Thần Thoại

Chương 28: Chương 28: Chiếc nồi đất thần bí




Sau khi loanh quanh một vòng trong động phủ, rốt cuộc Tiểu Thần cũng xác định được, chỗ này thực chất cũng không lớn cho lắm, chỉ có một căn thạch thất dùng để tu luyện, một gian phòng trống hình như trước đây, chủ nhân cũ dùng để nuôi trồng linh thảo, ngoài ra nơi ban đầu Tiểu Thần cùng Yến Nhất Phi ngồi trò chuyện trao đổi, là tương đối rộng rãi nhất.

Bước đầu tiên coi như đã tạm thời ổn định, kế tiếp chính là cố gắng trong thời gian ngắn nhất tu luyện đạt tới Đoạt Nguyên lục tầng cảnh giới, để giải trừ mầm họa trong người.

Sau khi mọi dự định trong tương lai được Tiểu Thần lên sẵn kế hoạch, sắp xếp trình tự đâu vào đấy, hắn mới vào trong thạch thất yên tĩnh, quyết định trước mắt tham khảo qua một lần những thứ đồ vật trước giờ chưa dám đem ra. Dù sao cũng phải nhìn rõ những thứ đó như thế nào, để tiện về sau giải quyết, bởi nếu như tình cờ gặp đúng lúc lại không biết đường xử lý thì thật đáng tiếc.

Cổ tay hơi nhấc lên, trước mặt hắn cả đám đồ vật tràn ra, chồng chất thành đống.

Có vài thứ mặc dù thường xuyên xem xét, nhưng cho đến hiện tại Tiểu Thần cũng không biết để làm gì, thậm chí lão già trên Khứ Trần Đảo tồn tại ở cảnh giới Liệt Nhật đại viên mãn, sống trên đời gần ngàn năm cũng đành bó tay lắc đầu. Chính là quyển sách hai màu thanh hồng, cùng củ sâm kỳ lạ.

Quyển sách do dùng một loại văn tự cổ ghi chép, mặc dù lão già có kiến thức uyên thâm cũng không thể nào hiểu rõ. Bất quá việc này cũng không lạ lẫm, bởi vì Thần Nam đại lục rộng lớn vô biên, không ai dám chắc chắn bản thân có thể thông thấu mọi chuyện.

Riêng huyết sâm kia thì lão già kiểm tra rất nhiều lần, xác định bên trong dược lực một chút cũng không có, ngược lại dường như ẩn chứa một loại lực lượng thuần túy vô cùng bá đạo, chỉ mười phần cam đoan không thể luyện thành đan dược vì tính chất nguy hiểm.

Hai món đồ vật này, kèm theo bản chép tay Đoán Thể Quyết của phụ thân để lại, là ba thứ Tiểu Thần trân trọng nhất, dó đó hắn để chung một chỗ, rồi cất vào bên trong thủ trạc trước tiên.

Ngoài ra, vật kế tiếp chính là chiếc chìa khóa tạo hình phong cách cổ xưa không giống với những loại như thời nay vẫn thường sử dụng, kèm theo Ngự Linh Tạp Lục mà Tiểu Thần đạt được ở chỗ tên Dã Lang khi đó, đồng dạng hắn cũng thu lại.

Sau một hồi phân biệt, loại bỏ những thứ không hữu dụng, Tiểu Thần lần lượt đem tất cả những loại linh thảo bình thường, số lượng lớn Nguyên Thạch, vài tấm Phù lục, hầu hết mọi vật phẩm dọn dẹp sạch sẽ.

Lúc này dưới ánh mắt của hắn chỉ còn lại thanh đoản đao, thiết phiến, phiến lá kim ngân lưỡng sắc cùng với cái nồi đất quái lại kia.

Ba món pháp bảo thì không có gì để nói, toàn bộ là đồ bất minh, những món này nhất định phải tìm thời điểm thích hợp giải quyết sớm nhất có thể. Do đó Tiểu Thần không để chung vào thủ trạc mới, mà ném chúng về lại nơi ban đầu.

Rốt cuộc khi mọi chuyện tạm thời ngăn nắp, Tiểu Thần toan tính vớ lấy vật cuối cùng, thu dọn tàn cuộc cho xong để đánh một giấc thoải mái, nhãn mục vô tình trong lúc đảo qua làm hắn bất giác kinh hô.

