Thanh Mai

Chương 14: Chương 14: CHƯƠNG 14




Nếu là trước kia, tôi nhất định sẽ không vi phạm kỉ cương như vậy. Nhưng ở cổ đại lâu, những quan niệm công bằng chính trực trong tương lai ta đã học lại từng chút một rời xa tôi. Nhiều người xung quanh tìm mọi thủ đoạn, khai thác quan hệ, đút lót các loại … tôi nếu vẫn kiên trì với những quan niệm kia, sẽ chỉ khiến mình chịu thiệt. Cho nên tôi yên tâm thoải mái ăn cắp đề thi, đây cũng có thể coi là một loại nhập gia tùy tục chứ?

Tôi cao hứng trở lại nhà nghỉ thì phát hiện không có Trương Giới Thụ, hỏi tiểu nhị thì được biết hắn dặn tiểu nhị nhìn thấy tôi bảo tôi đừng chạy, còn hắn rất lo lắng lao ra.

Tôi không biết có chuyện gì xảy ra, rất sốt ruột, không để ý đến tiểu nhị, lao ra ngoài tìm Trương Giới Thụ.

Tôi ở trong dòng người tìm kiếm Trương Giới Thụ, đi qua hai cái ngã tư, phát hiện ở xa xa, Trương Giới Thụ đầu đầy mồ hôi đang tìm kiếm cái gì đó. Tôi vừa lớn tiếng gọi hắn, vẫy tay, vừa chạy về phía hắn. Hắn ngẩng đầu nhìn thấy tôi cũng chạy vội về phía tôi. Tốc độ của hắn rất nhanh, tôi cảm thấy những cảm xúc khủng hoảng, hối hận, tuyệt vọng đập vào mặt mình, còn chưa nhận ra việc gì, hắn đã vọt tới trước mặt tôi, ôm chặt lấy tôi.

Trong đám đông ở kinh thành, hắn thì trông nhếch nhác, tôi tóc rối bù, chúng tôi gắt gao ôm chặt lấy nhau. Mọi người đi qua đều kinh ngạc “hai nam nhân này lại ôm nhau?” những loại phỏng đoán thông qua A Mộc truyền đến tôi, nhưng tôi chẳng buồn quan tâm quay đầu lại xem.

Bởi vì Trương Giới Thụ đang rất sợ hãi, thân thể của hắn run rẩy, hô hấp đều bộc lộ sự lo âu. Ta vỗ về an ủi hắn, dịu dàng trấn an hắn: “Không có việc gì, không có việc gì, đừng sợ! Hít vào, thở sâu…”

Hắn hít thở sâu vài lần mới bình tĩnh một chút, vẫn ôm chặt ta, khó khăn nói: “Hoàn hảo, hoàn hảo, nàng không có việc gì. Nàng xú nha đầu, khi ta ở ngoài nhà nghỉ không thấy nàng, nàng có biết ta sợ hãi bao nhiêu không?? Ta thực sự sợ nàng sẽ gặp bất trắc, nàng xú nha đầu, nàng xú nha đầu….”

Hắn nỉ non lặp lại: “Nàng xú nha đầu…” cùng tôi trở về nhà nghỉ. Đến khi vào phòng, ngữ khí hắn từ sợ hãi biến thành oán hận. Hắn hung hăng trách cứ tôi: “Ta không phải nói nàng đừng đi quá xa nhà nghỉ sao? Nàng đi đâu? Cũng không cho ta biết mà chạy loạn. Nàng nữ nhân ở bên ngoài nếu gặp bất trắc thì biết làm sao giờ???…”

Tôi cúi đầu nhận sai: “Là thiếp không đúng.”

Hắn hung tợn nắm vai ta: “Ta thật muốn, thật muốn…”

Tôi thật áy náy nói: “Chàng muốn đánh thì đánh đi.”

Hắn lại thở dài, kéo tôi vào lòng: “Bảo ta cam chịu làm sao được? Nàng về sau không được làm ta sợ vậy nha!” Hắn nâng cằm tôi, bắt đầu hôn ta, lập tức phun một ngụm: “Phì! Trên mặt nàng rốt cuộc có bao nhiêu bùn?”

