Thần Đế

Chương 185: Chương 185: Mục đích chính thức của Mạc Nguyệt!




Tô Dật cũng kinh ngạc, một đống vật hình thù kỳ quái kia, bất luận loại nào cũng không đơn giản, đều là bảo vật luyện khí.

Hỏa Viêm Kim Cương Thạch, Thanh Minh Thiết, sừng Cuồng Bạo Độc Giác Yêu, đều là bảo vật luyện chế binh khí, giá trị liên thành.

Còn đống Nguyên Thạch kia, tuy đều là Nguyên Thạch nhất tinh, nhưng Tô Dật đoán chừng, chỗ kia nói ít cũng hơn mấy chục vạn.

Còn có binh khí, chí ít trên trăm kiện.

Những binh khí này không phải Phàm Binh, mà đều đến Nguyên Binh.

Võ giả dùng binh khí, bình thường nhất xưng là Phàm Binh, chính là do tinh cương đúc thành.

Mà thế giới này, còn có binh khí siêu việt Phàm Binh, do Luyện Khí Sư đúc thành.

Đẳng cấp binh khí chia làm Nguyên Binh, Huyền Binh, Linh Binh, Đạo Khí, Pháp Khí, sau đó là Thánh Khí.

Truyền ngôn thế giới này đã từng tồn tại Thần Khí, nhưng từ xưa tới nay chưa từng có ai tận mắt thấy.

Nghe nói xem như Luyện Khí Sư thất phẩm, cũng không thể luyện chế ra Thần Khí, thậm chí Thánh Khí cũng khó có thể luyện chế.

Huống hồ Luyện Khí Sư thất phẩm và Luyện Đan Sư thất phẩm, chỉ tồn ở trong truyền thuyết.

Hơn nữa tài liệu luyện chế Thánh Khí đều chỉ có ở trong truyền thuyết.

Nguyên Binh, do Luyện Khí Sư luyện chế, cùng Phàm Binh là hai đẳng cấp khác nhau.

- Ào ào ào...

Tô Dật còn trong cơn chấn động, Mạc Nguyệt đã động thủ, không nói một lời, mở ra Túi Không Gian, trước tiên thu thập những tài liêu luyện khí kia.

Tô Dật sững sờ, ánh mắt có chút ngẩn ngơ.

Nhìn tư thế của nữ nhân kia, loại chuyện này tuyệt đối không phải lần đầu tiên.

Nhất thời, Tô Dật mở ra Túi Không Gian, tay trái tay phải cùng nhau động, trước thu thập một đống binh khí, sau đó lao về phía Nguyên Thạch, cũng không thể để nữ nhân kia chiếm tiện nghi.

- Nhanh cho ta mấy cái Túi Không Gian, tốc chiến tốc thắng, thu những bảo vật này, chúng ta phải lập tức rời đi!

Mạc Nguyệt nói với Tô Dật, trên người nàng chỉ có một cái Túi Không Gian.

Diện tích của Túi Không Gian có hạn, giờ phút này Mạc Nguyệt không giống như Tô Dật, bây giờ trên người có không ít Túi Không Gian.

- Loại việc tốn thể lực này để ta làm cho, sao có thể bắt nữ sinh động thủ.

Tô Dật nói, tốc độ tay lại không dừng, nhanh chóng thu đống Nguyên Thạch, tự nhiên sẽ không giao Túi Không Gian cho Mạc Nguyệt.

- Vậy được rồi, vất vả ngươi, ta xem địa phương khác có thu hoạch gì khác không!

Mạc Nguyệt giống như không thèm để ý, ánh mắt lấp lóe, lập tức đi qua một bên, giống như đang tìm kiếm cái gì.

Tô Dật âm thầm kỳ quái, nữ nhân này phóng khoáng như vậy.

Tô Dật cảm giác có chút dị thường, theo đạo lý mà nói, mặc dù nói chia 4:6, nhưng lấy bản tính thổ phỉ trời sinh của nữ nhân kia, sẽ không đến mức không đề phòng mình.

Tô Dật suy nghĩ, nhưng động tác trong tay lại không dừng, nhanh chóng thu Nguyên Thạch nhét vào Túi Không Gian, ánh mắt âm thầm chú ý Mạc Nguyệt.

Còn chưa tiến vào sào huyệt của Sí Thiên Giao, Tô Dật đã cảm thấy Mạc Nguyệt không nói thật, khẳng định có cái gì giấu diếm mình.

Biết Yêu Đan đã vô vọng, vì bảo tàng mà đến, nhưng giờ phút này Mạc Nguyệt đối với bảo tàng của Sí Thiên Giao, lại không có biểu hiện ra hứng thú nên có, cái này không khỏi khiến Tô Dật cảm thấy kỳ quái.

Sơn động này rất lớn, khắp nơi có đá núi lửa, tràn ngập ra khí tức cực kỳ nóng bỏng.

