Thần Ma Chi Tranh

Chương 42: Chương 42: Quyển 2: Thần Ma Chi chiến. Chương 3: Ám Hại??? (H)




Thiên Nhan nhanh chóng rời tiệc đi về biệt viện kia được chuẩn bị cho nàng. Thân thể nàng thật là khác lạ, nàng thấy sự ác ý trong mắt Nguyệt Thiên Tình nên mới cố ý khiêu khích cô ta, vốn nàng cũng không phải quả hồng mềm mặc cho ai bóp thì bóp a~

Một phần nguyên do nữa là thân thể này ngoại trừ những chất độc cực bá đạo ra thì không bị ảnh hưởng gì nhưng giờ thì....

Khắp thân thể nàng tràn đầy cảm giác khô nóng, cả người như bị rút hết sức lực.... Nguyệt Thiên Tình kia đây là... cho Xuân dược vào rượu của nàng ư? Hazz da, xem ra nàng vẫn quá là chủ quan rồi!

Nhưng Nguyệt Thiên Tình kia là có ý đồ gì? Sẽ không phải là tìm một người cùng nàng hoan ái sau đó tìm chư tiên tới bắt quả tang chứ? Đừng nói là cô ta thật sự nghĩ ra kế sách ngu ngốc này nhé!!!

Nhưng vấn đề ở đây là kế hoạch ngu ngốc của cô ta có thể sẽ thành công.... Bởi vì thân thề của thần này không ngăn được Xuân dược, một tầng nghĩa nào đó nó còn giúp xuân dược trở nên bá đạo hơn.... Nam Cung Thiên Nhan rủa thầm, nàng đúng là anh minh một đời, ngu ngốc một giây mà làm chi tương lai trở nên tăm tối mịt mùng quá đi.....

Ít ra vào thời điểm hiện tại nàng vẫn giữ được bình tĩnh, đi vào trong tiểu viện. nhìn xung quanh, phát hiện một ôn tuyền nhỏ ở sau viện. Thiên Nhan vung tay lên tạo một kết giới rồi tháo ý phục ra, duy trì cho nước trở nên lạnh băng rồi nhảy xuống ngồi thiền mong bức xuân dược ra.

Lúc này, từ bên ngoài tiểu viện lại vang lên những tiếng bước chân đều đều. Bạch Tử Họa vốn đã nhìn thấy sự khác thường của Thiên Nhan nên ngay sau lúc nàng rời khỏi hắn cũng đứng dậy cáo từ.

Bạch Tử Họa thong dong bước đi trong làn mưa hoa đào đi tới. Hắn là một tiên tử không vướng bịu trần.

Nam Cung Thiên Nhan cả người ửng hồng ngồi trong ôn truyền cố gắng vận công. Nàng là một tinh linh bị màn bụi hồng trần quẩn quanh.

Bạch Tử Họa không thấy nàng trong tiểu viện liền đi nhanh ra sau viện. Thật không ngờ hắn lại thấy một cảnh xuân sắc ngập tràn này. Thiên Nhan trong y phục xộc xệch, ướt đẫm ngồi trong ôn trì được đóng lạnh. Cả người nàng phiếm hồng, lại còn toát mồ hôi liên tục.

Bạch Tử Họa nhíu mày chạy tới bên nàng, nhìn nàng khó nhọc, khổ sở, không nhịn được bước xuống ôn trì, cầm khăn tay lau mồ hôi cho nàng. Hắn thấy sắc mặt nàng càng thêm khó chịu thì vội vàng hỏi:

“Nhan Nhi, nàng có sao hay không”

Thiên Nhan thật sự sắp hết chịu nổi rồi! Nàng cũng không phải Liễu Hạ Huệ a~ Trong khi nàng trúng mị dược và cố gắng phá giải nó, một nam nhân đẹp như ngọc lại luôn sát bên mình, lau mồ hôi cho mình. Thiên Nhan nàng,...a... thật sự kìm lòng không được a~

Đôi tay khi hắn lau mồ hôi cho nàng cách xa như vậy cũng cảm nhận được sự mát mẻ của nó. Cả người Bạch Tử Họa tràn đầy hương thơm thanh mát kích thích nàng. Thiên Nhan thật sự không thể kìm nổi mình.

Nàng như biến thành một con người khác. Khí chất không còn trong trẻo lạnh lùng nữa mà đột nhiên chuyển sang quyến rũ chết người. Đôi con ngươi vốn mang màu xanh dương của biển cả bỗng chuyển sang huyết hồng rồi thoáng qua màu xanh lơ như vô hồn.

Bạch Tử Họa vốn cảm thấy ở đây có sự không ổn nhưng chưa kịp phản ứng thì đã thấy Thiên Nhan mở con ngươi ra,.... Nó như có sự quyến rũ, nàng thôi miên hắn,....

Thiên Nhan đưa tay đẩy Bạch Tử Họa xuống dòng nước. Cả người hắn chìm trong nước lạnh do nàng biến ra. Vốn khí chất lạnh lùng, cả người hắn giờ như một tinh linh thánh khiết, (Được rồi, ta công nhận từ tinh linh kia quả là một tội lỗi.)

Bạch Tử họa nhanh chóng vì nước lạnh mà lấy lại thần trí, nhíu mày hỏi nàng:

“Nhan nhi, nàng sao vậy? Mau đứng dậy, chúng ta nói chuyện đàng hoàng a~”

Thiên Nhan lúc này làm gì có tinh thần đắp chăn bong nói chuyện xuông cùng hắn? Nàng cười đến mị hoặc, đưa bàn tay xinh đẹp, trắng nõn thon dài kia hướng tới cổ áo của hắn:

“Bạch Tử Họa, chàng yêu ta phải không?”

