Thần Võ Chiến Vương

Chương 152: Chương 152: Trường Hồng Lạc Nhật




- Ngươi mới vừa nói sư tỷ của ta bản thân khó bảo toàn sao?

Giang Thần không coi tên đệ đệ Tụ nguyên cảnh kia của đối phương vào trong mắt mà nhìn chằm chằm Hạ Nhân Long không tha.

- Không sai, muốn biết thì giao hạt giống ra đây.

Hạ Nhân Long nói.

Giang Thần suy tư một lúc, khóe miệng nở một nụ cười, người được nhấc lên khỏi mặt đất, nói:

- Ngươi sợ ta bay đi, cho nên mới nói lời này muốn để giữ ta lại.

Nghe vậy, con mắt của Hạ Nhân Long híp thành một khe hẹp, trong lòng đang tính toán khoảng cách của hai người.

Đúng là đệ đệ hắn sợ Giang Thần chạy đi, không có cách nào báo thù cho nên hắn mới nói:

- Chúng ta vốn đi cùng sư tỷ ngươi, không muốn biết tại sao chúng ta lại tách ra sao? Không muốn biết vì sao hạt giống lại bay tới nơi này sao?

Giang Thần biết bay, điểm ấy đối với kẻ thù của hắn mà nói, là chuyện rất là đáng ghét.

Đặc biệt là ở Vạn thú vực, dưới tình huống không mang theo linh khí phi hành.

Nếu như hiện tại Giang Thần phủi mông rời đi, hai huynh đệ không có bất kỳ biện pháp nào làm gì được hắn.

- Được thôi.

Giang Thần một lần nữa rơi xuống trên mặt đất, nói với bọn họ:

- Mặc kệ là thật hay là giả, ta không định buông tha cho các ngươi, vì lẽ đó các ngươi cũng đừng khắc chế làm gì, dường như rất sợ ta chạy đi vậy.

- Ồ? Ý của ngươi là muốn đánh với ta một trận sao?

Hạ Nhân Long vừa nói, một mặt tiến lên, rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

- Trước đó ngươi ra tay thì đã muốn lấy tính mạng của ta, món nợ này ta còn chưa tính toán với ngươi.

Giang Thần nói.

- Ha ha ha ha, nếu như ngươi có bản lĩnh thì cứ tính sổ, tại sao ngày đó ngươi lại muốn đi cơ chứ? Trốn ở sau cái mông sư tỷ ngươi hay sao?

Khi chỉ còn cách Giang Thần chừng mười bước, trên mặt của Hạ Nhân Long dần lộ ra hung quang, lớn tiếng trào phúng hắn.

- Nói thật, dường như ngày đó ngươi cũng như vậy, bị hai nữ nhân ép tới gắt gao.

Giang Thần không phẫn nộ, ngược lại còn châm chọc một câu.

Gương mặt của Hạ Nhân Long tức thì âm trầm, ở trong đội ngũ, có Lý Tuyết Nhi và Di Ninh ở đó, quả thực không có chuyện gì của hắn.

- Thậm chí, ngươi nhìn thấy Mộng Thiến kia gào khóc, sợ sệt đệ đệ mình bị móc hai mắt ra cho nên muốn giết ta diệt khẩu, có thể thấy được ngươi kiêng kỵ Di Ninh kia bao nhiêu.

Giang Thần lại nói.

Hạ Nhân Long cắn răng, bởi vì Giang Thần không nói sai.

Di Ninh và Mộng Thiến kia, là người mà hắn không dám đắc tội.

Thế nhưng khi Giang Thần đối mặt với Di Ninh lại biểu hiện ra vẻ một bước cũng không nhường.

Vì lẽ đó hiện tại, Giang Thần mới có niềm tin trào phúng hắn.

- Ha ha ha ha.

Hạ Nhân Long giận dữ mà cười, hơn nữa tiếng cười phát ra từ tận sâu trong lòng, hắn giang hai tay ra, cười gằn nói:

- Cho nên làm sao? Ngày đó ngươi uy phong như vậy chỉ là dựa dẫm vào Lý Tuyết Nhi, mà hôm nay, ngươi sẽ chết ở trên tay ta!

