Thanh Mai

Chương 12: Chương 12: CHƯƠNG 12




Đến sau năm mới chúng tôi rốt cuộc đã trả sạch nợ, còn dư chút tiền, cả nhà ai ai cũng hoan hỉ qua được một năm.

Mẹ chồng ban đầu còn có chút nghi ngờ thân thế của tôi, sợ tôi là hồ ly tinh học thuật hấp thụ dương khí con người, cho nên hay đến phòng chúng ta kiểm tra, e sợ tôi quyến rũ Trương Giới Thụ.

Sau khi quan sát trong mấy tháng, phát hiện so với hy vọng của bà, tôi còn đứng đắn hơn, Trương Giới Thụ sắc mặt hồng nhuận, mắt sáng mày thẳng thì hiển nhiên không có bị thương tổn gì. Rốt cuộc buông được tảng đá, không còn thường xuyên giám sát chúng tôi nữa.

Mùa xuân đến, Vương Tiến Sĩ bị phái đến Sơn Tây làm quan huyện, người nhà cũng được đi theo nhậm chức. Tôi cảm động và ghi nhớ việc A Hỉ đối tốt với tôi, nếu không có sự trợ giúp của nàng, tôi không có khả năng có thể sống với Trương Giới Thụ. Nghĩ đến lần này nàng phải đi xa, không biết có còn cơ hội gặp mặt không, tôi không khỏi cảm thấy có chút thương cảm.

Tôi xuất giá, nàng mặc dù trong lòng buồn bã nhưng vẫn chúc phúc cho tôi. Mà khi nàng xuất giá, tôi không được thấy rồi, tôi tỉ mỉ thêu một chiếc khăn voan đỏ uyên ương hí thúy làm lễ vật chia tay tặng cho nàng.

A Hỉ dù trong lòng có nhiều tâm sự, cầm khăn voan thở dài: “Thanh Mai, xem thần sắc ngươi thì thấy ngươi hẳn sống rất tốt. Chỗ dựa của ngươi thật tốt đẹp, mà chỗ dựa của ta không biết ở phương nào? Chỉ sợ kém ngươi.”

“Tiểu thư trăm ngàn lần không nên nói như vậy.” Tôi an ủi nàng, “Nếu không có tiểu thư tác thành, Thanh Mai sao có ngày hôm nay? Đều là ở hiền gặp lành, tiểu thư nhất định có thể tìm được ý trung nhân.”

A Hỉ rời đi, Trương Giới Thụ không hề còn phải tận lực có ý tránh đi tường thấp. Có một ngày hắn phiền muộn nhìn tường bên kia thở dài. Hắn đang nhớ lại ngày xưa liếc mắt đưa tình.

Tôi biết, tôi nên cảm thấy không muốn A Hỉ rời đi. Nhưng khi đó lại là lúc tôi nhẹ nhàng thở ra, nàng rốt cuộc không còn liên hệ với cuộc sống của tôi.

Tôi cứ nghĩ rằng tôi đã có được toàn bộ thể xác và tinh thần của Trương Giới Thụ, từ đó hắn cơ hồ không còn lưu luyến A Hỉ. Nhưng cái thở dài sâu kín kia cho tôi biết, nơi sâu nhất trong tâm hồn hắn, vẫn còn dấu vết của A Hỉ.

Tôi biết động vật sẽ xem động vật lớn hơn đầu tiên trở thành mẹ mình, nhân loại đối với người đầu tiên cũng có một loại tình cảm đặc thù, người đầu tiên ở trong lòng Trương Giới Thụ là A Hỉ, hắn không thể hoàn toàn quên nàng. Thật giống như tôi, Trương Giới Thụ là người nam nhân đầu tiên chạm đến nội tâm tôi, trừ phi uống Vong tình thủy, tôi nghĩ tôi cũng sẽ không thể quên hắn. Trước kia tôi chưa từng để ý, nhưng là ngày đó, trong lòng tôi không thể khống chế được cảm giác chua xót.

Ngày nào đó nếu tôi cảm thấy cảm xúc sa sút thì cũng tựa như tôi chưa hề thoát nổi hai quãng thời gian cô độc của mình.