Tôi có chút bất bình: “Trên mặt chàng tất cả đều là bụi bẩn nha!”

Chúng tôi nhìn nhau cười khúc khích, hắn đi ra ngoài mang nước tiến vào, chúng ta tắm rửa sạch sẽ

Hắn tỉ mỉ vuốt ve tôi mà thở dài: “Bao ngày nay lúc ban ngày ta chưa được ngắm gương mặt thật của nàng, ta có khi đã quên nàng xinh đẹp biết bao.” Hắn cúi đầu xuống, hôn tôi thật sâu.

Ngày đó, toàn bộ buổi chiều, Trương Giới Thụ cũng không đọc sách. Lần đầu tiên, vào ban ngày, chúng ta triền miên không ngớt.

Từ đó về sau, Trương Giới Thụ không cho tôi ra ngoài bán túi thơm nữa, chỉ nói chờ hắn thi xong, hắn sẽ giúp tôi.

Khi tôi giúp hắn học thì cố ý ra chủ đề để hắn thi thử, lại đem những đề thi kẹp ở giữa.

Chờ hắn từ trường thi đi ra, hắn hưng phấn ôm lấy tôi, nói: “Thanh Mai, nàng thật sự là phúc tinh của ta! Những đề nàng đặt ra, hơn phân nửa đều có trong bài thi.”

Trong khi chờ công bố kết quả, chúng tôi ra ngoài bán túi thơm để kiếm lộ phí.

Sau khi công bố kết quả, một đám quan sai mang tin mừng đến nhà nghỉ, Trương Giới Thụ thi đậu tiến sĩ.

Sau đó là một loạt các công việc bận rộn, tạ hoàng ân, bái phỏng tiền bối, đồng môn vân vân. Trương Giới Thụ thỉnh thoảng có việc phải ra ngoài dự tiệc, trong khi đó có khá nhiều quan lớn coi trọng tướng mạo của hắn, hỏi hắn đã có hôn phối chưa, hắn đều trả lời thành thật mình đã lấy vợ.

Quan viên Tống triều đều có thói quen nuôi dưỡng gia kĩ (nuôi gái), văn nhân chơi gái (người có học, trí thức ~ ở đây nói là người ở thế giới này chơi gái) cũng là bình thường, Trương Giới Thụ đều kiên quyết cự tuyệt những ca kỹ yêu thương nhung nhớ hắn

Tôi rất vui vẻ.

Trương Giới Thụ được phái đến tỉnh ngoài làm Tư Lý, tôi trực tiếp đi theo hắn nhậm chức, mặt khác phái người đi tiếp cha mẹ chồng. (Tư : tương tự giám đốc sở hiện tại. ví dụ Bố Chánh Tư coi về tiền lương, Án Sát Tư coi về hình án …)

Không lâu sau, những người khác cũng đến, người người một nhà chúc mừng vài ngày lận.

Chúng tôi bây giờ sống trong một căn nhà có phòng lớn, có nhiều dãy nhà cách nhau khá xa. Tôi cùng Trương Giới Thụ ở trong phòng có thể yên tâm thân mật, không sợ bị ai phát hiện mà trở tay không kịp. Cuộc cống của tôi yên ổn, không cần bôn ba vì áo cơm, ăn mặc cũng khá hơn nhiều, tôi chuẩn bị tâm bổ tốt nhất để có em bé.

Làm người thân của quan viên, không khỏi sẽ có chút xã giao, tôi ra ngoài ứng đối cũng không có vấn đề gì, làm cho người ta lưu lại ấn tượng cũng không sai. Nhưng nhiều phu nhân của các vị quan biết thân phận nô tỳ trước của tôi, đối với tôi có chút miệt thị. Lại biết Trương Giới Thụ cự tuyệt việc nạp tiểu thiếp do đồng nghiệp đưa tới, cũng không ra ngoài chơi gái tìm vui, các nàng đối với tôi miệt thị lại thêm một phần đố kỵ bên ngoài, bắt đầu xa lánh tôi.

