Tham Tiền Tiên Khiếu

Chương 217: Chương 217: Du sông ngắm trăng




Du sông ngắm trăng

Edit: Yunchan

***

May mà da mặt Hàn Ngâm dầy cỡ tường thành, làm ra trò ngốc nghếch như thế mà cô chỉ hơi bối rối chốc lát đã trở lại như thường. Trong khi hai nàng kỹ nữ vẫn đang che miệng cười khẽ, vừa cười vừa len lén liếc mắt gợi tình với Mộ Thập Tam, sau đó khẽ quay mặt đi như đang thẹn thùng, cắn môi, bẽn lẽn xoắn chiếc khăn lụa trong tay.

Tục ngữ có câu tú bà yêu tiền, tỷ muội yêu đẹp, hai cô nàng đây rõ ràng đã nhắm trúng vẻ ngoài tuấn tú của Mộ Thập Tam. Nhưng ban nãy nhìn thấy cử chỉ và lời nói thân mật quá mức của Mộ Thập Tam và Hàn Ngâm, đó không phải là kiểu đối xử bình thường với nha hoàn, khiến trong lòng hai nàng có suy đoán khác, không dám chào đón sỗ sàng nữa, chỉ ân cần mời họ lên thuyền hoa.

“Không cần.” Đã biết đây là kỹ thuyền thì còn lâu Hàn Ngâm mới lên, chỉ hỏi hai nàng: “Còn con thuyền nào khác không? Gọi một con thuyền khác tới đây đi, không cần người hầu hạ, các cô hát khúc ở đằng xa là được rồi.”

Hai nàng kỹ nữ nghe cô nói thế thì vẫn nấn ná không đi, chỉ đưa mắt nhìn Mộ Thập Tam, muốn hỏi ý hắn.

Mộ Thập Tam đưa Hàn Ngâm đi chơi, hiển nhiên tùy cô quyết định, bèn gật đầu nói ngay: “Cứ làm theo lời của nương tử ta.”

Nương tử!

Hai nàng kỹ nữ nghe thấy hai chữ này đều giật mình ngỡ ngàng, thời buổi này có khối người dẫn theo nương tử đi đạp thanh du xuân, nhưng dắt theo nương tử đi dạo kỹ thuyền thì quả là hiếm thấy! Lúc nãy khi đoán lại thân phận của Hàn Ngâm, hai nàng quá lắm chỉ nghĩ cô là nha hoàn thông phòng hay ái thiếp mới nạp mà thôi, thế nên khi nghe hai chữ “Nương tử” bèn sửng sốt hồi lâu, quan sát kỹ Hàn Ngâm lần nữa. Dung mạo xinh xắn được ánh đèn chiếu rọi, toát lên khí chất thoát tục xuất trần, đúng là chẳng phải nhân vật tầm thường, bấy giờ mới bán tín bán nghi ngoái đầu gọi tú bà.

Lúc tú bà ra đón, Hàn Ngâm vẫn còn đang ngẩn ngơ vì hai chữ “Nương tử” này. Dù cô và Mộ Thập Tam đã định luôn cả nhân duyên kiếp sau, kiếp sau nữa, hắn có gọi một tiếng nương tử âu cũng là chuyện quá bình thường, nhưng đây là lần đầu hắn gọi ra miệng, còn gọi trước mặt người ngoài, làm lòng cô ngọt ơi là ngọt. Vì vậy cô không nghe thấy tú bà lải nhải mấy câu xã giao gì mà đang chuẩn bị rượu và thức ăn, chưa kịp ra nghênh đón, mà chỉ nghe thấy một câu...

“Hôm nay đúng vào độ mười sáu tháng tám, thường nghe trăng mười lăm, mười sáu tròn vành vạnh, vả lại mười lăm phải ở nhà đoàn viên, mười sáu mới có thời gian đi du sông thưởng trăng, hiếm khi thời tiết vừa tốt trăng vừa đẹp như tối nay, nên khắp sông ít có con thuyền nào để trống, muốn tìm một con thuyền nữa, hình như có hơi...”

Hàn Ngâm gọi hồi về, không chờ tú bà lải nhải xong bài diễn văn đã chìa ra một xấp ngân phiếu.

