Thần Ấn Vương Tọa

Chương 48: Chương 48: Khiêu chiến cấp bảy






Trong khi các thành viên Săn Ma Đoàn số một vừa chọc ngoáy đối phương ai không đáng tin vừa ăn uống liên hoan, thì tổng bộ Thánh Minh, Hàn Khiếm sau khi trở về lập tức gọi Hàn Vũ đến.

“Ông nội, đã kết thúc tổ đoàn? Chủ nhân còn chưa trở lại, tình huống như thế nào?” Hiện giờ Hàn Vũ đã thói quen xưng hô Long Hạo Thần. Mấy ngày nay khi Long Hạo Thần đi tham gia thi đấu, y ở lại nhà trọ tu luyện, không ra khỏi cửa, chờ đợi kết thúc thi đấu Săn Ma Đoàn.

Hàn Khiếm xem cháu trai vài ngày nay rõ ràng biến trầm ổn rất nhiều, nói.

“Không tốt cũng không xấu. Săn Ma Đoàn của Long Hạo Thần có một ít quái nhân. Ông kêu con tới cũng là vì chuyện này.” Sau đó ông kể tường tận kết quả rút thăm của Long Hạo Thần.

Hàn Vũ chăm chú lắng nghe, trong mắt lộ ra suy tư.

Hàn Khiếm chỉ bên cạnh ý bảo y ngồi xuống.

“Nói cái nhìn của con xem.”

Hàn Vũ nói.

“Tổng thể nhìn thì đúng là rất quái dị, nhưng cũng có thể xem là Săn Ma Đoàn ưu tú. Đầu tiên ở phương diện kỵ sĩ và thích khách, gần như là vô địch. Biểu hiện của chủ nhân, Thải Nhi tiểu thư trong trận đấu đã đủ chứng minh tất cả. Về chiến sĩ, Vương Nguyên Nguyên có Cự Linh tấm thuẫn thực lực cũng không tầm thường. Nhìn theo khía cạnh khác thì người tên Tư Mã Tiên cũng có thể xem là cuồng chiến sĩ. Hai chiến sĩ trong một đoàn đội, nhất định sẽ tăng lực công kích trong đội. Còn về ma pháp sư, tuy Lâm Hâm lực công kích không được, nhưng con nghe nói lực khống chế và phòng ngự của hắn vượt xa đồng lứa. Trừ Thải Nhi và Thủy bà bà, hầu như không ai phá thủng phòng ngự của hắn. Kỳ thật trong đoàn đội, hắn chỉ cần phòng ngự là tốt rồi, thậm chí có thể lấy làm Thuẫn chiến sĩ.”

Nghe y nói tới đây, Hàn Khiếm phất tay ý bảo cứ nói tiếp.

Hàn Vũ nói tiếp.

“Về công kích, ma thú đồng bạn ba đầu của chủ nhân khá lợi hại, tương đương với ba ma pháp sư. Có lẽ bởi vì nó không sử dụng trang bị, bất cứ loại thuộc tính nào cũng không thể so sánh với đồng cấp ma sư. Nhưng thêm vào ba loại chúc phúc, tuyệt đối thắng đa số ma pháp sư cấp năm. Nếu như nó tiếp tục trưởng thành, không cần lo lắng vị trí ma pháp sư trong đội.”

Hàn Khiếm hiển nhiên rất hài lòng sự phân tích của cháu trai, mỉm cười nói.

“Triệu hoán sư thì sao?”

Hàn Vũ nhún vai nói.

“Con luôn cho rằng triệu hoán sư dưới cấp sáu thì không có tác dụng gì. Trần Anh Nhi loại này triệu hoán sư quái đản càng không thể chờ mong. Nhưng lúc chủ nhân tiến hành đoàn đội chiến, không so đo sức chiến đấu của cô ta, ngược lại có lẽ sẽ đem đến bất ngờ. Dù sao cô từng dùng Sinh Linh Môn triệu hoán ma thú cấp tám!”

Nói tới đây Hàn Vũ tạm ngừng, nhíu mày nói.

“Cả đội duy nhất điểm yếu chỉ sợ là ở chức nghiệp mục sư. Tuy chủ nhân là Thủ Hộ kỵ sĩ có năng lực trị liệu, đồng bạn ma thú cũng có quang thuộc tính. Nhưng dù sao vẫn không phải chân chính mục sư. Chủ nhân phải lo cho toàn đội, là trụ cột, lại có được Thánh Dẫn Linh Lô, chắc chắn không thể trông chờ chủ nhân chú ý phương diện chữa trị. Còn về ma thú đồng bạn thì sợ rằng chỉ quan tâm một mình chủ nhân mà thôi.”

“Rất tốt.” Khuôn mặt Hàn Khiếm tăng thêm nét cười. “Xem ra Long Hạo Thần cho con đả kích, con đích thực trưởng thành không ít, biến xấu thành tốt. Con phân tích rất chính xác, nhìn cũng thông suốt. Vấn đề lớn nhất của đội Long Hạo Thần chính là trị liệu. Nhưng con phân tích đã quên một người.”

“Là ai?” Hàn Vũ hiếu kỳ nhìn ông nội.

Hàn Khiếm khẽ cười nói.

“Chính là con. Đừng quên con cũng là một Thủ Hộ kỵ sĩ, hơn nữa là không cần làm đội viên chủ yếu lực phòng ngự Thủ Hộ kỵ sĩ. Ở trong đội Long Hạo Thần sẽ làm nên không ít tác dụng, phải làm sao, chính con mới nãy cũng đã phân tích rồi.”