Chính tôi cũng cảm thấy các nàng không thể làm bạn, nên cũng không quá để ý cái nhìn của các nàng, nhưng mẹ chồng rất để ý, tôi lại phải để ý nàng.

Ở hội hoa xuân, tôi bị cô lập một góc, phiền muộn nhìn hoa tươi nở rộ, trong phòng âu sầu sao để giải quyết vấn đề này.

Đột nhiên, A Mộc phát ra cảnh cáo, có người âm mưu đọc sóng não của tôi. Tôi men theo sáng điện, phát hiện ra là thiếu niên áo trắng bên kia hồ. Hắn xem xét tâm tư người xung quanh, bất quá Computer trên cổ tay hắn thấp cấp hơn của tôi, tôi có thể che đậy bản thân, hắn lại không thể đột phá tường lửa của tôi.

Tôi rốt cuộc cũng gặp người giống mình, có chút kích động. Nhưng những người xuyên qua giống tôi đều dùng loại máy đồng cấp với A Mộc, hắn sao lại thế?

Tôi dùng sóng não hỏi hắn: “Ngươi là ai? Thứ trên tay ngươi là từ nơi nào?”

Hắn hiển nhiên hoảng sợ, lảo đảo suýt rơi vào hồ. Hắn nhìn xung quanh, tôi bỏ tường lửa, cho phép hắn hỏi. Hắn tìm được tôi, hưng phấn nhìn tôi, liên tiếp ném ra câu hỏi: “Ngươi cũng có thể đọc tâm tư người khác sao? Ngươi là người từ tương lai đến sao? Ngươi sao không sống ở đó? Tại sao ta không thể đọc tâm tư của ngươi?…”

Tôi đánh gãy câu hỏi của hắn: “Trả lời vấn đề của ta trước.”

Hắn: “Mẹ ta cũng từ nơi ngươi tới, đây là thứ bà cho ta. Hiện tại ngươi có thể trả lời ta rồi chứ?”

Tôi: “Đúng vậy, ta là từ tương lai tới. Chúng ta ở nơi đó không tốt. Thứ ở trên tay ta tiên tiến hơn của ngươi, nên nếu ta muốn thì ngươi không thể đọc tâm tư của ta…”

Chúng tôi cách một cái hồ dùng sóng điện để hỏi đáp, hắn tên là Triệu Phi Huân, là con trai duy nhất của Tôn Thất Vĩnh Hầu. Mẹ hắn và mẹ tôi là người cùng thời, cha hắn yêu thương mẹ hắn nên mẹ hắn liền ở lại cổ đại, không trở về. Hắn nói hiện tại mẹ hắn đang ngao du sơn thủy, chờ bọn họ trở về, mẹ hắn nhìn thấy tôi chắc chắn sẽ vui mừng đến phát điên.

Sau khi kết thúc hội hoa xuân, mẹ chồng không vui lắm, bà nghe thấy việc tôi bị khinh thường. Tôi bởi vì biết nơi này có đồng hương mà phấn khởi, nay cảm xúc bất giác lại thấp xuống.

Mẹ chồng có khúc mắc với tôi, lại thấy bụng tôi mãi không có tin vui, Trương Giới Thụ cũng không chịu nạp thiếp, bất giác liền thấy tôi mọi thứ đều không hợp mắt.

Có một ngày trên mâm cơm, bà có điều nhắc nhở: “Trước kia nhà ta nghèo thường ba bữa liên tiếp, nhớ rõ khi đó con dâu thường ăn trước.”

Tôi biết trong lòng bà nghi ngờ tôi ăn trước cái gì đó tốt, bất giác có chút đau khổ. Tôi sở dĩ không dám muốn đứa nhỏ, cũng bởi vì khi đó dinh dưỡng quá kém, thân thể không thích hợp để dưỡng thai, cho nên bây giờ vẫn chưa điều trị được hoàn toàn.

Như thế nào mà mới trải qua có mấy ngày an nhàn, bà liền quên mọi vất vả trước kia của tôi?

Tôi đỏ mắt, cúi đầu im lặng.