- Là cái gì?...

Nhanh chóng đưa tay nắm lấy chiếc nồi lên quan sát, tia mắt thủy chung như thể dán vào phần miệng nồi, Tiểu Thần khó có thể tin, hô hấp dồn dập.

Bên dưới đáy nồi, từ đâu lại xuất hiện từng lớp sương mù lượn lờ, cứ chốc chốc lại dâng trào lên phía trên như thể muốn lao ra khỏi, lại tựa hồ có một tầng bình chướng vô hình ngăn cách, khiến nó không thể nào tiếp tục.

Nếu nhìn xuyên qua, tận cùng có ba vật thể, hình thù thoạt nhìn không khác gì ba khỏa Nguyên Thạch, có điều ba khỏa Nguyên Thạch này không hề có chút xíu quang mang thuộc tính nào cả, chỉ một màu xám trắng ảm đạm, tưởng chừng có thể tan biến bất cứ lúc nào, nếu vô tình chạm phải.

Lặng người đi một lúc lâu, Tiểu Thần mới khẽ thì thào.

- Rõ ràng đó là ba khỏa Nguyên Thạch, là xảo hợp thế nào lọt vào? Lớp sương này nhất định chính là Thiên Địa Nguyên Khí không thể sai, Nguyên Khí cực kỳ tinh thuần! Tại sao lại có việc này?

Bất chợt để khẳng định điều đang suy nghĩ.

Bàn tay đảo nhẹ, Tiểu Thần đã nắm lấy một khỏa Nguyên Thạch hồng quang lập lòe. Đây chính là Hỏa Nguyên Thạch bình thường, không có gì đặc biệt. Nắm chặt trong lòng bàn tay, Tiểu Thần vận dụng Tiêu Diêu Công, lập tức từ đó xuất hiện một lực hút, dẫn động nguyên khí bên trong Nguyên Thạch xuyên vào cơ thể hắn.

Thoáng nhắm mắt cảm nhận chốc lát, Tiểu Thần cắn răng đánh bạo, tay còn lại đặt lên miệng nồi, đồng thời tiếp tục vận chuyển Tiêu Diêu Công.

Chiếc nồi vẫn yên tĩnh, nhưng lớp sương mù Nguyên Khí tinh thuần kia tựa như có linh tính, nhao nhao vui mừng thoát khốn, chui thẳng vào thẩm thấu qua lớp da tay Tiểu Thần.

Chỉ nháy mắt công phu, Hỏa Nguyên Thạch trên tay vang lên âm thanh răn rắc, toàn bộ nguyên khí đã tan biến vào trong cơ thể Tiểu Thần, bản thân Nguyên Thạch trở về cát bụi. Cùng lúc thì đoàn sương Nguyên Khí trong nồi cũng đã tiêu tán hoàn toàn, không chừa lại chút gì ngoài một lớp cặn đen bên dưới đáy.

Tiểu Thần thở ra một ngụm trọc khí, đôi mắt đang nhắm nghiền đột nhiên mở bừng, thanh âm chất chứa đầy sự vui mừng vọng khắp động phủ.

- Chính xác là không khác gì tự thân hấp nạp nguyên khí, lại cùng thời gian có thể hấp thu gấp ba lần sao? Ha ha...! Trúng mánh rồi!... Ha ha...

Điều này nói rõ, tại cùng một khoảng thời gian nhất định, nếu ngươi có thể hấp thu được một điểm nguyên khí, thì thông qua chiếc nồi lập tức có thể thu nạp ba điểm nguyên khí càng tinh thuần hơn, không hề còn tạp chất.

Có điều, không có gì là tự nhiên, trả giá lại là một lượng Nguyên Thạch tiêu hao cũng không ít chút nào.

Cố gắng đè xuống niềm vui cực lớn, Tiểu Thần ngẫm nghĩ.

- Không đúng! Còn cần nghiên cứu tiếp, không hẳn chỉ gấp ba đơn giản như vậy, ta cảm nhận dường như đây chưa phải cực hạn...!

Vừa nghĩ đến, Tiểu Thần không chần chờ thêm, cầm chiếc nồi dốc ngược đổ lớp cặn đen qua bên cạnh, đoạn tay hắn vung tới phía trước, rào rào hàng trăm khỏa Nguyên Thạch chất thành đống nhỏ.