Hàn Vũ trong lòng thầm rung động.

“Ý ông nội là để con sau này nghiêng hướng kỹ năng trị liệu?”

Hàn Khiếm phẩy tay nói.

“Trị liệu và Phụ Trợ. Điều con cần làm chính là tăng khả năng sinh tồn cho toàn đội trên chiến trường, khiến Hạo Thần chắn phía trước không phải lo lắng mặt sau.”

Hàn Vũ mắt lóe sáng. Y vốn là người thông minh, được ông nội nhắc nhở liền thông suốt.

“Trở về đi, ba ngày sau con hãy quay lại đây. Trước khi cả đám xuất phát, ông nội có đồ cho con.”

“Dạ, ông nội.”

Khi Long Hạo Thần trở về nhà trọ, tâm tình vẫn đang kích động. Săn Ma Đoàn thành lập, mỗi một thành viên không ngừng xuất hiện trong đầu hắn.

Dù sao hắn chỉ mới mười bốn tuổi, mặc kệ có chính chắn, trưởng thành sớm, thì tuổi tác vẫn ràng buộc không nhỏ. Nếu có thể thì hắn rất muốn nhường lại vị trí đoàn trưởng, cho ai có tài.

Nhưng hắn thật sự có thể nhường ư? Săn Ma Đoàn của mình tuyệt đối là một cái so với một cái càng không đáng tin, Thải Nhi cũng biểu lộ rõ không muốn làm lãnh đạo. Rốt cuộc, có thể khiến mọi người phục chỉ có hắn mà thôi.

Từ hôm nay trở đi, hắn không còn là một người, mà là bảy người. Hắn phải chịu trách nhiệm sinh mệnh thành viên trong đội, phụ trách mỗi một lần hành động.

Chớp mắt đã qua bốn ngày.

Trong bốn ngày nay, Long Hạo Thần và đội viên của hắn chủ yếu làm hai sự viện. Một là tới tháp Săn Ma Nhiệm Vụ nằm cạnh đại sân Thánh Minh, ghi tên trở thành một thành viên của Săn Ma Đoàn.

Săn Ma Đoàn có phân đẳng cấp, cấp bậc càng cao thì nhận nhiệm vụ cũng càng khó khăn, tương ứng có được phần thưởng cũng tốt hơn.

Săn Ma Đoàn từ thấp đến cao chia làm cấp sĩ, cấp hiệu, cấp suất, cấp vương, cấp đế và cấp danh hiệu, tổng cộng sáu cấp.

Mỗi thăng một cấp thì có yêu cầu cực kỳ khắc nghiệt, phải hoàn thành rồi mới có thể thăng cấp. Ví dụ từ cấp sĩ tiến cấp hiệu, đều tiên cần thành viên cả đội tu vi vượt qua cấp năm, mỗi người công huân vượt qua một ngàn, đoàn đội tổng công huân vượt một vạn. Đây mới chỉ là giản đơn.

Cấp danh hiệu cao nghĩa là Săn Ma Đoàn có một danh hiệu thuộc về mình, mà muốn thăng lên cấp này, yêu cầu thứ nhất chính là ít nhất giết ba hạng đứng đầu trong mười sáu ma thần của Thập Nhị Trụ ma thần. Có thể nghĩ đây là loại khó khăn cỡ nào.

Thành viên Săn Ma Đoàn cho dù là đổi trang bị hay bí kỹ đều phải dựa vào giá trị công huân. Sau khi hoàn thành ghi tên, cánh tay trái mỗi người đều có lấy máu tươi làm dẫn nhập vào khối lệnh bài bảo thạch màu vàng nhạt. Khối lệnh bài này sẽ theo họ mãi đến khi kết thúc hành trình Săn Ma Đoàn.

Khi bọn họ săn giết ma tộc, khối lệnh bài đạt trang bị linh ma cấp này sẽ tự động phân biệt, ghi nhớ và gia tăng công huân của họ. Mà khi hoàn thành nhiệm vụ khác, tháp Săn Ma Nhiệm Vụ sẽ cho họ gia tăng tương ứng công huân.

Lần này Long Hạo Thần vô địch thi đấu tuyển chọn Săn Ma Đoàn, trực tiếp có một trăm điểm giá trị công huân. Thải Nhi tiến nhập tứ cường có năm mươi điểm công huân. Mấy người khác không tiến vào mười sáu cường, chỉ có giữ điểm gốc mười công huẩn mà thôi.

Dựa vào một trăm điểm công huân, dưới sự nhắc nhở của Thải Nhi, Long Hạo Thần đi trung tập giao dịch Săn Ma Đoàn đổi lấy ba loại đồ vật, tổng cộng tiêu phí một trăm năm mươi công huân, tiêu hao sạch điểm hai người thông qua thi đấu đạt được. Ba đồ vật này là bảo thạch trắc nghiệm giá trị công huân, bảo thạch trắc nghiệm nội linh lực, và bảo thạch trắc nghiệm ngoại linh lực.

Bảo thạch trắc nghiệm giá trị công huân chỉ cần dán trên tay trái chỗ có lệnh bài bảo thạch, trong viên ngọc sẽ xuất hiện giá trị công huân tương ứng, cho họ điều tra thu hoạch trong lúc chiến đấu với ma tộc. Thứ này rất trọng yếu để ủng hộ sĩ khí đoàn đội.