Trương Giới Thụ cười: “Mẹ đã quên, trước kia đều là con cùng nàng ăn.”

Mẹ chồng đối với việc Trương Giới Thụ không chịu nạp thiếp cũng có chút oán hận, cười lạnh nói: “Con lớn, cưng con dâu là phải.”

Trương Giới Thụ có chút thất vọng với mẹ chồng, nhẫn nại giải thích: “Khi đó nhà như thế nào mẹ không nhớ sao, mỗi tháng túng thiếu, còn phải trả nợ, khả năng mua được mì và gạo là hữu hạn, nếu năm người cùng ăn thì chỉ sợ không chống đỡ nổi trong nửa tháng. Con cùng con dầu đều là ăn trấu, cám, chỉ sợ ba mẹ đau lòng nên mới ăn trước.” Hắn ở dưới bàn lặng lẽ cầm tay tôi, trấn an xoa bóp, nói tiếp: “Thanh Mai đến nhà ta, ngày đêm làm lụng vất vả, chỉ thấy chịu khổ, không được hưởng phúc. Con đầu tiên là bận đọc sách, sau đó là bận việc công vụ, chưa từng dành tất cả yêu thương cho nàng, đều dựa vào nàng chăm sóc con. Mong rằng mẹ tốn nhiều tâm tư, thay con cưng nựng nàng mới tốt.”

Mẹ chồng hồi tường lại trước kia, tự biết mình cố tình gây sự, trong lòng cũng có chút toan tính, ngượng ngùng nói: “Đúng vậy, làng giềng lúc đó ai cũng nói con dâu nhà ta hiền đức.”

Trở lại trong phòng, tôi khóc lóc ủy khuất, Trương Giới Thụ đau lòng ôm tôi dỗ dành: “Thanh Mai, mẹ lớn tuổi, nhiều chuyện còn hồ đồ, nàng đừng để trong lòng.”

Tôi miễn cưỡng cười: “Thiếp sẽ không để trong lòng.”

Tâm hắn càng đau, lau nước mắt cho tôi: “Không nghĩ cười được thì đừng cười, hiện tại trong phòng chỉ có hai chúng ta, nàng muốn mắng mẹ cho hết giận thì cứ mắng, ta sẽ không trách nàng.”

Là một người con hiếu thảo mà có thể vì ta nói ra như vậy, ta không thể ủy khuất nữa, nở một nụ cười thực sự, hờn dỗi nói: “Ai nói thiếp không nghĩ cười? Trương Giới Thụ, chỉ cần chàng tốt với thiếp, khổ gì thiếp cũng chịu được.”

“Ta biết cái tốt của nàng, Thanh Mai.” Trương Giới Thụ ở bên tai ta thề: “Vĩnh viễn đồng tâm, không rời không bỏ”

Sau một lát, trong lòng mẹ chồng hổ thẹn, không nói được gì nữa, tuy rằng bà vẫn chú ý đến ta.

Từ khi biết đến Tiểu Hầu gia, tôi thường xuyên gặp được hắn ở nhiều lễ hội. Tuy rằng nam nhân cùng nữ nhân các nhà không ngồi chung, chúng tôi vẫn có thể dùng sóng não nói chuyện với nhau.

Hắn đối với thế giới tương lai rất hứng thú, bởi vì không phải chủ nhân thực sự của Computer trên cổ tay, rất nhiều tư liệu cơ mật hắn không thể đọc, mẹ hắn lại bận cùng cha hắn chàng chàng thiếp thiếp, không thể nào nguyện ý giúp hắn tra. Gặp được tôi, hắn liền quấn lấy hỏi này hỏi nọ.

Hắn nhỏ hơn tôi một tuổi, mỗi lần nhìn thấy tôi liền kêu tỷ tỷ dài tỷ tỷ ngắn. Sau khi đến Trương gia, thấy Trương Giới Thụ quý mến đối với muội muội của hắn, tôi cũng thực hy vọng có một tay chân, cho nến đối với đệ đệ mới xuất hiện này vô cùng thân thiết, không ngại phiền dạy hắn.