Trâm ngâm giây lát, Tiểu Thần ném vào bên trong nồi bốn khỏa Nguyên Thạch mới, liền chăm chú đưa mắt quan sát.

Khi Nguyên Thạch vừa vào đến, chiếc nồi chầm chậm từ màu xám chuyển dần sang màu hồng, rồi từ từ đỏ rực lên. Dưới đáy nồi bốn khỏa Nguyên Thạch tràn ra từng đợt Nguyên Khí lưỡng sắc, hoàng khí* dâng lên, hôi khí* hạ xuống, sau đó quyện vào nhau tạo thành lốc xoáy, chỉ chớp mắt liền tách ra lần nữa, cuối cùng còn lại Nguyên Khí tinh thuần như ban nãy cùng bốn vật hình dáng như Nguyên Thạch.

(*Hoàng khí: khí màu vàng)

(*Hôi khí: khí màu xám tro, không phải mùi hôi thối đâu nhé)

Gật gật đầu, Tiểu Thần cũng chưa vội hành động, hắn xếp bằng nhắm mắt, cố gắng để thân thể hoàn toàn bình ổn, tâm trí lắng đọng không có bất cứ tạp niệm quấy nhiễu. Một lúc sau, khi cảm nhận thời điểm đã tốt nhất, tay hắn đã cầm lấy một khỏa Nguyên Thạch khác.

Tiếp tục trình tự như vừa rồi, hai tay Tiểu Thần một nắm chặt, một thả lỏng đặt lên miệng nồi. Vận dụng Tiêu Diêu Công tu luyện, nguyên khí như con suối róc rách chảy bên trong kinh mạch, xuyên suốt khắp thân mình, trải qua vài tiểu chu thiên rồi dần quy tụ về đan điền.

Thời gian không lâu, nguyên thạch trên tay lại vỡ nát, Tiểu Thần thu công, mặc dù đôi mắt vẫn nhắm, nhưng không thể giấu đi nét mừng rỡ cực độ của hắn.

- Hấp thu lượng nguyên khí gấp bốn, đáng tiếc với tu vi bây giờ của ta đã là cực hạn! Hy vọng khi tăng lên cảnh giới, sẽ có niềm vui khác! Có điều, năng lượng hấp thu rõ ràng tinh thuần đến mức muốn cô động thành tinh thể! Điều này... Ừm! Chắc không ảnh hưởng gì nhiều.

Cả đêm Tiểu Thần liên tiếp thử nghiệm thêm nhiều lần, cũng đã rút ra vài điều quan trọng cần ghi nhớ.

Hắn không hề hay biết, cùng thời điểm đó trên đỉnh ngọn chủ phong Hạo Dương Phái. Bên trong đại điện rộng lớn, trên chiếc ghế cao nhất xuất hiện bóng dáng vị nam tử trung niên, khoảng chừng năm mươi tuổi đang ngồi hướng ánh mắt nhìn xuống dưới, chăm chú quan sát ba kẻ đang nghiêm trang không có chút gì tùy tiện như ban ngày.

Ba người kia chính là vị Lâm sư thúc cùng Vũ Văn Chính sư thúc mà ban sáng Tiểu Thần đã gặp qua, người cuối cùng không ngờ chính là Yến Nhất Phi.

Sau hồi lâu, vị ngồi trên cao mới lên tiếng, thanh âm trầm thấp nhẹ nhàng như bao người bình thường, không hề có tư thái của kẻ bề trên.

- Yến sư điệt, ngươi thấy đệ tử mới ra sao?

Yến Nhất Phi cung kính chắp tay, cúi đầu đáp lại.

- Khởi bẩm chưởng môn sư tổ! Tiểu Thần sư đệ ngoài việc có vẻ khá cẩn thận, thì đệ tử không thấy có gì khác lạ!

Nhẹ gật đầu, vị trung niên chưởng môn cũng không hỏi thêm điều gì, phất tay ngụ ý cho Yến Nhất Phi lui ra ngoài.

Sau khi bóng lưng hắn đã rời khỏi đại điện, trung niên mới nheo mắt, cười cười nhìn đến khuôn mặt hai tên còn lại, đoạn cất tiếng.