Mạc Nguyệt quan sát tỉ mỉ, tựa hồ đang tìm kiếm cái gì, đi vào sâu, trong một cái hố cạn, có hỏa diễm nhàn nhạt tràn ngập, như từ trong lòng đất toát ra.

Trên hố cạn, giờ phút này có một quả trứng hình bầu dục lớn cỡ đầu trẻ nhỏ.

Cái trứng này rất đặc biệt, toàn thân tràn ngập ánh sáng màu đỏ, phủ đầy bí văn.

Quả trứng bị hỏa diễm trong hầm đốt cháy, lại không có bất kỳ vết rách gì, ngược lại đang phát ra một loại ánh sáng đỏ thẫm, tựa hồ đang hấp thu hỏa diễm.

- Chính là nó, tìm được rồi!

Thời điểm Mạc Nguyệt nhìn thấy quả trứng, trên mặt lộ ra vẻ kích động, muốn ôm quả trứng ra.

- Đây là cái gì?

Nhưng lúc này, bóng người Tô Dật đột nhiên xuất hiện, ngăn ở trước Mạc Nguyệt.

Nhất cử nhất động của Mạc Nguyệt, Tô Dật đều âm thầm nhìn chằm chằm.

Giờ phút này nhìn thần sắc của Mạc Nguyệt, Tô Dật đoán được, vật này mới là mục đích chính thức của Mạc Nguyệt.

- Cái này...

Thấy Tô Dật để mắt tới, Mạc Nguyệt biết ẩn giấu không được, vì vậy nói:

- Một quả trứng của Sí Thiên Giao.

- Trứng của Sí Thiên Giao!

Mặc dù Tô Dật đã đoán được, đây là sào huyệt của Sí Thiên Giao, trên quả trứng này tràn ngập ra khí tức cường đại, khẳng định chỉ có thể là trứng của Sí Thiên Giao.

- Đây mới là mục đích chính thức của ngươi nha!

Nhìn Mạc Nguyệt, Tô Dật nhíu mày.

Một quả trứng Sí Thiên Giao, nếu ấp ra một con Sí Thiên Giao, vậy giá trị là không thể đo lường.

- Ta chỉ là đến thử thời vận, không nghĩ tới lại có!

Mạc Nguyệt đánh giá quả trứng, có chút kích động, không nghĩ lại có trứng của Sí Thiên Giao, tiếp tục nói với Tô Dật:

- Quả trứng này rất có khả năng ấp ra một con Ấu Giao, có điều Sí Thiên Giao kia đã đột phá Yêu Hoàng cảnh, nếu chúng ta lấy trứng của nó, sợ là trên trời dưới đất cũng sẽ đuổi giết chúng ta.

Mạc Nguyệt có chút kiêng kị, Sí Thiên Giao kia đã đột phá Yêu Hoàng cảnh, không thể coi thường, lấy trứng của nó, không thể nghi ngờ sẽ để Sí Thiên Giao nổi giận đến cực hạn.

Một khi bị Sí Thiên Giao Yêu Hoàng cảnh truy sát, sợ là trốn cũng trốn không thoát.

- Dù sao cũng đã tới.

Tô Dật khẽ nói, ánh mắt nhìn chằm chằm quả trứng, lộ ra vẻ nóng rực, đã đoạt bảo tàng, một khi Sí Thiên Giao phát hiện, cũng sẽ không bỏ qua.

Cho tới nay, Tô Dật luôn nghĩ đến một ngày kia sẽ có một tọa kỵ uy phong.

Khi nhìn thấy trứng của Sí Thiên Giao, ánh mắt Tô Dật nhất thời tỏa sáng.

Nếu như có Sí Thiên Giao làm tọa kỵ, cái kia sẽ uy phong bực nào.

- Thu!

Đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, hắn lập tức bước tới, ôm quả trứng vào trong ngực.

Tô Dật còn tưởng quả trứng bị lửa đốt cháy, sợ là sẽ cực kỳ nóng, nên chuẩn bị sẵn sàng, lấy nguyên khí hộ thể.

Nhưng khi quả trứng rơi vào trong tay, lại để Tô Dật hơi kinh ngạc, quả trứng đỏ thẫm, ánh sáng dập dờn, lại ôn nhuận như mây, căn bản không thấy nóng.

Mạc Nguyệt động dung, nàng còn có chút do dự, không nghĩ tới tên kia lại trực tiếp ra tay.

Khuôn mặt nhất thời âm trầm, Mạc Nguyệt khẽ cắn môi, nhìn Tô Dật hấp tấp nói:

- Đi mau, chúng ta phải mau rời khỏi nơi đây!

Tô Dật gật đầu, trứng của Sí Thiên Giao tới tay, bảo tàng cũng đã cất kỹ, lúc này không đi còn chờ đến khi nào, càng nhanh rời đi càng tốt.

Một khi Sí Thiên Giao trở về, đến lúc đó ngay cả chạy trốn cũng không có chỗ trốn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.