Hắn đương nhiên cũng xem qua sóng não của Trương Giới Thụ và người nhà Trương gia, đối với Trương GIới Thụ rất vừa lòng, nói: “Anh rể đúng là quân tử quang minh lỗi lạc! Cũng rất chịu khó làm nhiều chuyện cho tỷ tỷ. Mẹ chồng thì có điểm như bà mối”

Chính mình cũng thường xuyên nhìn trộm nội tâm Trương Giới Thụ nhưng tôi không chịu nổi việc người khác cũng biết, liền đưa ngay vào Computer của hắn một con virus, hạn chế hắn đọc sóng não của Trương Giới Thụ.

Hắn phẫn nộ nói: “Tỷ lúc nào cũng nhòm trộm tâm tư của anh rể, mà anh ấy cái gì cũng không biết, đối với anh ấy có còn là công bằng không? Như thế nào không tự mình hạn chế đi.”

Tôi thấy cũng đúng, lập tức hạ lệnh cho A Mộc, về sau tôi sẽ không đọc tâm tư của Trương Giới Thụ nữa. Bất quá, tôi phát hiện, phỏng đoán tâm tư của hắn cũng là chuyện rất ý tứ. Hơn nữa, tôi cũng rất hiểu hắn, tôi có thể đoán được hầu hết tâm tư của hắn. Việc hoàn toàn bằng vào chính mình cùng Trương Giới Thụ tâm ý tương thông làm ta thấy rất sảng khoái.

Triệu Phi Huân mặc dù tuổi không lớn, lại sinh ra trong nhà quyền quý, đối với chuyện quan trường rất rập khuôn, lại kế thức tước vị của cha hắn, là người rất có thể lực. Hắn đối với Trương Giới Thụ cũng có chút thiên vị, nhiều mặt chiếu cố, con đường làm quan của Trương Giới Thụ phải nói là rất THUẬN

Con đường làm quan của Trương Giới Thụ càng thuận, mẹ chồng càng thấy xuất thân của tôi có tì vết. Trong lòng bà hối hận lúc trước không nhìn xa, làm qua loa hôn sự của con trai.

Triệu Phi Huân bất bình thay tôi, nói: “Mẹ chồng của tỷ đúng là có mắt như mù, có cần đệ thay tỷ dạy bà ta một chút không?”

Tôi nói: “Không cần, bà ấy thế nào cũng là mẹ của tướng công, ta không muốn khiến chàng khổ sở.”

Hắn tức giận mắng tôi: “Uy!! Tỷ có phải người tương lai không? Tỷ biết bao thứ như vậy, tùy tiện làm đạn hạt nhân gì chả được nên cũng có thể ở cái thế giới này muốn làm gì thì làm. Tại sao lại cam tâm làm một bà vợ bình thường của nam nhân, bị mẹ chồng khi dễ, có chút ủy khuất cũng không nói. Đó là tất cả nữ nhân cổ đại đều vì chồng mà làm!.”

Tôi chỉ bình thản chỉ ra chỗ sai của hắn: “Đệ cho rằng đạn hạt nhân là hòn bi đất, nặn là có thể thành sao? Hơn nữa, cho dù ta có thể làm ra được thì ta cũng không muốn làm như vậy. Tùy ý thay đổi tiến trình phát triển của lịch sử rất có thể tạo ra kết quả không lường được ở tương lai. Đệ đừng tường rằng Computer trên cổ tay có thể giúp đệ làm nhiều việc, một khi nó phát hiện đệ có thể cải biến phương hướng phát triển của lịch sử, nó sẽ quấy nhiễu sóng não của đệ, thậm chí còn gây tử vong.”

“Tỷ nói cái gì? Còn có việc này? Sao mẹ đệ chưa nói?”

“Có lẽ bà đã quên, có lẽ bà cho rằng đệ căn bản không thể làm ra loại chuyện đó. Cho nên, chúng ta chỉ nên làm một người bình thường. Hiện tại ta chính là một nữ nhân cổ đại, lấy chồng là trời, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Học thức của ta đối với ta không có chút ý nghĩa nào.”

Triệu Phi Huân bị một đả kích thật mạnh!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.