Thần Đế

Chương 188: Chương 188: Lão tử là Khổng Tước!




Con gà trọc lông kia nhìn núi lửa phun trào ở sau lưng, cánh vỗ vỗ lấy ngực, mắt trừng tròn vo, thoạt nhìn giống như lòng còn sợ hãi, không ngừng nói thầm:

- Hù chết ta, hù chết ta, cũng may, cũng may...

Ngao...

Tô Dật không có thời gian để ý tới còn gà kỳ lạ kia, trong sơn phong sụp đổ, dung nham bạo phát, hỏa diễm bao phủ bầu trời, Sí Thiên Giao gào thét lao ra, thanh âm chấn động thiên địa.

- Nhanh, tránh một chút!

Tô Dật nói với Hỏa Liệt Man Điểu, quyết không thể để Sí Thiên Giao phát hiện trứng là mình trộm.

Giờ phút này bốn phía tẩu thú kinh động, hung cầm đầy trời, ngược lại không có ai chú ý tới Hỏa Liệt Man Điểu.

- Nhân loại, các ngươi quá vô sỉ, ta liều mạng với các ngươi!

Thanh âm giống như sấm sét vang lên, Sí Thiên Giao giống như nổi điên giết về phía người của Cuồng Long Dong Binh Đoàn.

Trình Kiên giật mình, không biết vì sao Sí Thiên Giao cuồng bạo như vậy, người khác không phải đối thủ của Sí Thiên Giao, nên lập tức xông lên ngăn cản.

Ầm ầm!

Cách đó không xa núi lửa phun trào, chấn động bốn phương.

- Phanh phanh!

Trình Kiên và Sí Thiên Giao quyết đấu, trong nháy mắt trở nên kịch liệt hơn trước.

- Ngao!

Trong các cường giả Hàn Băng Man Lang, nhìn nhiều con non và tộc nhân bị dung nham bao phủ mất mạng, cảm thấy tất cả đều là do Cuồng Long Dong Binh Đoàn, cũng cuồng bạo xông ra.

Nơi xa, Tô Dật không dám dừng lại, trong lòng run sợ để Hỏa Liệt Man Điểu bay càng xa càng tốt.

Nơi xa tiếng vang đã càng ngày càng nhỏ, Tô Dật vẫn không yên lòng, trọn vẹn bay một canh giờ mới bảo Hỏa Liệt Man Điểu tìm chỗ ẩn núp dừng lại.

- Chúng nó sẽ tìm được chúng ta.

Trong sơn động, Hỏa Liệt Man Điểu nói với Tô Dật, để Tô Dật không cần lo lắng, Hỏa Tình Man Hổ, Hoàng Kim Mãng… có thể tìm tới.

- Hô...

Tô Dật hít sâu, bộ dáng rất chật vật, tóc tai bù xù, lòng còn sợ hãi khó lắng lại.

Vốn có Sí Thiên Giao uy hiếp, ở trong hang núi trộm bảo tàng, thuận tiện lấy luôn trứng Sí Thiên Giao, Tô Dật đã đủ khẩn trương.

Không nghĩ tới sau cùng lại gặp sự tình như vậy, quả thực quá kinh hồn, cũng may Hỏa Liệt Man Điểu kịp thời đuổi tới, nếu không hậu quả khó mà lường được.

Lúc này tình huống của Mạc Nguyệt cũng không tốt hơn Tô Dật bao nhiêu, tóc tai bù xù, trên mặt còn kinh sợ bất định.

- Đây là địa phương nào, lá gan của các ngươi không nhỏ nha, trứng của con đại xà kia cũng dám trộm!

Gà tây một bộ hư thoát, co quắp ngồi dưới đất, nhưng ánh mắt lại một mực rơi vào quả trứng trong ngực Tô Dật.

- Ngươi là ai?

Trăm miệng một lời, Tô Dật và Mạc Nguyệt cơ hồ là đồng thời mở miệng hỏi.

Giờ phút này ánh mắt hai người đều nhìn chằm chằm con gà trọc lông kia.

Con gà này có thể miệng nói tiếng người, lai lịch bí ẩn, một mực theo đuôi, để Tô Dật và Mạc Nguyệt không thể không lo lắng cảnh giác.

Hỏa Liệt Man Điểu thu cánh, hiếu kỳ đánh giá con gà trọc lông, trong mắt có chút kỳ quái, trong mơ hồ như cảm giác được cái gì, không dám tùy tiện tới gần.

- Ta là ai, ta là ai nhỉ?

Nghe vậy, con gà trọc lông lẩm bẩm, không biết vì sao, ánh mắt bắt đầu trầm tư, sau đó trở nên mờ mịt, như thật quên mình là ai.

Nhìn phản ứng của gà trọc lông, Tô Dật và Mạc Nguyệt cũng âm thầm kinh ngạc kỳ quái, chẳng lẽ con gà trọc lông kia mất trí nhớ.

