Thanh Kiếm Của Quỷ

Chương 218: Chương 218: Ả thợ săn




Trúc Chi đang nằm trong phòng, đột nhiên cô lại nhìn thấy điềm báo: Một người con trai đang bị một tên thợ săn quỷ tấn công giữa đường. Cậu bạn ấy đang đi đổ rác ra ngoài cổng thì bị tấn công. Cô thấy rõ ràng cánh cửa mà cậu bạn bước ra chính là cánh cửa nhà hàng xóm. Cậu bạn vừa mới chuyển tới hôm thứ hai vừa rồi.

Trúc Chi không có thời gian gọi điện cho Nhất Uy, cô nhìn lên đồng hồ đã là 2 giờ sáng. Và cô không biết chính xác khi nào cậu bạn ấy bị tấn công. Cô đành ra ngoài ban công canh chừng nhà bên cạnh, hy vọng chặn được đòn tấn công của thợ săn quỷ. Điều quỷ dị chính là tên thợ săn trong điềm báo của cô không hề giống với tên thợ săn mà cô gặp ở bệnh viện. Có thể chúng có đến hai con, và con kia không xuất hiện vì đã bị thương. Chúng vẫn cần 9 mạng sống nữa cần giết.

Trúc Chi ngủ thiếp ngoài ban công, cho đến khi con chó nhà hàng xóm một lần nữa tru lên cô mới giật mình tỉnh giấc. Cô dụi dụi mắt cho tỉnh, đáng lý phải vào nhà rửa mặt cho tỉnh táo, lại chẳng kịp bởi vì cô nhìn thấy bạn nam nhà hàng xóm đang cặm cụi tay xách bịch rác khổng lồ đi ra ngoài, y như trong giấc mơ của cô.

Trúc Chi nhanh chóng chạy xuống dưới nhà mình, mở toang cổng nhà. Cô giả vờ ném bịch rác ra ngoài giống bạn nam kia. Sau đó, cô cẩn thận nhìn quanh một lượt. Giờ còn rất sớm, chẳng hiểu sao anh bạn kia lại ra ngoài sớm thế. Hóa ra, cậu ấy sẵn tiện đi tập thể dục buổi sáng mới đem rác ra ngoài đổ luôn.

Trúc Chi nín thở chờ đợi thợ săn Quỷ xuất hiện. Đột nhiên cô nhớ ra, anh bạn này chỉ là con người bình thường, không nên để cho bạn ấy nhìn thấy những thứ đáng sợ. Cô quyết định lộ mặt, trực tiếp đối đầu với tên thợ săn nếu gã xuất hiện.

Bổng dung, ánh đèn đường tắt phụt. Đoán được lúc này, gã thợ săn nhất định xuất hiện. Cô gọi Thượng Nguyệt đến bên mình, âm thầm kéo cung tên chờ đợi.

Tên thợ săn xuất hiện thật. Nhưng kẻ xuất hiện trước mặt bạn nam kia là một tên hoàn toàn khác với gã thợ săn mà Trúc Chi đã gặp ở bệnh viện. Nhờ cái váy ngắn củn chưa qua đầu gối mà cô chắc mẻm rằng đây là giống cái. Ả cầm trên tay cây rìu, tay cầm màu nâu đất. Ả đang canh chừng bạn nam kia đặt chân ra ngoài hàng rào một lần nữa sẽ chém cậu ấy.

Trúc Chi nhanh tay nhắm bắn. Nhưng mũi tên của cô chưa kịp bay ra khỏi cung tên đã phải khựng lại. Cô thấy bạn nam kia có vẻ chẳng sợ hãi khi gặp một kẻ có bộ dạng kì quái như thợ săn của Quỷ. Cô còn thấy môi cậu ta mỉm cười trước khi rút ra một thanh kiếm và đâm vào trái tim của ả thợ săn. Cậu ta rút thanh kiếm từ đâu, cô không nhìn thấy rõ.

Trời quá tối, Trúc Chi cũng không nhìn thấy rõ hình dạng thanh kiếm kia. Chỉ thấy cậu ta hành động quá nhanh. Ngay cả ả thợ săn cũng hoảng sợ. Ả kinh hãi thì đã muộn. Thanh kiếm kia xuyên qua ngực của ả. Cô thấy môi ả chảy máu, máu nhuộm cả thanh kiếm của cậu ta.