Dường như cảm thấy nói như vậy còn chưa đủ, hắn lại nói:

- Dựa vào khoảng cách của chúng ta hiện tại, coi như ngươi bay thì ta cũng có thể đánh trúng ngươi.

Giang Thần nhún vai một cái, bình tĩnh nói:

- Vậy thì đến đây đi.

- Hừ.

Đầu tiên Hạ Nhân Long dùng thần thức tra xét xung quanh, sau khi xác định chỉ có Giang Thần, nụ cười trên mặt hắn càng ngày càng đậm, sát ý cũng càng ngày càng mãnh liệt.

Hắn không thể chờ đợi được nữa mà muốn đánh bại Giang Thần, xé rách ngụy trang của đối phương, nhìn dáng vẻ khi sợ sệt của đối phương.

- Hoặc dược tại uyên!

Hắn tuyên bố chỉ cần một chưởng, coi như Giang Thần bay lên đến không trung thì cũng chạy trời không khỏi nắng quả thực cũng có chút thực học.

Hai tay trái phải giao với đỉnh đầu, người như báo săn nhảy đến giữa không trung, thần nguyên cuồng bạo đã hình thành mấy cỗ khí thế ở quanh thân.

Gầm lên một tiếng, người rơi xuống mặt đất, cách Giang Thần chỉ có ba bước.

Một tay đưa tới phía sau, một cánh tay khác quay một vòng rồi đánh về Giang Thần.

Chưởng lực màu vàng óng như ngọn lửa lưu chuyển ở trên cánh tay của hắn.

Một chưởng này, vừa nhanh lại vừa mạnh.

Nếu như Giang Thần thật sự bay lên thì cho dù có lên trên không trung thì cũng trúng chưởng.

- Chưởng pháp bình thường, võ học bình thường, ngoại trừ cảnh giới cao một chút ra thì lấy cái gì để so với ta chứ?

Mặt của Giang Thần không biến sắc, trong nháy mắt Xích tiêu kiếm đã ra khỏi vỏ.

- Trường hồng kiếm pháp: Hỏa vân mãn thiên!

Hắn không dùng tới toàn lực, chỉ dùng một thức kiếm chiêu phổ thông đã đủ để ứng phó đối phương.

- Đừng có xem thường người khác!

Hạ Nhân Long hét lớn một tiếng, trong ống tay áo lại có kim quang xuất hiện, từng cái từng cái kim hoàn xuất hiện ở trên cánh tay.

Một cánh tay ở phía sau cũng lập tức đánh ra.

Hai tay hợp nhất, kim hoàn chói mắt, hai tay phun ra chưởng kình giống như sóng dữ.

Ở dưới chưởng kình đáng sợ này, tất cả mọi thứ xung quanh Giang Thần đều bị đánh thành mảnh vỡ.

Nhưng mà, Giang Thần vẫn cầm kiếm mà đứng, chưởng lực chạm tới kiếm pháp của hắn giống như bị phân cách, xẹt qua bên người hắn.

- Làm sao lại như vậy được?

Hạ Nhân Long và đệ đệ của hắn hoàn toàn biến sắc.

Mũi kiếm phải sắc bén bao nhiêu thì mới có thể chém đôi chưởng lực của người khác chứ?

Chỉ nhìn cây cối xung quanh thì đã biết một chưởng này khủng bố ra sao.

Nhìn kỹ lại, lưỡi kiếm Xích tiêu kiếm của Giang Thần được một tầng ánh sáng màu tím gia trì, đây là kiếm cương.

Mà ở biên giới kiếm cương còn có tiếng sưu sưu, là tật phong đang cắt không khí.

- Truyền nhân kiếm đạo, hắn là truyền nhân kiếm đạo!

Đệ đệ của Hạ Nhân Long là một tên rác rưởi, nhìn thấy một kích toàn lực của ca ca mình không chịu được như thế, hắn lập tức xoay người chạy trốn.

