Thần Đạo Đan Tôn

Chương 3186: Chương 3186: Vinh Dương đánh tới




Cửu Ngũ Thiên Tôn tiến vào, đi chưa được mấy bước liền nhìn thấy một người trẻ tuổi mặc áo trắng đang ngồi ở trong hoa viên, thưởng thức trà thơm.

Hắn chính là Vinh Dương, con trai độc nhất của Lục Bộ Thiên Tôn Vinh Thiên Ngọc, thiên phú kinh người, tu luyện bất quá bảy kỷ nguyên cũng đã là Tứ Bộ, ngay cả Cửu Ngũ Thiên Tôn cũng phải ghen ghét, bởi vì hắn tu luyện mười mấy kỷ nguyên y nguyên chỉ là Nhất Bộ.

Hiện tại mặc dù Cửu Ngũ đạt đến Tam Bộ, nhưng hậu tích bạc phát đã dùng sạch sẽ, trừ khi hắn có thể đạt được đại lượng Thiên Tôn ký hiệu, nếu không không có khả năng lại có tiến bộ.

- Bái kiến Vinh đại nhân!

Cửu Ngũ Thiên Tôn chắp tay chào, Thiên Tôn chỉ là một quần thể gọi chung, nhưng cảnh giới khác biệt, địa vị đương nhiên cũng hoàn toàn khác biệt.

Vinh Dương khẽ gật đầu, như cũ thưởng thức trà, thản nhiên nói:

- Xảy ra chuyện gì?

- Vinh Tân Khoan chết rồi.

Cửu Ngũ Thiên Tôn có chút cúi đầu.

- Ừm?

Vinh Dương lập tức nhíu mày, oanh, một cỗ khí thế lưu chuyển ra, tiên dược bốn phía lập tức khô héo, đây không phải là bị lực lượng giết chết, mà là khí tức của hắn quá cường đại, ngay cả tiên dược cũng không thể tiếp nhận.

Cửu Ngũ Thiên Tôn cũng có chút khó chịu, có một loại xúc động muốn thổ huyết.

Hắn hoàn chỉnh thuật lại sự tình một lần, không có bất kỳ vặn vẹo, lại tóm tắt quá trình hắn cổ động Vinh Tân Khoan, nhấn mạnh Vinh Tân Khoan là vì lấy Thiên Tôn ký hiệu cho Vinh Dương mới đi một chuyến.

Vinh Dương trầm mặc, nhưng rất nhanh không khí bốn phía liền sôi trào, sau đó vỡ vụn, hiện ra từng hư không trùng động nhỏ bé.

Trong lòng Cửu Ngũ Thiên Tôn không khỏi giật mình, hắn toàn lực xuất thủ đương nhiên cũng có thể đánh nát hư không, nhưng tuyệt đối làm không được giống như Vinh Dương cử trọng nhược khinh như thế.

Tứ Bộ chính là Tứ Bộ, dù Vinh Dương chỉ là Tứ Bộ sơ kỳ.

- Ngươi đã đi cùng Tân Khoang, vì sao không bảo vệ được an toàn của hắn?

Vinh Dương cuối cùng mở miệng.

- Đây là bản tôn sai.

Cửu Ngũ Thiên Tôn cúi đầu, không có giải thích.

Hắn đã sớm nghĩ, vô luận hắn nói tình huống cấp thiết hoàn mỹ như thế nào, nhưng Vinh Tân Khoan chết rồi, hắn liền nhất định phải gánh vác chút trách nhiệm.

Cho nên, hắn cũng không giải thích, trực tiếp nhận lầm.

Vinh Dương nhìn hắn một cái thật sâu, không có tiếp tục trách cứ.

Chỉ cần là Thiên Tôn, vậy thì đứng ở hàng ngũ đỉnh phong, há có thể khinh nhục?

Đừng nhìn hiện tại Thiên Tôn chết dễ dàng, nhưng số lượng chỉ như vậy, chết một cái thiếu một cái, nói không chừng tiếp qua một kỷ nguyên, bình quân một vị diện đều không được chia một Thiên Tôn.

Nếu như muốn tranh đoạt thiên hạ, như vậy mỗi một Thiên Tôn đều là chiến lực trọng yếu.

Vinh Dương nghĩ nghĩ nói:

- Lăng Hàn kia, là ban đầu ở Ngoại Vực chiến trường nhiều lần đánh vỡ ghi chép?

- Vâng.

Cửu Ngũ Thiên Tôn hồi đáp, hiện tại hắn không cần có cái gì giấu diếm, chỉ cần nói thật là được. Đương nhiên, hắn cùng Lăng Hàn có thù cũ là tuyệt không có khả năng chủ động nói ra.

- Nhất Bộ liền có thể địch nổi Tam Bộ? Đây thật là kinh người, ngay cả Tân Khí Hổ, Lâm U Liên lúc trước lại có thể làm được sao?