Về bảo thạch trắc nghiệm nội linh lực, Long Hạo Thần mua là loại cực hạn chịu trùng kích nội linh lực một vạn. Bảo thạch trắc nghiệm ngoại linh lực thì là chịu áp lực ngoại linh lực một ngàn.

Có hai loại bảo thạch này, có thể giúp thành viên đoàn đội tùy thời kiểm tra trạng thái và thành quả tu luyện. Ba đồ vật này không đắt, ưu điểm là thực dụng, là vật tốt không thể thiếu ở bất cứ Săn Ma Đoàn nào.

Trừ ghi tên ra thì là lần nữa tiến nhập Thánh Minh tàng bảo các. Tuy Long Hạo Thần không có phần thưởng linh lô, nhưng hắn cùng Thải Nhi có thể lựa chọn hai loại bí kỹ để tu luyện. Có nhẫn truyền thừa của Long Tinh Vũ, Long Hạo Thần không chần chờ chọn kỹ năng của Thủ Hộ kỵ sĩ. Hắn chọn một kỹ năng tăng cường lực phòng ngự cá nhân và kỹ năng toàn thể tăng phúc. Làm đoàn trưởng Săn Ma Đoàn, là trung tâm cả đội, khi tuyển họn kỹ năng đương nhiên hắn phải đắn đo đến tình hình đoàn đội.

Trước một ngày tuyển chọn bí kỹ, Hàn Vũ từng kiếm hắn trò chuyện. Nếu không có lần nói chuyện này, chỉ sợ Long Hạo Thần chủ yếu toàn chọn kỹ năng loại trị liệu.

Ngày hôm qua khi lấy bí kỹ, đồng thời Long Hạo Thần được thông báo lệnh hắn cùng đội viên gói ghém hành trang, sáng hôm nay xuất phát. Cũng không biết phải tới nơi nào tiến hành đợt đấu đoàn đội Săn Ma Đoàn.

“Lão sư.” Gõ cửa phòng Dạ Hoa, Long Hạo Thần khép lại cửa, chợt quỳ xuống trước mặt y.

Dạ Hoa bị hắn làm giật nảy mình.

“Làm sao vậy Hạo Thần? Ngươi đang làm cái gì đó?”

Long Hạo Thần không mở miệng, mà là trước tiên *thùng, thùng, thùng* dập đầu ba cái mới ngẩng đầu, mắt ướt nước. “Lão sư, hôm nay chúng con phải đi. Đệ tử, đệ tử luyến tiếc người.”

Dạ Hoa ngây ngẩn nhìn Long Hạo Thần khuôn mặt non nớt còn có đôi mắt sáng ngời, vẻ lạnh lùng điển trai của y dần biến thành kích động. Hai tay dìu Long Hạo Thần đứng lên, kéo hắn vào lòng. Mặc kệ hắn ưu tú cỡ nào, rốt cuộc vẫn chỉ là một thiếu niên mười bốn tuổi!

Dạ Hoa cả đời chưa lập gia đình, đương nhiên không có con cháu. Bất giác mấy năm nay y đã sớm coi Long Hạo Thần như con trai mình. Đúng vậy! Phải tách ra, Long Hạo Thần luyến tiếc y, làm sao y nỡ rời xa đứa trẻ này?

“Hạo Thần, mấy năm nay lão sư có phải là rất dữ với ngươi không?” Giọng Dạ Hoa hơi khàn khàn.

Long Hạo Thần lắc đầu dán lồng ngực không quá rộng lớn của Dạ Hoa. Hắn cùng Dạ Hoa một chỗ so với bên Long Tinh Vũ càng dài. Hắn trời sinh có quang minh, nội tâm thuần khiết, đặc biệt cảm giác được người bên cạnh đối với mình tốt hay xấu. Dạ Hoa là từ tận đáy lòng đối với hắn tốt. Trong lòng hắn, tuy Dạ Hoa không bằng phụ thân mình vinhg quang và cường đại, nhưng địa vị một chút cũng không thấp.

Dạ Hoa cười nói.

“Ngươi là học sinh tốt nhất lão sư cả đời này dạy dỗ. Lão sư biết cách dạy của mình cực kỳ nghiêm khắc. Nhưng ngươi đi theo ta học tập lâu như vậy, chưa bao giờ than khổ tiếng nào. Ngươi có thể ở tuổi mười bốn đạt được thành tựu hiện tại, dĩ nhiên thể chất quang minh của ngươi rất quan trọng, nhưng nỗ lực của bản thân cũng là mấu chốt.”

“Hiện tại ngươi trở thành một thành viên của Săn Ma Đoàn, ngươi đang dần trưởng thành. Tuy lão sư không thể ở bên cạnh ngươi, nhưng dù là khi nào lão sư đều cầu nguyện cho ngươi bình an. Ta đã bàn với sư tổ của ngươi, sẽ ở lại thánh thành này, không trở về Hạo Nguyệt thành. Sau này khi ngươi trở về giao nhiệm vụ, có thể đến phủ chấp chính Thánh Minh tìm ta.”