“Này....”

Bạch Tử Họa không biết phải trả lời ra sao. Nhíu mày nhìn nàng, nàng có gì đó không ổn. (Lạy anh, ổn thì bao giờ ms có H?. Anh ns rất vô lí....)

Thiên Nhan void vẻ vẽ vòng tròn trên khuân ngực rắn chắc của Bạch Tử Họa:

“Bạch Lông Mao, ta biết chàng rất thích ta, ta cũng thích chàng,. Giờ ta lại bị trúng xuân dược, chi bằng chàng giúp ta giải nó?”

Thiên Nhan vừa xoa xoa vừa thầm nghĩ, lồng ngực rất trắng, rất đẹp và rắn chắc a~. Sờ thật thích tay........ Bạch Tử Họa nhìn nàng, có vẻ như nàng không giữ được thanh tỉnh. Hắn nghiêm túc nói:

“Ta sẽ giúp nàng.... Bức xuân dược ra...”

Thiên Nhan không khỏi phỉ nhổ trong lòng, này còn chưa đủ độ a~ Trường Lưu thượng tiên a, thần, ta muốn xé rách da mặt cao cao tại thượng của ngươi lắm rồi! thật là bực mình mà! Nàng cười càng thâm mị hoặc thêm cả một phần thần bí, khẽ nói:

“A~ ta từng tự bức ra rồi nhưng không được, hay là thế này,... ta đi tìm người khác giúp ta giải, ngươi không nguyện ý thì thôi đi, ừm xem nào....Mạc Băng? Đông Phương hay Mặc nhỉ?”

Bạch Tử Họa nghe nàng nói mà hắc tuyến đầy mặt. hắn nghe xong giận không lập tức xẻ nàng ra rồi nuốt vào bụng. nàng đang nghĩ cái gì cơ chứ? Tìm người am nhân khác giúp nàng?

Vị tân thần ấu trĩ về mặt tình cảm nổi điên, quay người lật nàng xuống hồ. Chăm chú nhìn gương mặt tuyệt sắc của nàng, trong mắt như có lửa, hắn gằn từng tiếng một:

“Nhan nhi, ta vốn muốn làm lễ lập nàng thành đạo lữ của ta. Nhưng giờ là nàng bức ta! Nàng không được phép hối hận!”

Nam Cung Thiên Nhan mở to mắt nhìn hắn. nàng có gì phải hối hận? Nàng cũng không phải xử nữa, hắn là xử nam, phải là hắn hối hận mới đúng a~.

Nam Cung Thiên Nhan đón nhận nụ hôn nống nàn của Bạch Tử Họa, môi lưỡi hia người hòa quyện vào với nhau. Bạch Tử Họa đưa đôi tay xuống phía dưới làm loạn.

Một bàn tay tháo dây áo của nàng, tay kia luồn vào xoa bóp gò bồng đảo của nàng. Thiên Nhan thấp tiếng r6n rỉ. Bạch Tử Họa như được cổ vũ sĩ khí, dời khỏi khuân miệng xinh xắn của nàng mà trượt dần xuống phía dưới.

Vừa hôn hắn vừa chú ý xoa nắn cho nàng để tọa khoái cảm. Hôn ngân dọc cơ thể nàng dưới ánh sáng khúc xạ qua dòng nước nhìn càng thêm mê li. Nam Cung Thiên Nhan nhíu mày. Xuân dược phát tác càng mạnh, nàng sẽ càng không chống cự thêm được một tia thần trí nào.

Thiên Nhan đưa đôi tay ôm lấy eo Bạch Tử Họa, thì thầm vào tai hắn:

“Bỏ qua khúc dạo đầu rườm rà này đi, ta hết chịu nổi rồi!”

“Nàng thật thiếu kiên nhẫn!”

Bạch Tử Họa khẽ cười, búng mũi nàng rồi 'dịu dàng' nói:

“Như nàng ý nguyện....”

Bạch Tử Họa đưa một ngón tay mình vào nơi tư mật của nàng, khuấy đảo, rồi tới hai ngón cho tới khi cà bốn ngón tay lọt thỏm trong đó mà quấy phá...... Thiên Nhan co rút thân thể, thân thể nàng rất là mẫn cảm nha!!!!

Không để nàng đợi lâu, Bạch Tử Họa đưa phân thân xanh tím từ lâu của mình vào hoa huyệt quyến rũ của nàng, Thiên Nhan ăn đau bất chợt đưa tay cấu mạnh vào da thịt của hắn.

Bạch tử Họa như được kích thích, phân thân ra vào càng thêm mạnh mẽ, hai người đong đưa trong dòng nước lạnh, chất dịch lỏng của hai người dần quyện vào nhau, tỏa ra một mùi thơm dâm mĩ cả ôn tuyền lạnh băng.

Thiên Nhan xụi lơ trong lòng Bạch Tử Họa, Bạch tử Họa yêu chiều nhìn thân thể đầy ngân hôn của Thiên Nhan đưa nàng vào tiểu viện nghỉ ngơi. Vừa ngồi cạnh nàng, lau mồ hôi cho Thiên Nhan.

Nhưng lúc này lại có tiếng bước chân dồn dập lại đây. Bạch Tử Họa nhíu mày! Là ai???? Là ai tới noi này! Có ý đồ gì cơ chứ?

Bạch Tử Họa bất giác lo lắng!!! Tại sao đang lúc Thiên Nhan trúng xuân dược này lại có người tới? Này là ai đã hạ xuân dược cho Nhan nhi? Nếu như để cho hắn biết là ai có mưu đồ gì với Nhan Nhi hắn sẽ tuyệt đối không tha!!!!!!!!

8


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.