Vinh Dương tự nói, hắn lắc đầu, chí ít hắn là tuyệt không có khả năng làm được.

Thậm chí, hắn ngay cả vượt một bước chiến đấu cũng khó có khả năng làm đến, bởi vì hắn chỉ ngưng tụ hơn ba mươi vị diện, xác thực mạnh hơn Thiên Tôn cùng giai, nhưng mạnh có hạn.

- Một môn ra ba yêu nghiệt? Ha ha, bản tôn rất muốn kiến thức một chút.

Hắn cuối cùng đứng dậy, vô luận như thế nào, Vinh Tân Khoan là không thể nào chết không, Lăng gia phải cho hắn một câu trả lời thỏa đáng, cho Vinh gia một câu trả lời thỏa đáng.

Bởi vì Vinh gia gánh không nổi cái mặt này.

- Dẫn đường.

Hắn nói.

- Vâng.

Cửu Ngũ Thiên Tôn cúi đầu nói, khóe miệng thì lộ ra một nụ cười, hắn hi sinh tôn nghiêm, kém chút bị Vinh Tân Khoan coi như chó, cuối cùng đến thời điểm thu hoạch.

- Vinh đại nhân!

Chỉ là hai người còn không có đi ra ngoài, liền thấy một tên gia đinh Lâm gia tiến đến, nhìn Vinh Dương thi lễ một cái.

- Chủ thượng mời Vinh đại nhân qua gặp mặt.

Vinh Dương không khỏi sững sờ, “Chủ thượng” này đương nhiên chính là Lâm Tiêu Dương.

Trước đó Lâm Tiêu Dương một mực bế quan, không có tiếp kiến hắn, nhưng Lục Bộ Thiên Tôn có tư cách để hắn chờ, nhưng hắn không có tư cách để Lục Bộ Thiên Tôn hoãn một chút, để hắn giải quyết sự tình của mình trước.

Bởi vậy, sau khi hắn sững sờ liền gật đầu:

- Mời dẫn đường.

Dù sao Lăng gia cũng sẽ không dọn đi, không vội.

Vinh Dương đi bái kiến Lâm Tiêu Dương trước, nhưng không có nghĩ đến, Lâm Tiêu Dương thế mà cùng hắn nói ba ngày ba đêm, quyết định một chút chi tiết hợp tác, lúc này mới để hắn rời đi.

Vừa về tới chỗ ở, Vinh Dương liền kêu Cửu Ngũ Thiên Tôn, giết về phía Lăng thành.

Hắn biết Lăng thành phụ thuộc vào Lâm gia, nhưng hắn không quan tâm.

So với đồng minh Vinh gia, chỉ là chiến lực Tam Bộ tính cái gì? Hắn tin tưởng dù hắn sẽ diệt sạch Lăng gia từ trên xuống dưới, Lâm Tiêu Dương nhiều lắm cũng chỉ mắng hắn vài câu mà thôi.

Chỉ một chút thời gian, hai đại Thiên Tôn liền đi tới Lăng thành.

So sánh với đó, Vinh Dương liền muốn bá đạo hơn nhiều, hắn trực tiếp phóng xuất ra khí thế Thiên Tôn cấp, bao phủ toàn bộ Lăng thành.

Nhưng mà để hắn buồn bực là, mặc dù người Lăng thành đều ở dưới khí thế của hắn lạnh rung, lại không ai quá mức bối rối.

Dựa vào, đây là có chuyện gì?

Hắn lại không biết, lúc trước Trương Khải Luân ba ngày hai lần liền đi Lăng thành khiêu chiến, khí thế Thiên Tôn đối với người Lăng thành mà nói thật sự là không coi vào đâu. Mặc dù là Tiên Vương tầng chín cũng không có khả năng chống đỡ được khí tức Thiên Tôn, nhưng thân thể chịu không được, ở phương diện ý chí xác thực là quen thuộc.

Vinh Dương cũng lười đi nghĩ nguyên do trong này, hắn không quan tâm.

- Lăng Hàn, đi ra gặp bản tôn!

Hắn mở miệng nói.

- Cút!

Trong thành chỉ truyền ra một thanh âm như thế.

Kia là Nữ Hoàng.

- Ha ha, người dám nói chữ này với bản tôn, hoặc là còn không có xuất thế, hoặc là đã chết!

Vinh Dương cười lạnh nói, trực tiếp xuất thủ, ấn về phía Lăng thành.

Ông, một cánh tay ngọc nhô ra, trong nháy mắt liền biến thành cự chưởng ngập trời, nghênh đón về phía bầu trời.

Oanh!

Hai bàn tay khổng lồ đập vào chung một chỗ, ngọc thủ lập tức vỡ nát, đại thủ của Vinh Dương rơi xuống, tiếp tục nhấn về phía Lăng thành.

Ong ong ong, một cái lại một cái đại thủ hoặc cự trảo nhao nhao từ trong thành đánh

ra, đón lấy đại thủ của Vinh Dương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.