Thần Đế

Chương 202: Chương 202: Nguyên Huyền cảnh nhị trọng!




Mái tóc màu đen kết thành búi tóc mỹ nhân, thiếu nữ mặc váy màu vàng nhạt, trước ngực phác hoạ ra núi non cao ngất, eo nhỏ chân dài, tư thái thướt tha.

Ba thiếu niên thi tuổi tác tương tự, đều tầm mười sáu mười bảy, trang phục gọn gàng, khí chất coi như không tệ, bộ dáng cũng khá tuấn lãng.

Giờ phút này bốn người đều rất chật vật, cẩn thận từng li từng tí, tựa hồ cảnh giác cái gì, không dám có chút khinh thường nào.

- Không biết mấy đội khác thế nào, chúng ta còn không có bất kỳ thu hoạch gì a.

Một thiếu niên vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt lo lắng, thấp giọng lẩm bẩm nói:

- Chúng ta không thể thua, bằng không…

- Chúng ta nhất định sẽ không thua, phía trước là Man Yêu Đại Hạp Cốc, ở trong đó đẳng cấp Man Thú sẽ tương đối mạnh.

Thiếu nữ mở miệng, con ngươi sáng ngời, rất rung động lòng người, làm bộ nhẹ nhõm, nhưng vẻ u sầu trên mi lại không tan được.

- Đúng, chúng ta còn chưa thua, Hề Vi tỷ đã đột phá Nguyên Huyền cảnh tứ trọng, còn có đám người Thần Phong ca, chúng ta có phần thắng rất lớn.

Thiếu niên thứ hai mở miệng, có lòng tin rất mạnh.

- Chỉ cần chúng ta có thể thắng vòng thứ nhất, vậy phần thắng sẽ càng lớn!

Thiếu niên thứ ba mở miệng, cũng nhiều chút lòng tin.

- Cẩn thận.

Thiếu nữ mở miệng.



Trong không gian thần bí, khí tức quanh người Tô Dật tiếp tục kéo lên.

Cảm giác được biến hóa này, trong lòng Tô Dật vui vẻ, Hỗn Nguyên Chí Tôn Công vận chuyển, luyện hóa linh dịch thành nguyên khí tinh thuần, cuồn cuộn không dứt tràn vào trong khí hải.

Giờ phút này trong khí hải của Tô Dật, nguyên khí xoay tròn tốc độ càng lúc càng nhanh, giống như hình thành phong bạo, phát ra thanh âm ù ù.

Rốt cục, thời điểm trong đan điền Tô Dật có thanh âm trầm đục truyền ra, khí hải bỗng nhiên đình trệ, sau đó nổ tung, hóa thành chân không.

- Ào ào ào...

Chỉ chớp mắt, vòng xoáy nguyên khí đảo ngược, cuồng bạo tràn trở về, khí hải mở rộng hơn hai lần.

Nương theo lực lượng thiên địa, nhất thời điên cuồng vọt tới, trong nháy mắt hóa thành nguyên khí, ở trong khí hải áp súc đè nén, điên cuồng tràn ngập.

Lúc này, nguyên khí trong cơ thể Tô Dật cực kỳ cuồng mãnh, bành trướng kinh người. Khí tức của hắn trong nháy mắt đột phá một bậc thang, loại cảm giác này thoải mái không gì so sánh nổi.

Ào ào ào...

Lực lượng thiên địa nồng đậm còn quán chú đến, giống như vô cùng vô tận, cho đến khi trấn áp tất cả năng lượng còn thừa trong cơ thể, lúc này mới bình ổn lại.

Hết thảy lắng xuống, ánh sáng trên người Tô Dật biến mất.

Xoẹt!

Tô Dật mở mắt, từ trong hai mắt có ánh sáng bắn ra, lóe lên một cái rồi biến mất...

Oanh!

Đồng thời quanh người hắn, quần áo và tóc không gió mà bay, khí tức hùng hồn như hung thú thức tỉnh, mang theo uy nghiêm và hủy diệt.

- Nguyên Huyền cảnh nhị trọng!

Cảm giác được thân thể biến hóa, khóe miệng Tô Dật mỉm cười, mình đã đột phá Nguyên Huyền cảnh nhị trọng.

Linh dịch kia biến thành năng lượng rất khổng lồ, thậm chí để hắn vọt tới Nguyên Huyền cảnh nhị trọng trung kỳ.