- Chẳng lẽ ngươi mất trí nhớ?

Tô Dật nhìn con gà trọc lông, có thể miệng nói tiếng người, chứng minh con gà này tuyệt đối không đơn giản, chí ít cũng là Yêu Hư cảnh.

Cường giả Yêu Hư cảnh, sao có thể nói mất trí nhớ thì mất trí nhớ.

- Không phải mất trí nhớ, là nghĩ không ra, tựa như phát sinh sự tình rất lớn, chờ ta tỉnh thì sẽ nói cho các ngươi.

Gà trọc lông nhìn Tô Dật và Mạc Nguyệt, ánh mắt có chút phiêu hốt mông lung.

- Ngươi đến Yêu Hư cảnh rồi?

Tô Dật nhướng mày, nhìn phản ứng của con gà trọc lông, tựa hồ không giống như đang nói láo.

- Không biết, ta giống như không có tu vi, cái gì cũng không nhớ rõ.

Con gà rất mờ mịt, hơi cúi đầu, tựa hồ đang ra sức suy nghĩ, hi vọng nhớ ra cái gì đó.

Tô Dật và Mạc Nguyệt trao đổi ánh mắt, không dám khinh thường.

Đối với con gà trọc lông không mời mà tới này, Tô Dật không thể không phòng.

Có điều nhìn bộ dáng chạy trốn lúc trước của nó, Tô Dật đoán chừng, con gà trọc lông này xác thực không giống như cường giả Yêu Hư cảnh, có lẽ thật là tu vi lui bước.

- Thật nghĩ không ra, không nghĩ nữa.

Một lát sau, con gà trọc lông lắc đầu, nhìn Tô Dật và Mạc Nguyệt cười một tiếng, sau cùng nhìn chằm chằm trứng Sí Thiên Giao, thanh âm thanh thúy êm tai, nhưng có thể nghe được là giọng nam, nói:

- Nhưng ta cảm giác, nếu có thể để cho ta ăn quả trứng kia, sẽ khôi phục không ít.

Vừa nói, con gà trọc lông nhìn trứng Sí Thiên Giao trong ngực Tô Dật, trong miệng đã sớm chảy ra nước bọt.

- Đây là của ta!

Tô Dật nhìn chằm chằm con gà trọc lông, ôm trứng càng chặt hơn, con gà trọc lông này lại muốn đánh chủ ý tới trứng Sí Thiên Giao.

- Đây là trứng của con đại xà kia nha, tin tưởng ta, mùi vị của trứng này khẳng định không tệ, chúng ta cùng nhau ăn, nếu để cho con đại xà kia phát hiện trứng của nó ở trong tay các ngươi, hậu quả… hắc hắc...

Gà trọc lông nhìn Tô Dật cười hắc hắc, nước bọt tí tách, ánh mắt gian giảo chuyển động, rõ ràng là đang cười, nhưng ý uy hiếp không cần nói cũng biết.

Tô Dật nhìn con gà trọc lông, không khỏi nghĩ đến một từ, cái kia chính là… tiện.

Này rõ ràng là một con gà trọc lông, nhưng lại cho Tô Dật cảm giác tiện không biên giới.

Có điều gà trọc lông gọi Sí Thiên Giao, lại dám xưng là rắn, ngược lại để Tô Dật ngầm sinh cảnh giác.

- Gà trọc lông, ngươi đến cùng có lai lịch gì?

Mạc Nguyệt mở miệng, nhìn gà trọc lông hỏi, mi cau lại.

- Ngươi mới là gà, lão tử là Khổng Tước, không phải gà!

Ánh mắt gian giảo của gà trọc lông nhất thời trầm xuống, trừng Mạc Nguyệt nói.

- Ngươi là Khổng Tước...

Mạc Nguyệt sững sờ, Tô Dật cũng sững sờ.

Tô Dật chưa thấy qua Khổng Tước, nhưng vô luận là kiếp trước hay kiếp này, đều từng nghe nói qua.

Đặc biệt là ở thế giới này, Khổng Tước chính là tồn tại đỉnh phong của Yêu tộc.

Nghe nói đương đại đã sớm tìm không thấy tung tích của Khổng Tước nhất tộc.

Thậm chí có truyền ngôn, đương thời đã không khả năng còn có Khổng Tước, nói Khổng Tước nhất tộc sớm đã biến mất ở thời kỳ Viễn Cổ.

- Khanh khách...

Sau khi sững sờ, Mạc Nguyệt nhịn không được bật cười, cười run rẩy hết cả người, chỉ gà trọc lông nói:

- Ngươi… còn gọi Khổng Tước, cái bộ dáng này, ngay cả gà trống cũng không bằng, khanh khách...

- Nhân loại vô tri, quả nhiên là nữ nhân dáng dấp khó coi, miệng sẽ độc nhất.

Gà trọc lông vốn nổi giận đùng đùng, nhưng lập tức bình ổn lại, nhàn nhạt liếc Mạc Nguyệt nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.