“Tuy tuổi ngươi không lớn nhưng bản tính hiền lành, trầm ổn, lương thiện. Lão sư rất yên tâm. Nhưng ngươi quá trọng tình trọng nghĩa. Lão sư có lời dặn duy nhất là, mặc kệ khi nào, an toàn mới là trọng yếu. Gặp chuyện phải suy nghĩ kỹ, không thể liều lĩnh. Lão sư tin tưởng ngươi có thể trở thành một đoàn trưởng Săn Ma Đoàn ưu tú.”

“Lão sư, đệ tử…” Long Hạo Thần nghe Dạ Hoa nói, gục trong ngực y khóc không thành tiếng.

Dạ Hoa cười vỗ lưng hắn.

“Tốt lắm, ngươi đã là nam tử hán đại trượng phu, đừng làm loại hành động của con gái như vậy. Đi đi, chim ưng trưởng thành cần phải giang rộng cánh bay lượn trên bầu trời. Một ngày nào đó, ánh sáng của ngươi sẽ chiếu khắp toàn bộ Thánh Minh, thậm chí là cả đại lục.”

Dạ Hoa vừa nói vừa ôm vai hắn, mở cửa nhẹ đẩy hắn ra ngoài.

*Rầm* một tiếng, cửa đóng.

Ngay sau đó Dạ Hoa nặng nề đặt lưng tựa cánh cửa, tay y, lòng y, còn có trong mắt ướt nước, đều đang run rẩy.

Ngoài cửa truyền đến tiếng hô của Long Hạo Thần.

“Lão sư, đệ tử nhất định sẽ thường quay về thăm ngài.”

Nước mắt y đã không thể kiềm nén, tuôn trào. Y che miệng cố nén không khóc thành tiếng.

Tiếng bước chân Long Hạo Thần rời đi tựa như rút hết tất cả sức lực của Dạ Hoa.

“Nếu nó là con trai ruột của mình thì tốt biết mấy.”

Lý Hinh đứng trước cửa nhà trọ, nhìn Long Hạo Thần thất thần đi ra, vội vàng tiến lên xoa đầu hắn.

“Đệ đệ ngốc, đâu phải sinh ly tử biệt. Nếu đệ muốn báo đáp lão sư Dạ Hoa, như vậy hãy khiến ông ấy vì đệ cảm thấy kiêu ngạo. Hãy để ông ấy cảm giác được vinh quang kỵ sĩ từ người đệ.”

“Vâng.” Long Hạo Thần nhẹ gật đầu, lưu luyến không rời nhìn cánh cửa phòng Dạ Hoa, siết chặt nắm tay. “Tỷ, chúng ta đi thôi.”

Đại sân Thánh Minh, sân kỵ sĩ.

Các đội Săn Ma Đoàn đoàn đã hoàn tất ghi danh. Mới lập Săn Ma Đoàn nên tất cả đều là cấp sĩ, cũng lấy thứ tự đó. Ví dụ đám Long Hạo Thần là cấp sĩ Săn Ma Đoàn số một. Bởi vì hiện tại cấp sĩ Săn Ma Đoàn chỉ có mười đội mới thành lập mà thôi.

“Để tôi giới thiệu cho mọi người, đây là Hàn Vũ, Phụ Trợ kỵ sĩ của tôi.” Sau khi hội hợp với đồng đội, Long Hạo Thần trước tiên giới thiệu Hàn Vũ. Bởi vì phải lập tức rời đi chỗ này nên hôm qua Hàn Vũ về nhà ở, hôm nay sớm tới sân kỵ sĩ gặp Long Hạo Thần.

Phụ Trợ kỵ sĩ? Trong đội Long Hạo Thần, trừ Thải Nhi ra thì ánh mắt bốn người đều biến thành ngạc nhiên.

Tư Mã Tiên trừng to mắt, vỗ đầu trọc của mình.

“Đại ca, người có cả Phụ Trợ kỵ sĩ?”

Long Hạo Thần cười nói.

“Hàn huynh tuy rằng là Phụ Trợ kỵ sĩ của tôi nhưng cũng là bạn tôi. Anh ấy là Thủ Hộ kỵ sĩ cấp năm nha. Có anh ấy gia nhập, thực lực đội chúng ta nhất định sẽ càng mạnh.”

Tư Mã Tiên, Lâm Hâm, Vương Nguyên Nguyên, Trần Anh Nhi quay sang nhìn nhau, trong lòng thầm rung động. Kỵ Sĩ Thánh Điện quá mạnh, vị kỵ sĩ cấp năm này chắc không quá hai mươi lăm tuổi, vậy mà không thể tiến nhập giai đoạn chung kết thi đấu tuyển chọn Săn Ma Đoàn? Hay là nói y vốn không tham gia chung kết, chỉ làm Phụ Trợ cho Long Hạo Thần?

Tư Mã Tiên cười nói.

“Hoan nghênh gia nhập.”

Hôm nay vẻ mặt Lâm Hâm hơi ủ rũ, sắc mặt tái nhợt, thậm chí bình thường mái tóc dài chải vuốt không rối loạn hiện tại hơi bù xù. Y gật đầu với Hàn Vũ nhưng không nói gì thêm.

Vương Nguyên Nguyên ra vẻ hưng phấn nói.

“Là Thủ Hộ kỵ sĩ à! Vậy khi nào có cơ hội cũng muốn xem năng lực của anh!”

Hàn Vũ cười nói.

“Tôi chỉ là Phụ Trợ của chủ nhân, bảo hộ an toàn của chủ nhân là điều quan trọng nhất. Tôi cũng có lệnh bài công huân, nhưng dựa theo quy tắc Săn Ma Đoàn, làm một Phụ Trợ kỵ sĩ, công huân của tôi sẽ không tính trong đoàn đội.”