Ánh mắt tú bà sắc bén, nhìn thấy ngân phiếu toàn là tờ một trăm lượng, tính ra cả xấp này phải cỡ bao nhiêu? Thế là bao nhiêu lời lảm nhảm thừa thải đều quăng qua một xó, quay đầu sai người tức tốc đi chuẩn bị một con thuyền, còn ân cần hỏi han khẩu vị của Hàn Ngâm và Mộ Thập Tam, muốn uống rượu gì, có kiêng ăn món nào không, thích nghe tiểu khúc nào. Nếu Hàn Ngâm không nói sớm không cần người hầu hạ, thì bà ta chỉ hận không thể nhét cho Mộ Thập Tam bốn năm nàng kỹ nữ, tìm cho Hàn Ngâm hai ba tên tiểu quan. Điều này khiến hai nàng kỹ nữ lúc nãy thất vọng não nề, mắt cứ len lén liếc Hàn Ngâm và Mộ Thập Tam, lòng thầm than thở, khó khăn lắm mới gặp được một khách nhân nho nhã tuấn tú, xuống tay còn hào phóng rộng rãi, thế mà lại dắt theo nương tử là sao!

Hàn Ngâm và Mộ Thập Tam nào quan tâm họ nghĩ ngợi gì, đáp lại tú bà mấy câu qua quýt, rồi chỉ lo nói chuyện với nhau. Đợi thuyền tới rồi thì nắm tay nhau bước lên, sau khi thức ăn được đưa tới đủ cả, họ lập tức đuổi hết những người không có phận sự xuống thuyền, tới người chèo thuyền cũng không giữ lại.

Thế là, tú bà đứng thộn ra dưới thuyền, không hiểu nổi tại sao còn đuổi cả người chèo thuyền, lẽ nào hai vị khách nhân này muốn tự chèo? Tự chèo cũng chẳng có gì lạ, chỉ sợ hai người này không biết chèo, lại không biết bơi, vậy lỡ thuyền trôi đến giữa sông gặp phải chuyện gì, làm sao bà ta gánh vác nổi!

Không được!

Tú bà xách váy toan sải bước tới bên thuyền, muốn khuyên bảo thêm. Nào ngờ đúng lúc này trong khoang thuyền chợt có hai đại hán vạm vỡ bước ra, mặt mày lạnh tanh cầm lấy cây sào, kẻ trước người sau chèo thuyền ra xa bờ.

“Ơ... hai người đó ở đâu trồi ra...” Mắt tú bà trợn tròn, bà ta đứng ở đây từ nãy giờ, có thấy hai người này lên thuyền đâu!

Thế còn chưa hết, ngay sau đó trong khoang thuyền còn bước ra thêm một tên sai vặt dung mạo thanh tú tầm mười sáu mười bảy tuổi, cầm quạt hương bồ, ngồi xổm bên cạnh cái lò nhỏ nhóm lửa nấu nước trà, mà bên trong khoang thuyền thì sáng trưng đèn đuốc, có thể thấp thoáng trông thấy bóng dăm ba nha hoàn qua lại, rõ là đang bận bịu hầu hạ tiệc rượu.

Đây là cảnh bình thường trên du thuyền, chẳng có gì kỳ lạ, song, lần này thì khác hẳn, chỗ quái dị là trước khi những người này xuất hiện thì chẳng ai nhìn thấy họ lên thuyền!

Mắt tú bà mở to tới mức vành mắt sắp nứt ra tới nơi, sống lưng cũng lạnh toát, trông bộ dạng như bị khiếp sợ quá độ làm thở không ra hơi, muốn ngất xỉu, làm hai kỹ nữ và người chèo thuyền cuống lên, lật đật đỡ lấy bà ta, la hét loạn xị.

Đúng lúc Hàn Ngâm đẩy cửa sổ trong khoang thuyền ra ngắm trăng, Mộ Thập Tam ngồi bên nhìn thấy cảnh trên bờ, khóe môi hơi cong lên: “Có phải vừa rồi chúng ta nên che đậy một chút không?”

Hai đại hán vạm vỡ dĩ nhiên là phù binh do Hàn Ngâm gọi ra từ binh phù hộ thân, tên sai vặt pha trà và nha hoàn rót rượu cũng là huyễn linh được lôi ra từ trận đồ thất tình lục dục. Đối với người phàm tục không biết gì về tu tiên thì sự xuất hiện đột ngột của những người này phải nói là kinh dị.

