Thần Vương Độc Phi: Thiên Tài Luyện Đan Sư

Chương 94: Chương 94: Tiến lùi đều khó




Nhìn thấy tiến lùi đều khó, cho dù chạy sang ngang cũng không có đường!

Mắt thấy hoàng hậu đang đánh bọc sườn từ bên trái nàng, một lão giả không biết là ai đánh bọc sườn từ bên phải của nàng.

Bốn cao thủ hợp lại tạo thành một vòng vây, giữ nàng ở trong vòng.

Lăng Tức Tuyết dùng thời gian ngắn nhất để suy nghĩ một chút: Nàng và Lăng Nhạc giao chiến rất nhiều nhất lần, cũng hiểu rõ ông ta nhất, chỉ có mấy người hợp lại kia!

Thi triển Thuỷ Độn Hỏa Xà, bộ pháp Toàn Phong Vô ảnh Cước đến mức tận cùng.

Ở lúc tính mạng gặp phải đe dọa thì người đó bị kích phát ra tiềm lực thường là khổng lồ nhất, Lăng Kỳ Tuyết cũng không nghĩ đến, nàng lại có thể lập tức chạy đến trước mặt của Lăng Nhạc, sau khi đánh chính diện Hỏa Cầu Truy Mệnh với ông ta, lợi dụng ưu thế của bộ pháp Toàn Phong Vô ảnh Cước, lập tức chạy qua ông ta.

Bùi Văn Thanh và mấy người hoàng hậu cũng không phải ngồi không, trong giây lát đã đuổi theo nàng, tạo thành thế vây kín.

Lăng Kỳ Tuyết bị sa vào trong vòng vây lần nữa, tình hình vô cùng nguy cấp.

Ở ranh giới sống chết.

Thà bị chết trận, cũng không cúi đầu!

Lăng Kỳ Tuyết thi triển Thuỷ Độn Hỏa Xà đến mức tận cùng, tiến về phía Lăng Nhạc lần nữa.

Nhưng lần này Lăng Nhạc đã có phòng bị, Lăng Kỳ Tuyết không thực hiện được.

Bản năng chuẩn bị cứng rắn chống lại nguyên lực Hỏa của Lăng Nhạc.

Lúc này, không khí như bị bóp méo, tiếp theo từ giữa không trung xuất hiện một lão giả.

Lão giả xuất hiện đột ngột, như là trực tiếp xé rách hư không đi ra.

Quanh người của ông tỏa ra uy áp cường hãn, cho dù là cao thủ như Lăng Nhạc cũng chịu đựng đến có vẻ khó nhọc.

Trên trán của Lăng Kỳ Tuyết càng rỉ ra mồ hôi lớn chừng hạt đậu, nếu không phải vẫn còn nghị lực, liều mạng chống lại cái chết, vào lúc này đã quỳ xuống rồi.

Nhìn lại hoàng hậu, nào còn uy nghiêm của hoàng hậu, mồ hôi trên trán chảy thành thác, y phục hoa lệ toàn thân ướt sạch, y phục mỏng manh dính vào trên người, hiện ra hình dáng bên trong, quỳ trên mặt đất, có vẻ nhếch nhác vô cùng.

Lăng Kỳ Tuyết khó khăn ngẩng đầu lên, đây không phải là lão giả lần trước xuất hiện với Đông Phương Linh Thiên sao?

Vừa nghĩ, một bóng người quen thuộc chạy ra từ sau lưng lão giả.

Toàn thân y phục màu đen xốc xếch không chịu nổi, như đã trải qua một trận chiến ác liệt, tóc tai đều lộn xộn.

Không để ý bản thân nhếch nhác chút nào, một mạch chạy về phía Lăng Kỳ Tuyết.

Lúc này lão giả đã thu uy áp lại, Lăng Kỳ Tuyết thấy tình huống đạt được chuyển biến tốt.

Mấy người Lăng Nhạc cũng kinh ngạc nhìn chằm chằm Lăng Kỳ Tuyết.

Bọn họ càng muốn quan sát lão giả, nhưng lão giả vừa xuất hiện đã lấy ưu thế áp đảo áp chế bọn họ, đối mặt với cường giả có thể trong nháy mắt giết chết bọn họ, bọn họ không có can đảm này!

Hơn nữa rõ ràng lão giả này là đứng ở bên Lăng Kỳ Tuyết, bọn họ vừa mới ở đây gây bất lợi cho Lăng Kỳ Tuyết, lão giả sẽ không tức giận, vung tay lên, hóa bọn họ thành tro chứ!

Đối mặt với cường giả có thể nháy mắt giết chết mình, không ai dám làm loạn, đây chính là thế giới cường giả vi tôn!

Bọn họ không dám nhìn lão giả, chỉ có nhìn Lăng Kỳ Tuyết cho hả giận.

Hai tay của Đông Phương Linh Thiên đỡ vai của Lăng Kỳ Tuyết, kiểm tra từ trên xuống dưới một lần, thấy y phục của nàng trừ hơi lộn xộn, nhưng trên mặt lại không có vết thương nào, lúc này mới yên tâm ôm nàng vào trong ngực.

Lăng Kỳ Tuyết muốn đẩy ra, lại biết không phải lúc, sau đó vùi đầu vào trong lòng của hắn.

Lúc này, muốn cho những người này thấy quan hệ của nàng và Cung chủ Thiên Hoa Cung tốt đến mức không thể tốt hơn, ngày sau muốn ám sát nàng lần nữa, mới lo lắng có muốn đắc tội với Thiên Hoa Cung hay không, nếu không, nàng còn chưa trưởng thành đã bị những người này giết chết rồi!