Tôi đưa lưng về phía Trương Giới Thụ khi hắn nằm xuống, không còn dựa sát vào lồng ngực hắn nữa, cũng không muốn nói chuyện với hắn. Trương Giới Thụ chút ý đến bất thường của tôi, thân thiết đưa tay lên sờ trán tôi: “Làm sao thế Thanh Mai? Không nóng? Thanh Mai, nàng làm sao thế, thấy không khỏe ah?”

Tôi thấp giọng nói: “Thiếp không sao.”

“Sao thanh âm nàng uể oải thế?” Trương Giới Thụ vừa nghe lại khẩn trương, ôm tôi vào lòng, bàn tay tôi ở trên người tôi sờ tới sờ lui: “Nơi này đau không? Hay là nơi này?…”

“Thật sự không có việc gì.” Tôi cố gấng điều chỉnh bản thân bình tĩnh, nhưng trong âm thanh toàn là giọng mũi.

Trương Giới Thụ nóng nảy đến hoảng: “Thanh Mai, nàng đến tột cùng sao mà khó chịu? Nàng xem, nàng như muốn khóc, không cần chịu đựng, mau nói cho ta biết!”

“Trong lòng thiếp khó chịu.” Tôi rốt cục nhìn không được, nức nở khóc ra.

“Trái tim đau không? Sao lại thế này? Ban ngày nàng vẫn tốt mà.” Trương Giới Thụ xoa xoa ngực tôi “Tốt hơn chút nào chưa? Như vậy khô Tôi giữ chặt hắn, nước mắt chảy nhiều hơn: “Thầy thuốc cũng vô dụng.”

“Là bệnh cũ sao? Vậy nàng biết dùng thuốc thế nào không?”

“Trương Giới Thụ, về sau chàng không cưới thiếp được không?”

Trừ lần cuối gặp mẹ, tôi chưa bao giờ khóc, nhưng nước mắt của tôi hiện nay không thể ngăn được, còn nức nở ra tiếng.

“Được được được!” Trương Giới Thụ yếu ớt đáp lời tôi, trong lòng sốt ruột: “Thanh Mai hôm nay thật khác thường, bắt đầu nói mê.”

“Không phải nói mê, thiếp là nói thật. Thiếp không muốn chàng có thêm một tiểu thê tử.”

“Được, không cưới, tuyệt đối không.” Trương Giới Thụ bị sự khác thường của tôi hù, bình thường tôi đều chịu được khổ nhọc không yếu ớt, hắn cho rằng thân thể tôi khẳng định khó chịu nên mới khóc lên thì gấp đến độ xoay tròn. Bây giờ tôi nói cái gì hắn đều đáp ứng, tôi muốn sao trên trời, hắn sẽ ngay lập tức đi tìm cây thang. Giời phút này A Hỉ sớm đã bị hắn ném đi đến nơi nào.

“Nói chuyện với chàng có thể coi là nói, không được đổi ý.” Có được cam đoan của hắn, trong lòng tôi dễ chịu chút ít, tiếng khóc cũng nhỏ đi: “Về sau chàng có tiền cũng không được cưới.”

“Được, ta cam đoan uy vũ không khuất phục, phú quý không ham mê, tuyệt không nạp thiếp.”

“Uh! Trong lòng thiếp rất dễ chịu.” Tôi ngừng khóc, xoay người chủ động rúc vào trong lòng hắn.

Hắn không nghĩ tôi bình tĩnh như vậy, lo lắng hỏi: “Nàng thật sự không sao? Không có chỗ nào khó chịu?”

“Không có.” Tôi lo lắng suy nghĩ, lại hỏi hắn: “Như vậy có tính là thiếp phạm vào tội đố kị?”

Hắn tin tưởng thân thể tôi không có vấn đề, dở khóc dở cười, nghĩ đến nỗi sợ vừa rồi nên hung tợn trả lời: “Tính!”

Tôi biết hắn muốn làm mình sợ ngẫm lại lời lo lắng của hắn, thật tuyệt vời! “Thiếp không cha không mẹ, xem như không có chỗ về, chàng không thể đem thiếp ném đi nha.”