- Ngu ngốc!

Trong lòng Hạ Nhân Long mắng to, một kích của hắn không đánh bại được Giang Thần này, như vậy thì sao chứ?

Tốt xấu gì hắn cũng là trung kỳ nhập môn, Giang Thần chống lại một chưởng của hắn cũng không có nghĩa là có thể dễ dàng chém giết được mình.

- Giao thủ với ta mà ngươi cũng dám phân thần sao?

Bỗng nhiên, thanh âm lạnh như băng của Giang Thần rơi vào trong lỗ tai của hắn, theo sát mà đến chính là phong mang khiến cho người ta nghẹt thở.

- Trường hồng kiếm pháp, nhất kiếm tam thức!

Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt suýt chút nữa đã khiến cho Hạ Nhân Long kêu thành tiếng, dùng tay để bảo vệ chỗ yếu trên cơ thể.

Ánh kiếm hình tam giác trí mạng cắt tới, vốn Hạ Nhân Long sẽ bị trọng thương, kết quả có hai kiếm bị kim hoàn trên cánh tay hắn ngăn cản.

Một kiếm khác để lại một vết thương ở gò má trái của hắn, máu tươi chảy ròng.

- Không thể nào! Lúc này mới mấy ngày chứ, làm sao ngươi lại đánh bại được ta? Thần huyệt, thần huyệt của ngươi lại nhiều thêm hai cái? Làm thế nào vậy?

Thần du cảnh đều biết muốn ngưng tụ thần huyệt có bao nhiêu khó khăn. Thế nhưng trong mấy ngày ngắn ngủi Giang Thần này đã ngưng tụ ra hai cái!

Nếu không, dù cho kiếm pháp của Giang Thần lợi hại đến đâu thì cũng không thể đánh trung kỳ nhập môn như hắn thành như vậy.

- Một kẻ đã chết thì không cần biết quá nhiều.

Giang Thần thấy hai kiếm không giết chết tên này, hắn biết cảnh giới của mình vẫn quá thấp, cho nên không thể giữ lại mà phải nhanh chóng dốc toàn lực giết chết đối phương.

- Như vậy thì ngươi thử xem kiếm chiêu mới của ta đi.

- Trường hồng kiếm pháp: Trường Hồng lạc nhật!

Giang Thần sử dụng một trong hai thức kiếm chiêu mà hắn mới nắm giữ, người ở dưới tình huống không sử dụng cánh bay lên trời, giơ Xích tiêu kiếm lên cao, phát ra ánh sáng giống như ánh kiếm.

Đợi đến độ cao nhất định thì ánh kiếm cũng đã đạt đến đỉnh cao.

Hạ Nhân Long ngẩng đầu nhìn lại, chỉ cảm thấy mặt trời trên trời đều bị thanh kiếm trong tay của Giang Thần che lại.

Kiếm uy có thể khai sơn liệt địa đang không ngừng tỏa ra, nếu như linh hồn có thực chất thì tuyệt đối linh hồn của Hạ Nhân Long sẽ đang phát run.

- Kiếp sau nên thông minh hơn một chút!

Âm thanh của Giang Thần ở bên trong ánh kiếm chói mắt truyền đến, sau đó, kiếm chiêu này chém xuống bên dưới.

- Không!

Hạ Nhân Long cảm giác tuyệt vọng, hắn cũng không biết nên làm gì để chống lại chiêu kiếm này, cho nên chỉ có thể dùng hai tay bảo vệ đầu theo bản năng mà thôi.

Nhưng mà lần này, ngay khi mũi kiếm tới gần thì kim hoàn trên cánh tay hắn đã vỡ tan.

Sau một khắc, người bị đánh bay ra ngoài, trên ngực có một cái lỗ thủng to.

Ngay cả vẻ mặt không cam lòng cũng không kịp hiện lên thì đã tuyệt khí bỏ mình.

- Con bà nó, dường như uy lực của chiêu kiếm này hơi lớn đó.

Chính bản thân Giang Thần cũng không nghĩ tới uy lực của nó sẽ như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.