Thợ săn quỷ đâu thể dễ dàng chết đi. Trúc Chi nhớ rõ điểm yếu của ả phải là lửa địa ngục hay lửa thần chứ. Thanh kiếm kia đâm ả chỉ khiến ả bị thương thôi chứ. Cô không hiểu, cố núp vào một nơi khuất ánh đèn, cố không phát ra tiếng kêu nào.

Trúc Chi thấy nam thanh niên kia rút thanh kiếm ra khỏi người ả thợ săn. Cậu ta lặng lẽ chùi vết máu trên thanh kiếm của mình, lạnh lùng nhìn ả thợ săn đang quằn quại đau đớn phía dưới.

Cậu ta lạnh nhạt nói:

“Ta sẽ tha mạng cho ngươi nếu ngươi nói cho ta biết một chút về thế giới của ngươi.”

Ả thợ săn ngước mặt lên nhìn kỹ tên con trai trước mặt. Ả nói:

“Ngươi không phải là con người?”

“Ta là con người. Là các ngươi ép ta phải truy lùng các ngươi. Bây giờ, thợ săn quỷ. Phải, ta biết ngươi là một thợ săn quỷ. Ta có đọc về ngươi một chút.”

Cậu thanh niên tiếp tục nói với vẻ không kiên nhẫn lắm:

“Ta đã gặp rất nhiều tên giống ngươi, về thế giới ma quái kia. Ta đang tìm một kẻ, kẻ đó ngưng đọng được cả thời gian. Nơi mà kẻ đó đến, thời gian không thể trôi tiếp được. Ta không có thông tin nào của hắn cả. Ngươi có biết gì về một kẻ như thế không?”

Thợ săn quỷ nói:

“Không biết. Thợ săn quỷ từ lâu đã không còn truy lùng những tên ác ma nữa.”

“Phải rồi. Các ngươi đã đổi sang săn con người – những người mang nỗi đau tinh thần. Càng đau lòng sẽ càng thu hút các ngươi mạnh mẽ. Đó là lý do ngươi đến đây giết ta hôm nay.”

Ả nói:

“Ngươi biết nhát kiếm đó đâu thể giết được ta, nó chỉ cầm chân ta ít phút nữa thôi. Sau đó, ta sẽ cho ngươi ném mùi, ta sẽ băm ngươi thành mảnh vụn nhỏ.”

Đúng như lời thợ săn Quỷ vừa nói, nhát kiếm hóa ra không giết được ả. Ả thợ săn khạt nhổ một ngụm xuống đất. Ả bò dậy, đứng thẳng bằng hai chân bé xíu của mình. Vết thương trên người ả rõ ràng đang từ từ liền lại, ngay cả bộ đồ đang mặc cũng chẳng còn vết rách nào.

Cậu thanh niên hơi lo ngại, lùi bước chân, tính bỏ chạy. Ả nhanh hơn, ả đã chặn đầu cậu ấy, cây rìu trên tay không chậm thêm một giây nào mà thẳng thừng bổ xuống vai của cậu.

Trúc Chi ở bên này khẩn trương bắn mũi tên trúng tay cầm rìu của ả khiến ả lại một lần nữa đau đớn, thả luôn cây rìu xuống đất. Ả ngạc nhiên, cậu thanh niên kia còn ngạc nhiên hơn nữa. Họ dán mắt vào đêm đen, nơi mũi tên được bắn ra. Họ vẫn chưa thấy người bắn mũi tên là Trúc Chi.

Thợ săn quỷ rút mũi tên ra khỏi cánh tay mình. Hôm nay đúng là một ngày xui xẻo, chồng của ả mất tích cả ngày; ả thân chinh đi tìm thức ăn cũng chẳng khấm khá gì hơn; vừa bị đâm chưa khôi phục sức lực hoàn toàn lại bị ai đó bắn tên.

Ả ném mũi tên sang một bên, mũi tên tự động biến mất trong không khí. Ả không nghĩ có thêm kẻ nào khác biết đến sự tồn tại của ả. Âm giới không xen vào chuyện của nhau, vậy ai bắn mũi tên này?