Huyết nhục, cốt cách, kinh mạch, lục phủ ngũ tạng đều giống như đoán tạo qua một lần, tăng cường không ít.

Tô Dật cảm ứng lực lượng linh hồn trong đầu cũng có tiến bộ, lần trước đã biết, linh dịch này có chỗ tốt rất lớn với linh hồn.

- Hô...

Tô Dật mỉm cười, kết quả này cũng không ngoài ý muốn, linh dịch này vốn là bảo vật nha.

Nhìn chung quanh, giờ phút này Hỏa Tình Man Hổ, Ngân Linh Yêu Điệp… tốc độ luyện hóa lại không nhanh bằng mình, còn đang tu luyện.

Bích Huyết Linh Tham cắm rễ ở trong đất, toàn thân có quang mang xanh hồng rạng rỡ, đắm chìm trong một loại trạng thái kỳ dị, tản ra mùi thơm mê người.

- Bảo vật, thật sự là bảo vật...

Thanh âm thanh thúy lọt vào tai, có khí tức nóng bỏng dập dờn, làm Tô Dật chút ý...

Chỉ thấy cách đó không xa, quanh người Tô Thiên Tước bao phủ hỏa diễm nóng rực, cánh ngắn vỗ vỗ, toàn thân lưu động thần huy màu xích kim.

Phần phật...

Hỏa diễm và ánh sáng thu liễm, thân hình Tô Thiên Tước hiển lộ ra, khôi phục bộ dáng gà trọc lông, nhưng trong mắt ánh sáng rạng rỡ, thần sắc rất cao hứng.

- Ngươi khôi phục chưa, có nhớ ra cái gì không?

Tô Dật đứng dậy, nhìn Tô Thiên Tước hỏi.

- Này thì không, có điều linh dịch kia rất bất phàm, ta cảm giác nếu cho ta thêm một chút, ta khẳng định có thể gia tốc khôi phục, nói không chừng còn có thể nhớ một ít chuyện trước kia.

Mắt Tô Thiên Tước âm thầm chuyển động, lén nhìn về phía hồ nhỏ, nhớ mãi không quên.

- Bớt xàm đi.

Thái độ của Tô Dật rất kiên quyết, linh dịch còn lại đã không nhiều, giữ ở bên người là chuẩn bị cho tình huống khẩn cấp.

Vì sợ Tô Thiên Tước làm bậy, sau cùng Tô Dật đành phải dẫn Tô Thiên Tước ra không gian thần bí.

Dù sao Hỏa Tình Man Hổ, Hỏa Liệt Man Điểu, Đại Bảo và Tiểu Linh… ở trong không gian thần bí cũng không ngại.

- Chúng ta đã là huynh đệ kết bái, nói có phúc cùng hưởng rồi mà?

Trong thâm cốc, vẻ mặt Tô Thiên Tước khó chịu, còn muốn uống linh dịch.

- Ta và ngươi cùng hưởng linh dịch, có phải giờ đến phiên ngươi không?

Tô Dật trừng Tô Thiên Tước.

- Yên tâm, chờ sau này ta khôi phục, ta nhất định sẽ chiếu cố ngươi, đến lúc đó để ngươi ăn ngon uống sướng, đi ngang thiên hạ!

Tô Thiên Tước rất hào phóng nói.

- Ha ha.

Tô Dật nhìn Tô Thiên Tước, chỉ cười ha ha.

- Ngươi cười như vậy là có ý gì, không tin ta sao!

- Uy, ngươi đi đâu, muốn đi Man Yêu Lâm sao?

- Chờ ta một chút, tại sao ngươi lại đột phá, tốc độ nhanh nhiều như vậy!

- ...

Một người một gà, thanh âm quanh quẩn, bóng người rời đi thâm cốc.

- Rống...

Thú hống như sấm, đỉnh núi lộn xộn, đại thụ bẻ gãy, cự thạch vỡ nát, khắp nơi chỉ còn hỗn độn.

Một Man Thú hung hãn gào thét, dài chừng ba trượng, chỉ là thân cao không tới hai trượng, toàn thân bao trùm lân phiến thật dày, màu đen, trên đầu như sư như báo, chính giữa có một ấn ký kim sắc.

Man Thú kia khí tức khiếp người, ánh mắt phát ra hàn quang, thăm thẳm làm người ta sợ hãi, răng nanh bén nhọn, đang nhìn chằm chằm bốn bóng người phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.