Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư

Chương 121: Chương 121: Nữ tử áo trắng




Chẳng mấy chốc, hắn đã nhìn nàng từ một con vịt con xấu xí lột xác trở thành một thiên nga trắng.

Hắn rất tự hào có thể nhìn thấy toàn bộ quá trình nàng cố gắng, hắn kiêu ngạo, một đường đi đến, cấp bậc của nàng tăng lên rất nhanh, quả thật là một nhân vật nghịch thiên, tất cả cố gắng của nàng đều được đền đáp.

. . . . . .

Lục Sa cảm thấy cửa biệt viện nhỏ đột nhiên trong một đêm biến thành chợ bán thức ăn, đất thị phi.

Ngày hôm qua Nam Cung Anh ở chỗ này nổi điên, sau đó là Y Tình lại bị chủ tử một chưởng vỗ chết.

Hôm nay, cửa biệt viện nhỏ đặt một bộ quan tài, quan tài sơn đỏ đằng trước là một phụ nhân trung niên mặc ma y (áo tang) màu trắng, cả đám thị vệ đi theo phía sau, canh giữ ở bốn góc quan tài.

Thấy Lăng Kỳ Tuyết ra ngoài, phụ nhân trung niên kêu khóc xông về phía Lăng Kỳ Tuyết, nổi giận mắng: “Cái người ác ma giết người này, ngươi trả lại nữ nhi cho ta!”

Còn chưa đến gần Lăng Kỳ Tuyết đã bị Lục Sa dùng nguyên lực đánh ra, ngã ngồi ở một bên, vẫn khóc lớn gây ầm ĩ, trong miệng không ngừng gọi Lăng Kỳ Tuyết là kẻ giết người.

Lăng Kỳ Tuyết bị phụ nhân trung niên đánh có chút mụ mị: “Ngươi nói cái gì, nữ nhi ngươi mất tích thì nên báo quan, đến đây tìm ta làm cái gì.”

Nàng không biết phụ nhân trung niên này, chỉ là nhìn mặt của bà ta có chút quen mắt, là ai nhỉ, Lăng Kỳ Tuyết suy nghĩ hồi lâu mới phát hiện phụ nhân trung niên và Y Tình có mấy phần giống nhau.

“Ngươi là mẫu thân của Y Tình?” Lăng Kỳ Tuyết hỏi.

“Cái kẻ giết người này, trả nữ nhi cho ta!” Phụ nhân trung niên bò dậy, đánh về phía Lăng Kỳ Tuyết lần nữa, lần này, bị Lục Sa đẩy xa hơn.

Phụ nhân trung niên ngã xuống mặt đất lần nữa dứt khoát nằm trên mặt đất, không ngừng đấm vào ngực, khóc mắng: “Tiện nhân không có lương tâm này, dù gì nữ nhi của ta ở trên quốc yến còn trợ giúp cho ngươi... Ngươi lại có thể hạ độc thủ với nàng, đáng thương Tình Nhi của ta, mới mười lăm tuổi hoa quý, vậy mà lại gặp phải thủ đoạn hiểm độc của ngươi, hương tiêu ngọc vẫn!”

Biệt viện nhỏ ở chỗ vắng vẻ, bình thường có rất ít người đến đây, đây cũng là nơi Lăng Kỳ Tuyết ở lâu như vậy cũng không bị người khác quấy nhiễu, cho đến hôm qua Nam Cung Anh gây chuyện.

Ở lúc phụ nhân trung niên kêu khóc một lát, cũng không biết từ nơi nào lại nhảy ra một đống người, chỉ chỏ về phía Lăng Kỳ Tuyết, tức giận mắng nàng không biết xấu hổ, lại lấy oán báo ân với một tiểu cô nương từng trợ giúp nàng.

Lăng Kỳ Tuyết nhạy bén ngửi thấy mùi âm mưu, từng nghe Y Tình miêu tả đôi câu vài lời với người đối diện, mẫu thân ruột của nàng ở Y gia là một người gặp cảnh khốn cùng, căn bản không thể có can đảm đến Thiên Hoa Cung gây chuyện, trong này nhất định có âm mưu!

Một nhóm người chỉ chỏ chửi rủa về phía nữ tử mà hắn yêu, Đông Phương Linh Thiên tức giận rồi!

Vốn là dọn nhà có tâm trạng tốt bị những người gây rối này phá hỏng, trong nháy mắt tâm trạng của hắn hạ xuống đến đóng băng, con ngươi đen nhánh tỏa ra một cỗ hàn ý vững chắc không thể bị phá vỡ.

“Đếm ba tiếng, tất cả các ngươi đều biến mất cho bổn tọa, nếu không, đừng trách bổn tọa không nhắc nhở các ngươi!”

Gọng nói của hắn là vận đủ nguyên lực hét lên, trong lạnh lùng bí mật mang theo khí tức sát khí, mọi người vốn nghị luận ồn ào lập tức im miệng, lại không dám phát ra một chút tiếng nào, e sợ Đông Phương Linh Thiên đột nhiên ra tay bóp chết bọn họ.

Ngay cả phụ nhân trung niên mới vừa vẫn gây ầm ĩ muốn Lăng Kỳ Tuyết đền mạng vẻ mặt cũng đã kinh sợ ngồi dưới đất, không dám lên tiếng.

Cũng không biết là ai ở trong đám người hét to “Chạy mau!” Tất cả mọi người giải tán ngay lập tức, ngay cả nhóm người mẫu thân đi theo khóc lóc kia cũng chạy, quan tài ngoài cửa cũng vứt bỏ không cần.