Hàn Ngâm hít vào luồng không khí mát mẻ mang theo hơi nước trên sông, cười tủm tỉm nói: “Không sao đâu, vị ma ma đó chỉ cần nhìn thấy ngân phiếu là có thể hoàn hồn được ngay, chưa tới hai hôm là có thể thổi phồng chuyện này thành đề tài đi ba hoa với những khách nhân khác thôi ấy mà. Nhưng dám chắc không ai thèm tin lời bà ta đâu, phần đông sẽ nghĩ là bà ta hoa mắt không thấy người lên thuyền, không thì người bà ta gặp phải chính là thuật sĩ huyễn thuật, bảo đảm chính bà ta cũng nghĩ vậy cho coi.”

Cô hiểu rất rõ tâm lý của người trên phố phường, quả nhiên tú bà không ngất xỉu, dụi dụi mắt hồi lâu bèn lấy ngân phiếu trong lòng ra đếm kỹ lại lần nữa, phát hiện ngân phiếu này không phải đồ giả thì lập tức bình tĩnh lại, vung tay lên quát mọi người: “Lên thuyền lên thuyền mau, đi theo hai vị khách nhân từ xa, giọng Lan Tỷ Nhi hay, chọn mấy khúc sở trường rồi ra đầu thuyền hát đi.”

Hàn Ngâm ngồi trên chiếc thuyền kia, đặt rượu thịt bên cửa sổ, nước sông dập dềnh đẩy thân thuyền tròng trành, khiến dịch thể màu hổ phách óng ánh trong chén cũng sóng sánh theo. Cô ngước nhìn lên vầng trăng tròn vành vạnh trên bầu trời, nhìn lại Mộ Thập Tam đang ngồi ngay trước mặt, lòng chợt dâng lên cảm giác vui sướng khó thể diễn tả.

Được bên người dài lâu, ngàn dặm cùng thuyền quyên.

Đây là chuyện mà chỉ mới hôm trước thôi cô vẫn không dám nghĩ tới.

“Nghĩ gì thế?” Mộ Thập Tam nhìn cô mỉm cười, tiện tay đưa tới trước mặt cô con cua vừa bóc xong: “Ăn đi cho nóng.”

Hàn Ngâm dằn cơn xúc động xuống, chỉ chuyên tâm hưởng trọn khoảng thời gian ở bên hắn, cười khẽ nói: “Biết sớm có tiết mục uống rượu thưởng trăng thì đã bảo Tiểu Túc về tìm Hiên Viên chưởng môn xin vài vò rượu ngon rồi.”

Nghe thấy câu này, Mộ Thập Tam bèn nhớ ngay tới cặp má ửng hồng, dáng dấp mơ mơ màng màng lắc lư lảo đảo của Hàn Ngâm ở tiệc chúc thọ Hiên Viên Huyền năm xưa, tim chợt đập rộn lên xao xuyến, cười nói: “Rượu của y rất ngon, nhưng để lâu năm nên rất mạnh, với tửu lượng chẳng ra gì của nàng e là chỉ dăm ba chung đã gục xuống bàn bất tỉnh nhân sự.”

“Nhưng hương rượu phảng phất kéo dài, vào miệng khoan khoái dễ chịu, uống siêu ngon mà!” Nói đoạn Hàn Ngâm nhấp thử một miếng rượu trong chung, lắc lắc đầu: “Thứ này thua xa, có hơi chát, may mà ta có mang theo rượu chất lượng cao đây.”

Cô cười hì hì, lôi từ trong túi Càn Khôn ra hết vò này tới vò khác, nào là mấy vò Túy Sinh tửu còn dư, Phượng Tuyền tửu độc quyền của thôn Phượng Tuyền, Trúc Diệp Thanh màu bích lành lạnh, Mân Côi Thiêu đỏ tươi diễm lệ, Quế Hoa Lộ trong vắt ánh kim...

Thật ra có vài loại rượu không tính là quý hiếm, có thể bắt gặp nhan nhản trên phố phường, nhưng lúc mua cô luôn chọn loại thượng hạng, đảm bảo không kém cạnh gì rượu được chuẩn bị trên bàn.

Mộ Thập Tam nhìn đống rượu xếp dài trước mắt mà nhướng mày ngạc nhiên.

Hàn Ngâm cụp mắt cười khẽ, chỉ nói một câu: “Ta nghĩ chàng sẽ thích.”

Chỉ đơn giản thế thôi.