Nghe hai chữ công huân, dù là ủ rũ như Lâm Hâm cũng mắt lóe sáng.

Trần Anh Nhi chớp chớp mắt.

“Có thể đổi lấy đồ tốt nha.”

Lúc bọn họ tới trung tâm giao dịch Săn Ma Đoàn, có thể nói được rửa con mắt. Lấy cấp bậc hiện tại của họ, tuy chỉ có thể ở tầng một trung tâm giao dịch lấy giá trị công huân đổi vật phẩm, dù là vậy vẫn khiến họ cảm thấy tầm quan trọng của giá trị công huân.

Săn Ma Đoàn cấp sĩ có thể đổi lấy trang bị vũ khí, không ngờ đều là cấp linh ma, thậm chí số ít trang bị cấp Huy Hoàng. Cũng có thể đổi các loại đan dược. Có rất nhiều đồ vật bọn họ chưa từng thấy quá lại vô cùng thực dụng. Xem mà khiến mỗi người chảy nước miếng. Nhưng mấy thứ này có tiền không mua được, trung tâm Săn Ma chỉ chấp nhận trao đổi giá trị công huân. Thậm chí giữa đội viên Săn Ma Đoàn cũng có thể lấy vật đổi vật, hoặc trực tiếp dùng giá trị công huân trao đổi.

Không cần nói, Thánh Minh bày ra như vậy là kích thích thành viên Săn Ma Đoàn khát vọng đạt được giá trị công huân, kích phát sức chiến đấu. Tuy mấy Săn Ma Đoàn đều biết rõ điều này nhưng như cũ vẫn là có hiệu quả tốt.

Trung tâm giao dịch cấp sĩ đã có nhiều thứ tốt vậy, đến cao cấp như cấp hiệu, cấp suất, thậm chí là cấp vương, cấp đế thì còn tới cỡ nào nữa?

Vương Nguyên Nguyên nói.

“Tôi có hỏi thăm, có hai cách lấy giá trị công huân. Một là trực tiếp đánh chết ma tộc, bất cứ ma tộc nào đều được. Ma tộc phổ thông như trạch lâm tộc, song đao ma cũng có thể đổi một ít điểm giá trị công huân. Ngoài ra chính là hoàn thành nhiệm vụ tháp giao cho.”

Long Hạo Thần cười nói.

“Mọi người không cần gấp, chúng ta chỉ mới thành lập đoàn, còn chưa quen thuộc lẫn nhau, không có độ ăn ý. Chúng ta cố gắng ở chung một thời gian, sau đó mới dần gia tăng nhiệm vụ khó khăn.”

Trần Anh Nhi thè lưỡi nói.

“Đoàn trưởng, lá gan anh nhỏ thật.”

Hôm nay la lỵ mặc áo choàng ma pháp màu trắng, trên đầu cột hai bím tóc cuộn lại, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.

Lâm Hâm hừ một tiếng nói.

“Ngược lại cô can đảm lắm, nghe nói còn triệu hoán cừu, ừm, không tệ, chúng ta đỡ mang theo thực vật.”

Trần Anh Nhi tức giận nói.

“Tên ẻo lả kia, nói ai đó?”

Trong đội tính cả Hàn Vũ thì có bốn người nam, ai đều anh tuấn ngời ngời. Tư Mã Tiên bộ dáng cương nghị chính trực. Hàn Vũ anh tuấn đẹp trai. Long Hạo Thần thì khỏi nói, trên mặt hắn tìm không ra một chút khuyết điểm. Lâm Hâm thì đứng sau Long Hạo Thần, chỉ là thân hình ma pháp sư của y hơi gầy, không giống Long Hạo Thần cân xứng, lại thêm mái tóc dài. Cho nên, biệt hiệu ẻo lả này cũng xuất hiện.

“Ca không phải ẻo lả, ca là nam nhi đích thực!” Lâm Hâm nổi giận.

Vương Nguyên Nguyên nhíu mày nói.

“Được rồi, hai người cãi nhau cái gì. Nên nghĩ cách kiếm giá trị công huân mới quan trọng hơn.”

Lâm Hâm lật tay, trong lòng bàn tay xuất hiện hai bình đan dược. Y ném cho Tư Mã Tiên một bình, nói.

“Đây là Tụ Linh Đan mà đoàn trưởng đã nói, mỗi viên ít nhất có thể tăng mười điểm nội linh lực, đồng thời xúc tiến tu luyện. Nó chỉ hữu dụng dưới cấp năm. Trong bình có mười viên, trước dùng thử đi.”

Tư Mã Tiên mừng rỡ vội vàng cầm cái bình, hướng Lâm Hâm giơ ngón tay cái.

“Anh em tốt, vậy ta không khách sáo!”

Nói cảm ơn ngoài miệng không bằng ghi nhớ trong lòng.

Trong đội chỉ có Tư Mã Tiên và Trần Anh Nhi là không tới cấp năm. Mắt thấy Lâm Hâm lấy ra hai bình đan dược, làm sao Trần Anh Nhi không hiểu rõ. Cô cười tươi tiến đến nói.

“Ẻo lả cũng chia tốt xấu, anh nhất định là một ẻo lả tốt. Cho nên sẽ không cùng con nít so đo đâu ha.”

Lâm Hâm xoay tròn tròng mắt.