- Lâm Tuyết Trần, Vũ Văn Chính! Hai tên tiểu tử các ngươi suốt ngày gây rối, thật là...! Được rồi, đệ tử mới lần này là do Lâm sư điệt đưa tới sao! Ngươi có nhìn ra điểm gì không?

Thì ra vị gọi là Lâm sư thúc tên đầy đủ là Lâm Tuyết Trần, lúc này hắn mới bước lên một bước, chắp tay không hề còn cái bộ dáng muốn ăn đòn như thường ngày, cực kỳ tôn kính trả lời.

- Bẩm chưởng môn! Khi đệ tử đem tên nhóc đó đến đây, đã cố ý động tay xem qua, hắn vô hại, không tu luyện bất cứ Pháp Môn âm độc nào, Nguyên khí của hắn rất tinh khiết!

- Ừm! Được rồi, hai ngươi cũng quay về tu luyện đi, rãnh rỗi động thủ động cước với nhau cũng không sao, bất quá, hãy nhớ trên dưới Hạo Dương Phái đều là huynh đệ, không nên tổn thương hòa khí...

- Đệ tử luôn ghi nhớ điều này! Đệ tử xin phép cáo lui!

Thanh âm Vũ Văn Chính cùng Lâm Tuyết Trần đồng thời vang lên, sau đó rời đi dưới cái nhìn hòa ái của vị trung niên chưởng môn.

Cả đại điện liền trở về tĩnh lặng, chỉ còn mình vị chưởng môn ngồi đó, bất giác hắn thở dài buồn bã, ngẩng đầu lên cao.

- Hạo Dương Phái! Đến mức này rồi vẫn còn có kẻ cam tâm tìm đến gia nhập sao? Ha ha, vậy cũng tốt, dù sao cũng coi như tên tuổi mấy ngàn năm bổn môn vẫn còn lại chút ít... Nguyễn Tề ta thề sẽ không để Hạo Dương Phái hủy hoại trong tay ta...

- -o0o—

Sáng hôm sau, Tiểu Thần còn đang ôm lấy cái nồi đất say sưa ngủ, bất chợt từ bên ngoài có tiếng người nào đó gọi lớn, mặc dù không thể nghe rõ nhưng cũng làm Tiểu Thần giật mình tỉnh giấc, lồm cồm bò dậy đi vội ra, nhanh chóng thu lại trận cơ điều khiển trận pháp động phủ.

Sau vài tiếng ùng ùng chấn động, ánh sáng từ bên ngoài lọt thẳng vào, khiến hai mắt Tiểu Thần chưa kịp thích ứng đã nhíu chặt, cố hé ra xem ai mới sáng đã tới kêu la.

Cũng không phải kẻ nào xa lạ, chính là tên thiếu niên quét lá lúc ở sơn môn Tiểu Thần đã thoáng nhận biết. Không kịp hỏi có chuyện gì, thì tên thiếu niên đã nhanh nhảu chắp tay, đoạn lên tiếng.

- Tiểu Thần sư đệ, thật ngại quá! Ta hỏi thăm Lâm sư thúc, lại quay qua Yến sư huynh mới biết đệ ở chỗ này. Tính đến làm quen một chút...

Tiểu Thần khá bất ngờ, vội vàng khách sáo đáp lễ.

- Sư huynh tự mình tới đây, sư đệ rất vinh hạnh, không biết sư huynh xưng hô...?

- Ấy, chết mất, ta là Triệu Thanh, mọi người hay gọi ta là Củi Khô, đệ thấy rồi đó, thân thể ta có chút gầy yếu hắc hắc...

Nghe đến cái biệt danh kỳ cục, lúc này Tiểu Thần mới để ý tới dáng dấp Triệu Thanh, thật đâu chỉ có chút gầy yếu như hắn nói, rõ ràng là ốm nhách trơ xương. Bất quá Tiểu Thần cũng không có ý tứ châm biếm hay đồng tình với người khác mà gọi gã bằng cái tên đó. Vả lại bây giờ Tiểu Thần cũng đang rất cần có người hướng dẫn thêm vài điều ở đây.

- Triệu sư huynh mời vào bên trong! Có gì chúng ta nói chuyện tiếp.