“Nàng, nàng, aizz!” Hắn không biết nên khóc hay nên cười: “Được được, nghĩ thế nào lại nghĩ đến chuyện linh tinh đó, còn làm ra việc lớn như vậy, dọa chết người.”

“Chính là nghĩ tới chứ sao. Chàng vừa rồi đáp ứng lời thiếp rồi nha, nhớ kỹ đó.”

“Đã biết, nàng tiểu yêu ma.” Hắn cúi đấu hôn tôi, hôn đến đôi mắt, hầm hừ nói: “Nàng xem, mặt đều mặn rồi.” Sau đó vô cùng kiên nhẫn và dịu dàng dùng môi cùng đầu lưỡi giúp tôi “rửa mặt

Hắn tự an ủi bản thân mình: “Thanh Mai này coi như học được ghen tị đi? Chính là dấm chua này cũng có chút kinh thiên động địa, thiếu chút nữa đem lòng mình sợ tới mức bất động.”

Sau khi tỉnh táo lại, tôi nghĩ lại không hiểu tại sao mình lại không khống chế được cảm xúc, đột nhiên phát hiện ra, trải qua thời gian dài, hang động trong lòng tôi đã biến mất, nghĩ đến Trương Giới Thụ tôi lại thấy ngực phồng lên tràn đầy.

Nguyên lai tôi bôn ba vài nghìn năm là vì tìm hắn, vì muốn gặp hắn, thân cận với hắn.

Đây chính là “Tình” mà mẹ nói sao? Mẹ nói sai rồi, không biết “tình” là gì không chủ là một loại tiếc nuối. Đó là sinh mệnh không trọn vẹn. Không biết vì sao nhân loại trong quá trình tiến hóa lại muốn vứt bỏ “cảm tình” Cảm tình là một thứ tốt đẹp! Nó cho tôi cảm giác thỏa mãn mà không một công nghệ cao nào có thể sánh bằng.

Khi hắn chăm chú nhìn tôi, trong mắt đều là yêu thương say đắm để cho tôi tin tưởng, tin rằng mình là nữ nhân đẹp nhất. Khi hắn ôm tôi vào lòng thì cho dù gió đông lạnh nhất cũng không thể khiến tôi thấy lạnh. Khi hắn hôn môi, vuốt ve tôi, ở bên tai tôi tràn đầy ưu ái mà lẩm bẩm: “Nàng tiểu yêu tinh này!” thì tôi nghĩ, cứ như vậy để tôi hòa tan đi, cùng hắn giao hòa một chỗ, về sau trong lòng tôi có hắn, trong lòng hắn có tôi…

Cảm giác tốt đẹp đã lấp đầy cái hang đen tối kia. Người nam nhân này đã giúp tính mạng của tôi đầy đủ.

Tôi ôm chặt hắn: “Trương Giới Thụ, chúng ta vĩnh viên không xa nhau!”

“Được, còn sống cùng giường, chết cùng mồ” Trương Giới Thụ thề, phát ra từ nội tâm hắn.

Ngày hôm sau tỉnh lại, nhìn thấy Trương Giới Thụ, mặt tôi bỗng nhiên đỏ lên, thẹn thùng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Một ngày sau đó tôi vẫn liên tục trong trạng thái này.

Hắn cảm thấy khó hiểu: “Sao thê tử của mình tự nhiên lại hay thẹn thùng? Bất quá, nhìn gò má đỏ ứng của nàng thật là đáng yêu! Quá khứ tuy rằng vô cùng thân thiết nhưng ta lại có cảm giác nàng không để ý đến, có thể rời đi bất cứ lúc nào. Nhưng nhìn hiện nay bộ dạng nàng vặn vẹo xoắn tay vì sao ta ngược lại cảm thấy nàng quả thật đã ở trong bàn tay ta?”

Tôi cũng muốn xoắn tay như vậy, nhưng sau khi phát hiện hắn thấy tôi đáng yêu, tôi bỗng nhiên suy nghĩ, sợ rằng dung mạo mình không đủ duyên dáng, sợ cử chỉ của mình không đoan trang, sợ hắn sẽ nghĩ xấu về mình… Không tự giác mà tay chân lúng túng.