“Sau này không được gọi tôi là ẻo lả nữa.”

Trần Anh Nhi cướp lấy đan dược trong tay y, còn vỗ vai y nói.

“Rồi rồi, mọi người đều là người một nhà, đừng cằn nhằn nữa, sau này chiến đấu, tôi bảo vệ anh.”

Lâm Hâm bị cô chọc tức đến méo mũi.

“Dựa vào cô, còn bảo vệ tôi?”

Trần Anh Nhi ưỡn bộ ngực nhỏ, nói.

“Sao tôi không thể bảo vệ anh, cứ chờ xem.”

“Khụ khụ.” Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến tiếng ho khan.

Long Hạo Thần quay đầu lại, thấy Dương Văn Chiêu tiến tới gần hắn.

“Long huynh đệ, có thể nói vài lời không?” Dương Văn Chiêu lễ phép hỏi.

Long Hạo Thần gật đầu.

“Đương nhiên được.”

Hai người trong thi đấu là đối thủ cạnh tranh, nhưng Long Hạo Thần rất có ấn tượng tốt với Dương Văn Chiêu. Dương Văn Chiêu chẳng những mạnh mẽ còn có tính cách trầm ổn. Quan trọng là gã được Tinh Diệu Độc Giác Thú thừa nhận, có thể hiểu tính tình gã như thế nào.

Dương Văn Chiêu dẫn Long Hạo Thần đi đến một bên, khom người hướng Long Hạo Thần hành lễ.

Long Hạo Thần nghiêng người vội vàng né sang bên.

“Dương huynh, làm gì thế?”

Dương Văn Chiêu cười khổ nói.

“Tôi có một việc muốn xin cậu nhất định phải đồng ý.”

Long Hạo Thần ngẩn ra.

“Là chuyện gì?”

Dương Văn Chiêu nhỏ giọng nói.

“Tôi muốn kính nhờ Long huynh đệ giúp tôi chiếu cố Anh Nhi.”

“A?” Long Hạo Thần nghi hoặc nhìn gã, nói. “Lúc trước tuyển người, dường như Dương huynh có chọn Anh Nhi, chỉ là cô ấy không đồng ý. Kỳ thật không cần Dương huynh mở miệng tôi cũng sẽ bảo vệ cho cô ấy thật tốt. Chúng tôi là thành viên chung một đội mà.”

Dương Văn Chiêu hơi do dự mới nói.

“Nói thật cho Long huynh đệ, Anh Nhi là vị hôn thê của tôi. Hai chúng tôi từ nhỏ đã đính hôn. Chỉ là cô bé có chút phản nghịch, không đồng ý gia đình sắp đặt, cho nên mới có tình huống hiện tại. Mặc kệ nói sao thì tôi là vị hôn phu của cô ấy, nhưng cô ấy không chung đội với tôi. Nên tôi chỉ còn cách nhờ Long huynh đệ chăm sóc giùm. Tôi nguyện đem giá trị công huân tương lai tặng một phần ba cho Long huynh đệ, thấy sao hả?”

Long Hạo Thần biến sắc mặt, thanh âm cũng trầm thấp.

“Dương huynh, tôi nói rồi. Anh Nhi là thành viên trong đội, tôi nhất định sẽ bảo vệ cô ấy. Sao có thể lấy giá trị công huân của huynh? Tốt lắm, nói tới đây thôi.”

Nói xong hắn quay đầu bước đi. Dương Văn Chiêu dùng lợi ích dụ dỗ trong mắt hắn chính là sự sỉ nhục.

Nhìn bóng lưng hắn, Dương Văn Chiêu vỗ trán mình.

“Thật là quan tâm sẽ bị loạn, không nên đối với cậu ta nói lời như vậy.”

Đúng lúc này, Long Hạo Thần chợt dừng bước ngoái đầu nói với Dương Văn Chiêu.

“Tôi sẽ bảo vệ tốt mỗi một thành viên trong đội, không để họ bị tổn thương.”

Dương Văn Chiêu gật đầu.

“Long huynh đệ, mới nãy, xin lỗi.”

Long Hạo Thần phất tay quay trở lại bên cạnh bạn bè.

Đúng lúc này, Kỵ Sĩ Thánh Điện thánh kỵ sĩ trưởng Hàn Khiếm dẫn theo mười người đàn ông, tuổi khoảng hơn bốn mươi mặc áo trắng đi vào trong sân. Nhìn thấy ông, mỗi đội Săn Ma Đoàn đều nhanh chóng yên tĩnh lại.

Hàn Khiếm đi đến giữa sân, mười gã đàn ông cao to ở sau lưng ông sắp thành hàng.

“Từ hôm nay trở đi, các ngươi chính thức thành Săn Ma Đoàn cấp sĩ. Chắc các ngươi cũng đã thấy giá trị công huân sẽ cho các ngươi những thứ gì. Đây cũng là nguyên nhân quan trọng vì sao Săn Ma Đoàn được xưng là cái nôi của cường giả. Sau này cần làm cái gì, chắc hẳn các người đã đoán ra. Không sai, tiếp theo sắp sửa tiến hành, chính là đợt thi đấu đoàn đội Săn Ma Đoàn. Một đoàn đội ưu tú chính là nguồn suối sáng tạo kỳ tích. Thi đấu đoàn đội không cần các ngươi mặt đối mặt đấu, như vậy sẽ chỉ lãng phí thời gian. Lát nữa các ngươi sẽ rời khỏi thánh thành. Từ nơi này xuất phát tới biên cương, vượt qua ba tháng hành quân.”