- Không cần đâu, sư đệ mới tới nên nhất định có vài việc chưa hiểu, ta đến chủ đích muốn làm quen, cũng như giới thiệu cho đệ biết rõ vài thứ quan trọng mà đệ tử chúng ta nhất thiết phải làm.

Thật đúng là không hẹn mà gặp, Tiểu Thần đang muốn có người để tìm hiểu, lập tức xuất hiện một Triệu Thanh hồ hởi, điều này không khỏi làm hắn bất giác ngước nhìn lên bầu trời chậc chậc.

Cũng không quan tâm đến động tác khác lạ của Tiểu Thần, Triệu Thanh đã vội vàng kéo hắn rời đi, mồm thì liếng thoắng.

- Đệ tử chúng ta, cứ cách một tháng ít nhất phải hoàn thành một nhiệm vụ bắt buộc do sư môn ban bố, nhiệm vụ tùy vào tu vi mà an bày. Ha ha, nói ra thật xấu hổ, ta lần này đến cũng không dám giấu sư đệ, chính là muốn nhờ ngươi cùng hoàn thành một việc...

Vừa nói Triệu Thanh vừa gãi gãi đầu có chút ấp úng, thần sắc ửng đỏ ngại ngùng, rồi liếc liếc mắt quan sát gương mặt Tiểu Thần, chốc lát thấy nét mặt thiếu niên bên cạnh không có dấu hiệu gì, hắn mới thở dài.

- Ta... ta biết vậy là quá đường đột, xin lỗi sư đệ. Thật sự ta đang ở thời kỳ đột phá, nhưng không có Nguyên Thạch... Mới bất đắc dĩ, sư đệ không muốn, xem như ta chưa nói!

Tiểu Thần không mặn không nhạt, dừng lại bước chân nhìn đến Triệu Thanh, lên tiếng.

- Triệu sư huynh! Ta cũng không nói là sẽ không đồng ý! Có điều, đầu tiên sư huynh giới thiệu một chút về khái niệm gọi là nhiệm vụ sư môn.

Nghe thấy Tiểu Thần nói như vậy, Triệu Thanh cảm giác cũng không phải không có cơ hội, nhanh chóng lên tiếng.

- Đây cũng không có gì, kỳ thực nhiệm vụ môn phái chính là để chúng đệ tử tích cóp điểm cống hiến, cống hiến đủ nhiều có thể đổi lấy những thứ quan trọng trong việc tu luyện. Chủng loại nhiệm vụ đều khác nhau, nhưng tựu chung đều nhắm vào cảnh giới để có thể hoàn thành.

Gật đầu, Tiểu Thần cắt ngang hỏi lại.

- Còn bắt buộc là như thế nào?

Triệu Thanh cười khổ, thở dài đáp.

- Ta nghe nói trước đây không có nhiệm vụ bắt buộc, nhưng sư đệ cũng biết rồi đó, môn phái chúng ta những năm này có chút...! Bởi vậy, cao tầng sắp xếp những nhiệm vụ bắt buộc, để chúng ta có thể liên tục rèn luyện, đồng thời hoàn thành những thứ trong đó cho bổn môn dùng vào việc quan trọng.

...!

Khoảng hai canh giờ sau, rốt cuộc từ miệng Triệu Thanh, Tiểu Thần đã nắm rõ phần nào quy định của Hạo Dương Phái. Bất quá hắn cũng biết thêm, đệ tử mới trong vòng nữa năm đầu tiên không cần phải hoàn thành nhiệm vụ bắt buộc. Cho nên, hắn chưa vội đồng ý với yêu cầu trợ giúp từ Triệu Thanh, mà trước hết hắn dò hỏi ở Hạo Dương Phái, có chỗ nào như nơi buôn bán các loại vật phẩm tu luyện hay không.

May mắn thì ở đây hoàn toàn có nơi như Tiểu Thần mong muốn, sau khi theo Triệu Thanh đi tới một tòa lầu các rộng lớn, treo trên cao tấm biển ba chữ Bách Bảo Lâu, Triệu Thanh mới dừng lại, đưa ánh mắt đầy ước ao nhìn vào, đoạn cất giọng.

- Chính là ở đây, sư đệ sau này muốn mua bán bất cứ thứ gì, tự mình đến là được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.