Mới vừa rồi không phải là bộ dạng yêu ái nữ thắm thiết sao? Bây giờ vì bảo vệ tính mạng, ngay cả thi thể của nữ nhi cũng không cần, thật đúng là một mẫu thân tốt, hoặc là, người này căn bản cũng không phải là mẫu thân của Y Tình.

Đáng tiếc khoảng cách vừa rồi quá xa, Lăng Kỳ Tuyết không thể thấy rõ trên mặt phụ nhân trung niên có dán mặt nạ da người hay không, bằng không thì không thể không xé mặt của bà ta ra.

Chỉ là, người ta cũng sẽ không vô duyên vô cớ chạy đến cửa nhà người ta, Lăng Kỳ Tuyết ném cho Đông Phương Linh Thiên một ánh mắt hỏi thăm: Đã xảy ra chuyện gì.

Đông Phương Linh Thiên vân đạm phong khinh đưa tay ra: “Ta đánh chết Y Tình!”Giọng nói bình thường như là đập chết một mọt nhỏ.

Nam nhân này thật sự quá tốt với nàng rồi, tốt đến mức nàng đã quên mất trong xương người nam nhân này thừa tia khát máu, tùy thời đều có thể phun trào, đừng nói là Y Tình, ngay cả những người vừa rồi đó, phất tay một cái, hắn cũng có thể ra lệnh một tiếng giết sạch.

Nhưng Lăng Kỳ Tuyết sẽ không nói hắn một câu, cho dù hắn không đánh chết Y Tình, thì gặp lại Y Tình, nàng cũng sẽ ra tay.

Với người đã từng đẩy mình vào trong chỗ chết, Lăng Kỳ Tuyết nàng tuyệt đối không tha thứ!

“Chúng ta đi thôi!” Lăng Kỳ Tuyết nói.

Đông Phương Linh Thiên cũng biết Lăng Kỳ Tuyết sẽ không trách cứ hắn, người không phạm ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta, ta nhất định sẽ giết hết!

. . . . . .

Lầu chín khách điếm hoàng thất ở Giáo La Thành, phòng khách xa hoa thượng đẳng nhất, một nữ tử áo trắng đứng dựa vào cửa sổ.

Nữ tử ăn mặc có chút khác với người dân ở Giáo La Thành, phía trên y phục lụa mỏng màu trắng có một đóa hoa nhỏ màu đỏ tô điểm, bên hông dùng một đai lưng cùng màu nạm ngọc nhuyễn buộc lên, eo nhỏ có vẻ mảnh khảnh không đủ một nắm tay.

Tóc dài đến eo, da thịt trắng như tuyết tạo nên sự chênh lệch rõ rệt, một đôi mắt trong veo như nước ẩm ướt mê hoặc, trong suốt thấu đáo, như một hồ nước sạch trong bình minh sáng sớm, oáng ánh sáng ngời.

Dựa vào cửa sổ, từ trên cao nàng nhìn xuống mắt nhìn xuống phong cảnh tòa thành thị này, trong mắt lóe lên khinh thường nhàn nhạt, rồi lại chợt biến mất.

Đi theo phía sau nàng là hai nha hoàn lục y, một người trong đó gọi là Tiểu Thúy, một người tên là Tiểu Lục.

Tiểu Thúy nói: “Tiểu thư, nô tỳ nhìn tòa thành này rất lâu rồi, cũng không cảm thấy có điểm tốt nào, làm sao tiểu thư lại mất hồn.”

Nữ tử được gọi là tiểu thư quay đầu lại, cười nhạt nói: “Tiểu Thúy, ngươi đây lại không hiểu rồi, yêu một người, sẽ yêu cả tòa thành, tòa thành thị này không đẹp, nhưng cũng bởi vì có hắn mà say đắm.”

“Nhưng nô tỳ vẫn cảm thấy Hải Chu quốc của chúng ta phồn hoa tốt hơn tòa thành này gấp mười gấp trăm lần, tiểu thư người vì một nam nhân đào hôn mà đuổi theo đến đây, đáng giá không?” Dường như Tiểu Thúy nên tiếng bất bình thay nữ tử.

Tiểu Lục vẫn chưa mở miệng rất có ý vị lấy lòng trợn mắt nhìn Tiểu Thúy một cái: “Ngươi chính là không hiểu, tiểu thư gọi đây là tình yêu thiêng liêng!”

Có lẽ là lời nói của Tiểu Lục lấy được cảm tình của nữ tử, lông mày lạnh lùng hơi giãn ra: “Vẫn là Tiểu Lục được lòng ta.”

Tiểu Lục lấy được khen ngợi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn chưa hết ngây thơ hiện ra một tia hài lòng không hợp số tuổi: “Ta nói này Tiểu Thúy, ngươi xảy ra chuyện gì vậy, không phải tiểu thư để ngươi đi xúi giục người nhà Y Tình đến cửa gây chuyện, bôi đen hình tượng của tiểu tiện nhân đó ở trong lòng hoàng tử sao? Ngươi đã làm thế nào rồi!”

Rõ ràng tiểu Lục mang theo giọng chất vấn, như là cấp bậc nha hoàn của nàng ta lớn hơn Tiểu Thúy một bậc.

Trong mắt nữ tử lóe lên tia không vui, nàng rất thích Tiểu Lục thông minh lanh lợi, nhưng cũng ghét nàng ta thường vì tranh giành ghen ghét, ngoài sáng trong tối chèn ép Tiểu Thúy.

Cả hai đều là nha hoàn thân cận của nàng, nàng cũng không hy vọng khi xảy ra chuyện chính sự thì hai người này vẫn còn nội chiến.

Nhưng Tiểu Lục nói cũng có lý: “Tiểu Thúy, chuyện gì xảy ra?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.