Cô nhớ Mộ Thập Tam biết rất nhiều loại rượu, nhiều tới mức Hiên Viên Huyền còn phải khen ngợi. Trong ba năm qua, khi nào thấy nhớ hắn tới cồn cào, cô sẽ ra ngoài tìm một vò rượu ngon về cất giữ. Dù sao rượu càng cất lâu càng thuần chất chứ không hư. Cứ thế góp nhặt qua từng năm từng tháng đã cất được rất nhiều, có lẽ vì trong lòng cô vẫn luôn ngóng trông, ngày nào đó hắn sẽ quay về, có thể đối ẩm cùng cô.

Mộ Thập Tam đưa tay áp lên tay cô, không nói lời nào, thế nhưng trong ánh mắt sâu thẳm dồn nén rất nhiều tâm tình.

Cô biết rõ nên cũng không lên tiếng, hai người chỉ nhìn nhau mỉm cười.

“Vò này đi.” Mộ Thập Tam trầm ngâm chốc lát rồi chọn Quế Hoa Lộ ngọt dịu, loại rượi này thơm mà nhẹ, dù Hàn Ngâm uống mấy chén liền cũng chưa chắc say, vả lại rượu này vừa đúng độ, uống lúc ngắm trăng cũng là đúng điệu.

Không có những lời thắm tình sau cơn cửu biệt, cũng không có những lời tâm tình ngọt tới nỗi có thể dìm chết người, bởi vì không cần nói hai bên đều hiểu rõ. Huống hồ chẳng có gì sánh bằng bầu không khí gắn bó thanh tịnh không có ai quấy rầy trước mắt, do đó hai người chỉ nói vài câu nhàn thoại, thi thoảng chạm vào mắt nhau, quấn quýt chốc lát rồi mỉm cười hiểu ý.

Lúc này con thuyền đã chèo tới giữa sông trống trải thoáng đãng, Hàn Ngâm bèn thu huyễn linh vào trận đồ thất tình lục dục, cùng Mộ Thập Tam ra bên ngoài khoang thuyền uống rượu ngắm trăng.

Phong cảnh bên ngoài khoang thuyền đẹp đến nao lòng, tốp năm tốp ba thuyền hoa rải khắp mặt sông, ánh đèn trên thuyền và ánh trăng phản chiếu ở giữa sông, tan ra thành sóng gợn lăn tăn, tựa như ảo mộng. Xa xa còn vẳng lại tiếng cười đùa, tiếng mời rượu, vẽ nên bức tranh huyên náo vui tươi, với màu nền là tiếng hát khúc du dương trầm bổng.

Hàn Ngâm hít sâu một hơi, thấy lòng mình trở nên rộng mở, tính nghịch ngợm bị trêu chọc, đang muốn cúi người vớt ánh trăng trên mặt nước, bỗng nhiên bị âm thanh ngả ngớn phá rối, nghe trong đó còn có tiếng cười đùa kêu la: “Lại đây! Chèo thuyền lại đây nào, lên thuyền gia hát khúc, hát hay gia sẽ thưởng cho nàng thật nhiều bạc!”

Cô ngoái đầu lại, chẳng biết là du thuyền nhà ai, trên thuyền có dăm ba tên quần là áo lượt đang thò đầu hất mặt, trêu ghẹo kỹ nữ hát khúc mà cô bao. Tú bà cuống quýt khuyên giải, tiếc là vẫn chẳng ích gì. Mấy tên kia rõ ràng đã uống say bí tỉ, miệng mồm oang oang, một tên trong số đó hét tướng lên: “Ngươi... không biết vị này chính là công tử nhà tri huyện à, bảo kỹ nữ nhà ngươi hát một khúc, ức... đừng có nói nhiều, ta cho ngươi biết! Ai... ai bao thuyền cũng mặc xác! Bảo ngươi hát thì cứ hát...”

Mấy người còn lại cũng nhao nhao lên, có kẻ quát mắng, có kẻ đe dọa, có kẻ cười cợt, khiến mấy con thuyền hoa gần đó sợ hãi dạt hết ra xa. Tú bà không biết làm sao, cũng chẳng dám đắc tội với ai, đành phải cho người chèo thuyền tới gần thuyền của Hàn Ngâm để xin ý kiến, hay phải nói là bà ta đã ra quyết định, bản thân bà không dám đắc tội, nên cứ để mặc cho Hàn Ngâm và Mộ Thập Tam đi đối phó với đám quần là áo lượt này thì hơn.

~ Hết chương 217 ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.