“Trong lúc đó, các ngươi sẽ đối mặt ma tộc hung tàn, nhưng cũng là cơ hội trực tiếp lấy giá trị công huân. Ba tháng sau, đoàn đội có giá trị công huân tổng số cao chính là đứng đầu thi đấu đoàn đội, cứ thế suy ra. Thi đấu đoàn đội chỉ có đứng ba hạng đầu mới được thưởng. Hạng nhất thưởng giá trị công huân một ngàn. Hạng hai là năm trăm, hạng ba là ba trăm. Ta nói đây là mỗi người trong đoàn đội.”

Nên biết cho dù là Long Hạo Thần được quán quân thi đấu cá nhân, chỉ nhận thưởng một trăm công huân. Lúc này Hàn Khiếm lại nói đoàn đội quán quân mỗi người đều sẽ có điểm. Như vậy nghĩa là đội đó có cơ hội thăng cấp hiệu Săn Ma Đoàn! Bỗng chốc mọi người đôi mắt tỏa sáng.

Trên chiến trường, sức mạnh cá nhân ảnh hưởng rất kém. Đoàn đội mạnh hay yếu không đơn giản tùy thuộc vào năng lực cá nhân đội viên. Ai đều có khả năng đạt được vô địch.

Hàn Khiếm tiếp túc nói.

“Đứng sau lưng ta là mười vị Thủ Hộ kỵ sĩ, bọn họ sẽ trở thành người dẫn đầu của các người. Họ đều là anh hùng chiến đấu với ma tộc đã nhiều năm. Trên chiến trường các ngươi phải học tập họ. Các vị dẫn đầu về vị trí, xuất phát!”

Liên minh thánh điện cũng vất vả, nơi có thể rèn luyện đương nhiên chính là chiến trường. Muốn cho đoàn đội lớn mạnh, bồi dưỡng ra ăn ý. Như vậy chiến trường tùy thời đều đối mặt sinh tử nguy cơ chính là công cụ dung hợp tốt nhất. Mà vì an toàn của đám nhóc này, liên minh phái ra mười Thủ Hộ kỵ sĩ. Bọn họ không chỉ có nhiệm vụ bảo hộ các tiểu đội Săn Ma Đoàn, đồng thời còn gánh vác tác dụng bồi dưỡng kỵ sĩ hạch tâm Săn Ma Đoàn. Đối với một đoàn đội, kỵ sĩ phụ trách lên kế hoạch, phòng ngự, chỉ huy, vĩnh viễn là trọng yếu nhất.

Mười Thủ Hộ kỵ sĩ chia nhau đi tới trước mặt các tiểu đội Săn Ma Đoàn.

Bên Long Hạo Thần là một người cao to vóc dáng cường tráng hơi giống Tư Mã Tiên. Thoạt nhìn khoảng bốn mươi tuổi, khuôn mặt tựa như đao khắc tràn đầy nghiêm túc. Phía hai bên cổ có vết sẹo, phần đầu bên cạnh cũng có vết sẹo hình tròn bán kính khoảng hai ly.

Đi tới trước mặt mọi người. Cao Anh Kiệt tay phải đặt ngực trái, trầm giọng nói.

“Chào mọi người, tôi tên Cao Anh Kiệt. Bắt đầu từ giờ, trong một tháng này tôi sẽ là người dẫn đầu. Tôi không phụ trách chỉ huy các người chiến đấu, nhưng có quyền lợi tùy lúc điều chỉnh kế hoạch. Nhiệm vụ của tôi là bảo đảm sau ba tháng các người có thể rời khỏi chiến trường. Từ thời điểm chúng ta đến chiến trường thì bắt đầu tính thời gian ba tháng. Trước khi xuất phát tôi cần biết rõ thực lực của các người.”

Trần Anh Nhi tò mò nói.

“Lĩnh đội, ngài làm sao để hiểu?”

Cao Anh Kiệt liếc cô một cái.

“Chiến đấu vĩnh viễn là cách kiểm nghiệm thực lực tốt nhất. Các người vừa mới hoàn thành tổ hợp đoàn đội, sợ rằng chưa từng trải qua chiến đấu. Như vậy tôi chính là mục tiêu đầu tiên các người phải khiêu chiến.”

Nghe gã nói câu này, người phản ứng trước tiên chính là Tư Mã Tiên và Vương Nguyên Nguyên. Hai người đều thuộc loại hiếu chiến, nếu không sẽ không đem Thuẫn chiến sĩ và mục sư tu luyện thành cường lực chiến sĩ.

Vương Nguyên Nguyên nói.

“Lĩnh đội, ngài cấp mấy?”

Cao Anh Kiệt nhàn nhạt nói.

“Kỵ Sĩ Thánh Điện cấp bảy. Nhưng khi cùng các người so đấu, tôi sẽ không dùng năng lực bay, cũng không triệu hoán tọa kỵ.”

Vương Nguyên Nguyên hưng phấn nói.

“Vậy nếu chúng tôi thắng ngài, có được lợi gì không? Thí dụ như giá trị công huân chẳng hạn.”