Ả gầm lên:

“Nếu không lộ mặt, ta sẽ giết chết tất cả những người trong khu phố này. Ngươi có đủ bản lĩnh chặn đứng ta lại hay không?”

Trúc Chi chỉ còn nước lộ mặt. Cô bò ra khỏi chổ nấp, đứng thẳng lưng đối diện với ả thợ săn. Trên tay vẫn còn cầm chắc Thượng Nguyệt.

Ả thợ săn nhìn Trúc Chi đánh giá. Theo như ả cảm nhận (luôn cả cậu thanh niên kia), Trúc Chi chỉ là một cô gái nhỏ nhắn, yếu đuối với đôi mắt mơ màng có vẻ chưa tỉnh ngủ hẳn. Mũi tên lúc nảy bắn chuẩn xác như thế, ả nghi ngờ ngoài dáng vẻ yếu đuối vô tội kia là một kẻ đáng gờm.

Ả nói:

“Ta không cảm nhận được nỗi đau của ngươi. Không một ai lại không có nỗi đau về mặt tâm hồn cả. Trừ phi, ngươi mạnh đến mức ta không thể cảm nhận được nỗi đau đó.”

Thợ săn quỷ bay đến gần Trúc Chi. Ả nắm lấy cánh tay cô kéo lại gần. Ả muốn một lần nữa ngửi sự thống khổ của cô. Dĩ nhiên, ả tiếp tục nhận cái kết ê chề, ả không thấy được nỗi đau của cô, một chút cũng không.

Cậu thanh niên kia không biết phải làm sao, cũng không biết cứu cô thế nào. Chỉ còn cách đứng bất động nhìn hai người phía trước đang thì thầm to nhỏ với nhau.

Trúc Chi nói nhỏ vào tai ả thợ săn:

“Một tên thợ săn khác mà ta đã gặp tối qua. Hắn trúng ba mũi tên của ta, không biết hắn ra sao rồi?”

“Ngươi đã gặp qua chàng? Chàng ấy bị thương ư?”

Ả thợ săn tức giận múa rìu một cách loạn xạ. Ả vừa lo cho chồng mình lại vừa sợ gã đã bị giết. Nhưng mũi tên không thể khiến gã chết được. Vậy thì chàng nhất định đã bị thương và đang ở nơi nào đó cần sự giúp đỡ của ả. Nhưng ả không thích đôi mắt của Trúc Chi, ả không thích cách nhìn như thấu hiểu tất cả những gì ả đang nghĩ trong đầu.

Trúc Chi dùng mũi tên chặn đứng tất cả đòn của ả thợ săn khiến ả hơi hoảng. Tốc độ của ả không phải chậm, còn nhanh hơn cả chồng của ả. Nhưng đứa con gái bé nhỏ này chặn được hết tất cả nhát chém của ả. Ả đã hiểu vì sao chồng mình bị thương bởi một đứa nhóc nhìn vô dụng hết chổ nói.

Nam thanh niên đứng như trời chồng. Một đứa con gái, có vẻ là hàng xóm của cậu, đang đánh nhau với một kẻ không phải con người. Cô gái này là người như thế nào, cô ta biết về thế giới âm linh đến đâu, cô ta nói điều gì khiến ả thợ săn trông có vẻ như bị chọc tiết cho điên lên như vậy. Cậu lần đầu muốn biết về một đứa con gái nhiều đến thế.

Ả thợ săn đạp cho Trúc Chi văng ra xa, cô đáp ngay chân của nam thanh niên. Cậu ta đỡ cô đứng dậy. Trúc Chi nói nhỏ:

“Cảm ơn.”

Trúc Chi rút cùng một lúc ba mũi tên và hướng về phía ả thợ săn mà bắn. Nhưng ả không giống chồng của ả, ả gạt được tất cả mũi tên và lao tới chổ hai người bằng tốc độ ánh sáng.

Trúc Chi đẩy bạn nam kia sang một bên, một mình đánh nhau với ả thợ săn. Cô thấy ả bắt đầu điên tiết và sức mạnh tăng lên gấp nhiều lần. Cô không thể bộc phát sức mạnh ngay lúc này. Một phần phong ấn của Huyết Yêu vẫn còn trên người cô, nó khiến cô không thể dùng toàn bộ linh lực. Mặt khác, cô không thể dùng linh lực trước mặt một người lạ, nhất là khi chưa biết gì về cậu ta, cô không thể để lộ mình không phải con người cho cậu ta biết được.

