không thối nát!” Người còn sống trong địa cung kinh hô.

  

Quan trọng nhất, người phương sĩ này tay cầm một cuốn sách da màu bạc, đang cúi đầu nhìn, giống như có sinh mệnh, vẫn còn sống. Đám người tài phiệt hiểu rõ, người này thực ra đã chết.

  

Vèo vèo vèo!

  

Có người xông tới, mượn mấy tảng đá trợ giúp, tiếp cận tuyệt đỉnh phương sĩ trong truyền thuyết. Bỗng nhiên phát sinh sự việc đáng sợ, vô thanh vô tức, người phương sĩ tóc đen đó hóa thành tro bụi, áo lông bay bay, giống như vũ hóa, hoàn toàn biến mất không thấy.

Phù phù phù!

Sáu người mặc áo đen xông tới tan nát, máu tươi cùng áo lông đồng thời rơi xuống, nhuộm đỏ mặt đất. Sau đó áo lông tan rã, đoạn rơi xuống hóa thành hạt bụi, sau cùng chỉ còn lại một cuốn sách da thú màu bạc rơi trên mặt đất, mang theo ánh sáng nhàn nhạt.

  

Một màn kinh người này làm Vương Huyên ngây ngốc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.