Long Hạo Thần đều không nói lời nào. Giống như Cao Anh Kiệt đã nói, đội bọn họ vừa mới thành lập, hắn cần quan sát đồng bạn thêm, để quen thuộc đặc điểm của mỗi người. Hiện tại hắn phát hiện một đặc điểm của Vương Nguyên Nguyên, chẳng qua là…

“Thắng?” Khuôn mặt cứng rắn của Cao Anh Kiệt xuất hiện ý cười. “Tôi không thể trực tiếp cho các người giá trị công huân. Nhưng nếu các người thắng, tôi sẽ thành một đội viên trong đoàn, tạm thời trở thành Thủ Hộ kỵ sĩ nghe theo điều khiển đoàn trưởng. Trên chiến trường tôi thu hoạch tất cả giá trị công huân đều chia cho các đội viên.”

“Một lời đã hứa.” Lần này là Long Hạo Thần mở miệng, một tiếng quyết định.

Người dẫn đầu có nhiệm vụ bảo hộ Săn Ma Đoàn bọn họ, đương nhiên không thể trực tiếp gia nhập chiến đấu chung với họ. Chỉ có ở tình huống cực kỳ nguy hiểm mới ra tay. Vị này chính là thánh điện kỵ sĩ cấp bảy! Nếu gã có thể tạm thời trở thành đội viên, như vậy khi bọn họ săn ma tộc, vô luận là số lượng vẫn là chất lượng đều sẽ gia tăng. Đến khi đó còn đội nào có thể cùng họ tranh đoạt hạng nhất?

Tuy rằng khiêu chiến cấp bảy đối với họ mà nói sẽ vô cùng gian nan. Nhưng Cao Anh Kiệt dù sao là Thủ Hộ kỵ sĩ mà không phải Trừng Giới kỵ sĩ. Lại thêm không có gì nguy hiểm, người ta thậm chí không triệu hoán tọa kỵ.

Cơ hội tốt như vậy đâu có lý do không thử chứ?

Nhìn đám thanh niên ra vẻ hưng phấn, Cao Anh Kiệt trong lòng có chút buồn cười. Đám nhóc này! Chẳng lẽ họ nghĩ rằng khiêu chiến vượt cấp là dễ dàng sao? Hơn nữa còn là vượt hai cấp. Nên biết linh lực của Kỵ Sĩ Thánh Điện cấp bảy chuẩn nhập môn đã cao tới một vạn. Huống chi gã không phải Kỵ Sĩ Thánh Điện bậc một.

Mấy đội Săn Ma Đoàn khác đã theo người dẫn đầu lần lượt rời đi, Hàn Khiếm cũng đã đi. Trong sân kỵ sĩ chỉ còn lại một đội Săn Ma Đoàn bọn họ.

Cao Anh Kiệt tự đi hướng giữa sân, một tấm thuẫn và một thanh kiếm xuất hiện trong tay gã, không có mặc áo giáp. tấm thuẫn và thanh kiếm thoạt nhìn chỉ là vũ khí của kỵ sĩ phổ thông, chỉ sợ không đạt tới trang bị ma cấp.

“Đến đây.”

Long Hạo Thần bước lên trước mấy bước đứng đầu đội. Hắn vội mặc vào Thánh Linh sáo trang. Ánh sáng trắng chợt lóe, kích phát Thánh Linh thủ hộ. Một tầng ánh sáng sương mù bao phủ quanh thân đồng đội.

“Tư Mã, cuồng hóa. Nguyên Nguyên, chém. Anh Nhi đứng phía sau, triệu hoán. Lâm Hâm phụ trách phòng ngự. Hàn Vũ cùng tôi chính diện phòng ngự, Thải Nhi tùy cơ ứng biến. Lên!”

Long Hạo Thần ra lệnh chỉ huy. Đây là lần đầu họ hợp tác, không có ăn ý gì, chỉ có thể dùng ngôn ngữ tiến hành chỉ huy.

Long Hạo Thần vừa nói trên trán xuất hiện ánh sáng tím, Hạo Nguyệt xuất hiện. Nhưng Long Hạo Thần không cưỡi trên người nó mà khiến nó chờ ở phía sau.

Hàn Vũ cũng mặc xong trang bị, trọng kiếm tay phải mau chóng hoàn thành phù văn triệu hoán. Ánh sáng vặn vẹo lóe trên đầu y, một ma thú quái dị xuất hiện trên không trung.

Nhìn thấy ma thú này, ngay cả Cao Anh Kiệt là Kỵ Sĩ Thánh Điện đều ngẩn ra. Bởi vì ma thú đồng bạn của y thật là có chút quái.

Là một cái bán kính hai mét nhìn qua lớn cỡ ma bàn nhãn cầu nhỏ. Đúng vậy, chính là một con mắt to, phía dưới mắt còn rũ xuống một cái đuôi đen. Mắt cũng là màu đen, xoay tròn chuyển động. Xung quanh nó không ngừng lóe quang văn vặn vẹo, thoạt nhìn có mấy phần cảm giác kỳ dị.

Cao Anh Kiệt kinh ngạc nói.

“Đây là Tà Nhãn? Thật là đồng bạn ma thú ít gặp!”

Long Hạo Thần cũng ngẩn người. Ban đầu khi hắn chiến thắng Hàn Vũ, y không hề triệu hoán ma thú.

Tà Nhãn to lớn cứ như vậy ở trên đỉnh đầu Hàn Vũ bay bềnh bồng, con mắt không ngừng chuyển động. Ánh sáng vặn vẹo dường như từ giữa con mắt nó tản ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.