Thần Thâu Ngốc Phi

Chương 2: Chương 2: Ta là Mạc Cửu Khanh!




“Tử Tô. . . Đỡ ta đứng lên.” Giọng nữ mỏng manh yếu ớt nhưng mang theo mấy phần nhu hòa giống như làn gió xuân tháng ba thổi vào mặt vang lên.

Nhưng giọng nói này vừa mới dứt thì một lần nữa hoa viên đang ồn ào bỗng trở nên an tĩnh quỷ dị.

“Chủ ... chủ ... chủ. . . Chủ tử?” Tử Tô không dám tin nhìn Mạc Cửu khanh, thử hô. Nàng sợ tất cả những gì trước mắt chỉ là ảo giác.

Mạc Cửu Khanh nhíu lại lông mày, chậm rãi gật đầu.

Suy nghĩ trong đầu vẫn còn rối loạn không thôi khiến nàng có chút không thích ứng, dù sao thân thể này cũng không phải là của nàng, vì vậy nàng cần có chút thời gian để thích ứng.

“Cửu. . . Cửu Khanh” Mạc Uyển Uyển thấy Mạc Cửu Khanh gật đầu với Tử Tô mà hồ nghi nhìn và hô lên tên Mạc Cửu Khanh.

Bên trong âm sắc mang theo vài phần khẳng định chính là nàng nhưng chính Mạc Uyển Uyển chưa từng nhận ra thanh âm của mình có phần run rẩy.

Mạc Cửu Khanh được Tử Tô đỡ dậy, nàng rũ đầu xuống nên mọi người không nhìn thấy rõ nét mặt của nàng, nhưng khóe miệng lạnh lùng kia cong lên lại khiến Tử Tô đứng ở bên cạnh không khỏi rùng mình một cái.

“Làm sao, hiện tại bộ dáng của Cửu Khanh hù được tỷ tỷ sao? Vì sao tỷ tỷ lại đứng ở xa như vậy?” Mạc Cửu Khanh hơi nhíu mi nhìn Mạc Uyển Uyển đang đứng ở phía xa, nói.

Mạc Uyển Uyển vừa nghe Mạc Cửu Khanh nói thì tâm chợt thấy căng thẳng, vốn là khuôn mặt trấn định, nhưng giờ phút này lại mang theo vài phần khiếp sợ và không tưởng tượng nổi.

“Ngươi. . . Ngươi rốt cuộc có đúng là Mạc Cửu Khanh không? ! Mạc Cửu Khanh thế nhưng là kẻ ngu, sao ngươi có thể tỉnh táo như vậy! ?” Mạc Uyển Uyển chỉ tay vào Mạc Cửu Khanh, lớn tiếng trách cứ.

Giờ phút này nàng cũng không để ý tới lễ nghi, Mạc Cửu Khanh có thể tỉnh lại đã phá bỏ kế hoạch ban đầu của nàng, huống chi, bây giờ Mạc Cửu Khanh lại không có ngốc, cái này hỏi làm sao nàng có thể trấn định tiếp đây?

“Ta? Ta đương nhiên là Mạc Cửu Khanh! Bị tỷ tỷ đẩy ngã từ trên lương đình xuống, cửu tử nhất sinh, Mạc Cửu Khanh!” Mạc Cửu Khanh nhìn bộ dáng khiếp sợ của Mạc Uyển Uyên, lạnh lùng cười nhạo, trong lời nói tràn đầy sát khí.

Tất cả mọi người đang ở trong hoa viên, ngoại trừ thị nữ Tử Tô của Mạc Cửu Khanh không biết, còn lại trong lòng những người khác đều biết vô cùng rõ ràng, nhưng họ lại không nghĩ tới, Mạc Cửu Khanh có thể thẳng thắn nói ra không chút kiêng kị.

Khuôn mặt Mạc Uyển Uyển càng thêm đỏ, nhìn Mạc Cửu Khanh lớn tiếng nói: “Mạc Cửu Khanh ngươi chớ nói nhảm! Ta căn bản không có đẩy ngươi! Chính là ngươi mặt dày mày dạn đi theo ta, tự ngươi ngã xuống, còn vu oan ta! Kẻ ngu vẫn là kẻ ngu, cho dù không ngốc nữa, đầu cũng đã mất linh quang!”

Mạc Uyển Uyển trước sau vẫn thốt ra miệng những lời nói ác độc, nữ tử thiện lương nhất của Linh Nam, giờ phút này thật khiến cho mọi người cảm thấy vô cùng chán ghét.

Mà Mạc Cửu Khanh nghe xong những lời của Mạc Uyển Uyển nói, nàng vừa định trả lời, liền bị thị nữ của Mạc Uyển Uyển vượt lên trước.

“Nhị cô nương cũng thiệt là, chủ tử nhà ta nhìn thấy ngươi đáng thương, vốn có một lòng tốt bụng cho phép cô nương cùng đi ngắm hoa, chính là cô nương xảy ra chuyện còn vu oan cho chủ tử nhà ta, thật sự là lòng tốt mà không được báo đáp.” Một thị nữ bên người Mạc Uyển Uyển không đợi Mạc Cửu Khanh nói chuyện đã nhanh chóng tiếp lời.

Mạc Cửu Khanh vừa nghe lời nói của thị nữ kia thì chỉ nói một câu lạnh lùng: “Chủ tử nói chuyện, một con chó đi ra sủa, xem ra tỷ tỷ ta thật là không có dạy dỗ tốt con chó của mình rồi.”

“Mạc Cửu Khanh, ngươi có chừng mực cho ta! Người của ta cũng không cần ngươi nói tới! Ngươi coi mình là cái thứ gì!” Mạc Uyển Uyển vừa nghe Mạc Cửu Khanh nói xong thì phẫn nộ quát.

“Tử Tô, đi. Chỉ là một con chó tiện nghi mà thôi, hung hăn đánh, đả thương, đánh chết người đã có tiểu thư ta chịu trách nhiệm.” Lời nói của Mạc Cửu Khanh tuy mỏng manh yếu ớt, trên khuôn mặt tái nhợt của nàng mang theo một nụ cười nhưng lời nói vừa nói ra lại khiến tâm mọi người không lạnh mà run.

Mà Tử Tô nghe Mạc Cửu Khanh nói xong thì hơi có chút khiếp sợ, nhưng lúc này đây nàng lại chẳng biết tại sao nàng lại cũng có can đảm đi về phía thị nữ mới nói những lời nói vừa rồi

“Mạc Cửu Khanh! Ngươi. . . Ngươi dám!” Mạc Uyển Uyển trợn trừng mắt, nhìn Mạc Cửu Khanh rồi thét to.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.