Đông Phương Linh Thiên giật mình, ngay sau đó hiểu ý tứ của Lăng Kỳ Tuyết, dịu dàng nói với nàng: “Không sao, về sau ta sẽ không để cho nàng một mình, ta sẽ bồi ở bên cạnh nàng bảo vệ cho nàng!”

Cho đến khi nói ra khỏi miệng, Đông Phương Linh Thiên mới giật mình, lời nói này, hắn đã sớm muốn nói với Lăng Kỳ Tuyết.

Lời hắn muốn nói phát ra từ trong lòng là: Ta muốn bảo vệ nàng, ta sẽ bảo vệ nàng! Không bao giờ bỏ rơi để cho nàng một mình nữa!

Lăng Kỳ Tuyết lại cảm thấy: Đợi đến khi ta trưởng thành, thì không cần ngươi bảo vệ.

Còn bây giờ, có sẵn ô dù không cần cũng rất lãng phí.

Bốn người đuổi giết Lăng Kỳ Tuyết nhìn trộm mặt nhau, đây nên kết thúc như thế nào, bọn họ vẫn cho Thiên Hoa Cung chỉ là một truyền thuyết, là một lời đồn truyền bá khắp phố lớn đường nhỏ, trên thực tế, Thiên Hoa Cung cũng không có đáng sợ như vậy.

Nhưng cho đến khi lão giả xuất hiện, bọn họ mới phát hiện trên thực tế còn đáng sợ hơn tưởng tượng nhiều!

Lần này nếu cung chủ Thiên Hoa Cung muốn truy cứu, bọn họ ngay cả cơ hội liều mạng chạy trốn cũng không có!

Đông Phương Linh Thiên cũng nghĩ như vậy, ngược lại dịu dàng vừa rồi nhìn Lăng Kỳ Tuyết, xoay mặt, nói với lão giả: “Giết bọn họ!”

Lạnh lẽo, không có một chút nhiệt độ, giọng nói có khí phách như là băng vạn năm không thay đổi, nhưng trong nháy mắt khiến người ta lạnh thấu tim.

Lão giả nhận được lệnh, nâng tay, không khí xung quanh bóp méo lần nữa, chỉ một thoáng, giăng đầy mây đen, tiếng sấm lớn như đến ngày tận thế.

Ngay cả Lăng Kỳ Tuyết cũng lần đầu tiên thấy được kinh hãi trên mặt ngông cuồng của Lăng Nhạc!

Đúng rồi, lần trước Lăng Nhạc thấy nàng thuấn di đã kinh hãi qua một lần, nàng lại không chú ý đến, lần này, nàng thấy rõ ràng miệng với mặt của ông ta từng chúttrở nên tái nhợt, hai tay cũng suy sụp vô lực thả xuống, không cam lòng chờ chết.

Bùi Văn Thanh, nhóm người hoàng hậu cũng như thế.

Ở trong nháy mắt lão giả động thủ, một lực lượng chống đỡ lại từ phía không trung bên kia bay đến, nhấc lên một trận cuồng phong, thổi tan mây đen, từ từ, bầu trời trở lại trong xanh lần nữa, ánh trời chiều xuyên qua tầng mây chiếu xuống, như mộng như ảo.

Lăng Kỳ Tuyết biết, lần này đã bỏ lỡ cơ hội giết Lăng Nhạc chấm dứt hậu hoạn.

Cũng được, thù hận giữa nàng và Lăng Nhạc, vẫn nên để tự nàng báo thù thì tốt hơn!

Nghĩ đến đây, Lăng Kỳ Tuyết đã bình thường trở lại.

Bầu trời trong xanh lần nữa, trên không trung đầu bên kia truyền đến một giọng nói già nua: “Các hạ đối xử với tiểu bối như vậy, cũng không sợ bị người ta chê cười!”

( Lăng Kỳ Tuyết: Lão tổ đều thích giả bộ âm trầm! )

Đông Phương Linh Thiên dẫn lão giả đến tên là lão Mạnh.

Lão Mạnh từ chối cho ý kiến, khẽ cười một tiếng: “Các hạ cũng không phải là nhúng tay vào sao?”

Tiếp theo một hồi tĩnh lặng, hiển nhiên là lão đầu kia đang trầm ngâm, chốc lát, giọng hơi bất đắc dĩ nói: “Kính xin giơ cao đánh khẽ, Nam Lăng quốc ta cằn cỗi, chịu không được giày vò, các hạ cũng không muốn thấy tam quốc khác xé xác ăn Nam Lăng ta, tạo thành thảm cảnh dân chúng máu chảy thành sông chứ!”

Lời nói này đã tác động đến lão Mạnh, suy nghĩ chốc lát, nói: “Vậy thì tốt, ta có thể mặc kệ, nhưng Lăng Kỳ Tuyết là chủ mẫu chủ tử nhà ta khâm định, ngày sau người của các ngươi thấy nàng cũng phải thật cung kính!”

Chủ mẫu?

Lăng Kỳ Tuyết không vui nhíu mày, mặc dù cảm giác có chỗ dựa rất tốt, nhưng nàng cũng không muốn lặp lại bi ai đời trước, đời này, nàng tuyệt đối sẽ không dễ dàng giao trái tim của mình cho bất kì kẻ nào!

Lão giả ẩn núp không ra cũng sảng khoái nói: “Ngươi yên tâm, ta sẽ xử lý người của chúng ta thật tốt, kính xin các hạ giơ cao đánh khẽ!”

Hình như lão Mạnh đã đạt thành một loại ăn ý với lão giả ẩn núp không ra kia, không tiếp tục ra tay, mà hơi có vẻ áy náy nhìn Đông Phương Linh Thiên: “Thật xin lỗi thiếu chủ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.