Nguyên lai, không làm sai cũng sẽ xấu hổ, đơn giản là đang ở trước mặt người mình để ý.

Trương Giới Thụ rất hứng thú ngắm tôi thẹn thùng, rốt cuộc có cơ hội trả lời câu hỏi “Họa mi thâm thiển nhập thì vô (Tô mày đậm nhạt hợp thời chăng?)” của tôi.

Vài ngày sau, cảm giác mới mẻ qua đi, hắn tỉnh táo lại, thật sự không hiểu tại sao ta lại có biến hóa đồng bóng như vậy. Không nhịn được hỏi tôi: “Thanh Mai, gần đây nàng gặp chuyện gì vậy?” Hắn nói ra mà trong lòng chột dạ “Không phải bị vật gì nhập hồn vào người chứ?”

“Không có việc gì. Thiếp chỉ chợt phát hiện ra rằng thiếp thích chàng.”

(cái gọi là nhập hồn theo kỹ thuật mà nói không có khả năng lớn. Người bình thường nói có linh hồn, kỳ thật chẳng qua là một dải sóng điện não. Mỗi người có một loại dải khác nhau, giống như vân tay, hơn mười vạn người mới tìm được 2 người giống nhau. Ngoài ra lại còn phải đúng dịp hai người cùng chết, sóng điện não mới có thể chiếm lấy thân thể người khác. Một khi không gian hoặc thời gian có khoảng cách, căn cứ vào định luật bảo toàn năng lượng, sóng điện não bình thường sẽ bị tản mát đi.)

Trương Giới Thụ nghe xong lòng hoan hỉ, phấn chấn cùng ngây ngất, cũng nhẹ nhàng thở ra “tính tình thẳng thắn của nàng cũng chưa thay đổi” nhưng trong lòng đột nhiên thấy không đúng: “Nàng bây giờ mới phát hiện ra mình thích ta, thế trước kia nàng nghĩ về ta thế nào?”

“Chàng là tướng công, thiếp là nương tử, xuất giá tòng phu (cưới chồng theo chồng).”

“Nàng thân thiết với ta cũng chỉ bởi vì ta là tướng công của nàng thôi sao? Nếu nàng gả cho người khác, nàng sẽ cư xử với hắn như thế kia sao?” Tâm tình Trương Giới Thụ có vẻ không tốt lắm.

“Trên lý thuyết thì là như vậy.” Mặc dù biết Trương Giới Thụ không muốn nghe điều này nhưng tôi vẫn chưa có thói quen nói dối.

Trương Giới Thụ không nói gì, tâm tình rất buồn bực.

Tôi khuyên hắn: “Nhưng chẳng phải thiếp hiện tại đã gả cho chàng sao? Thiếp cuối cùng cũng sẽ phải tuân thủ tòng phu mà. Chàng không phải vì vậy mà tức giận đó chứ?.”

Hắn thấy ánh mắt vô tội của tôi, thầm nghĩ: “Xem ra nàng không giống như bị kí ức lạ nhập vào, chỉ có nàng mới có kiểu nói chuyện như vậy.” Hắn thở phào, ôm tôi: “Thanh Mai, tòng phu rốt cuộc cũng là thật tốt! Nhưng ta muốn nàng làm như vậy là vì trong lòng có ta chứ không phải vì những quy củ kia.”

“Uh! Thiếp sẽ không quan tâm nam nhân khác, không thể thích người khác.” Tôi cam đoan với hắn.

“Aizz!” Nhưng giảng giải đến mỏi mồm mà trong lòng Trương Giới Thụ vẫn có cảm giác bất lực như gà giảng cho vịt.

“Tướng công, vừa rồi chàng mất hứng, có thể coi là ghen chứ?”

“…” Trương Giới Thụ rốt cục xác nhận, ta không có bị nhập hồn chiếm thân.

Lời tác giả: Mọi người yên tâm, cho dù viết không tốt, có kẻ nào đó định hại tác phẩm thì Điền Khanh vẫn không ngừng đến hơi thở cuối cùng. (chắc lại có bài viết hay comment nào đó chê bai tác giả đây)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.