Trúc Chi bắt đầu mệt lả, cơn đói bụng kéo đến khiến cô hơi choáng. Cô bắn một mũi tên trúng mi tâm của ả, nhưng ả vẫn né được. Ả phóng trả mũi tên trúng bụng của cô khiến cô ngã ngửa. Ả một lần nữa bay tới, dùng cây rìu muốn chém cô ra làm hai.

Dĩ nhiên hành động của ả không thể thực hiện được. Bởi vì Trúc Chi mặc dù bị mũi tên ghim ngay bụng vẫn còn thời gian kéo một mũi tên vô hình. Lần này ả thợ săn vì không thấy được nó nên không né kịp. Kết quả, ả ngã xuống trước sự sửng sờ của bạn nam thanh niên. Cậu ta vẫn chưa hiểu lý do vì sao ả ta dừng lại hành động của mình.

Trúc Chi cố tình nói để câu giờ:

“Nhìn là biết, ngươi không biết tung tích của người bạn kia. Ngươi không hề lo rằng, ta đã tẩm một chút độc vào mũi tên hay sao? Đừng tưởng yêu tinh thì cần lửa địa ngục mới giết chết được. Có một thứ khác có thể giết được các ngươi. Và nếu tên ấy không đến đây sớm, nhất định sẽ mất mạng.”

Trúc Chi nhận thấy nét lo lắng và sợ hãi lồ lộ trong ánh mắt của ả thợ săn. Cô cười tiếp tục thêm dầu vào lửa:

“Một tuần, nếu trong một tuần hắn không trở lại lấy thuốc giải, hắn sẽ chết khô như bộ xương. Đừng hòng giết thâm bất cứ người nào. Nếu muốn thử lòng ta, ta sẽ cho các người chết dưới sức nóng của lửa địa ngục.”

Ả thợ săn không phải sợ Trúc Chi mà lo lắng cho chồng mình. Ả buông tha cho Trúc Chi và cậu thanh niên. Sau đó, ả rời đi. Trúc Chi không dám rút mũi tên ra, sợ mất máu mà chết.

Cậu ta lo lắng nói:

“Phải đến bệnh viện mới được.”

Trúc Chi níu áo bạn nam lại và nói:

“Thật ra mẹ tôi không được biết về chuyện tôi đang làm. Cậu biết đấy, tôi có ước mơ trở thành pháp sư trừ hại cho dân. Mẹ tôi không tin vào chuyện ma quỷ. Thể nào bà ấy cũng nghĩ tôi điên và tôi đang làm điều gì tồi tệ nên mới bị thương thế này.”

“Vậy phải làm sao mới được. Vết thương của cậu nghiêm trọng quá.”

“Tôi cần một cú điện thoại. Cậu cho tôi mượn điện thoại một chút nhé.”

Cậu thanh niên rút điện thoại đưa cho Trúc Chi. Cậu thấy cô gọi điện cho ai đó. Đầu dây bên kia không thấy giọng nói trả lời cô. Nhưng cậu ta đoán người đó đã biết được tình hình nguy cấp lúc này. Cậu ta chỉ ngồi đó im lặng chờ đợi. Trong khi đó, Trúc Chi đã xé áo của mình rồi nói với cậu thanh niên:

“Cậu vào nhà của cậu lấy cho tôi chút muối được không? Nó cầm máu được. Tôi phải cầm máu đợi bạn tôi đến.”

Cậu thanh niên nhanh chân chạy vào nhà. Nhưng lạ thay, khi cậu ra ngoài đã không nhìn thấy cô đâu nữa. Thời gian mà cậu đi vào nhà và chạy ra không tới năm phút, cô làm sao biến đi nhanh như vậy với vết thương đó được. Cậu thanh niên đang tự giằng co với ý nghĩ có nên vào thẳng nhà của cô để xem thế nào và ý nghĩ vào nhà chuẩn bị đến trường bởi vì trời đã sáng rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.