Thanh Phong Chiếu Vào Đôi Mắt Ta

Chương 37: Chương 37




Tác phẩm: Thanh phong chiếu vào đôi mắt ta

Tác giả: Bát Mạt Cửu Trọng

Editor: Thượng Chi Phong

Beta: Thiên Lam

Chương 37:

Khi Cố Dịch Đồng cùng Hạ Lộc Sanh trở về nhà, Ngô Lâm đang ngồi trong phòng khách trò chuyện với chú Kỳ và mẹ Cố, nhìn thấy Cố Dịch Đồng, Ngô Lâm từ trên ghế sa lông đứng lên: “Dịch Đồng về rồi!”

Mỉm cười và chào Ngô Lâm hỏi thăm một chút, Cố Dịch Đồng dẫn Hạ Lộc Sanh hướng trên lầu mà đi.

Ngô Lâm ở phía sau gọi Cố Dịch Đồng lại: “Dịch Đồng, tôi tới tìm em“.

Cố Dịch Đồng dừng bước quay đầu lại, chỉ thấy Ngô Lâm có chút xấu hổ nhưng ánh mắt vẫn nhìn theo cô, cùng cô đối diện: “Dịch Đồng, hôm nay là mùng một đầu năm, tôi biết là khá đường đột nhưng... nhưng tôi muốn hẹn em cùng đi ra ngoài ăn một bữa cơm rồi đi xem phim, có được không?”

Sau khi nói xong, Ngô Lâm căng thẳng nhìn Cố Dịch Đồng như thể sợ bị từ chối.

Cha của Ngô Lâm là đối tác làm ăn của chú Kỳ, hiện tại Ngô Lâm đã dần bắt đầu nắm quyền trong công ty từ cha mình. Chuyện hợp tác làm ăn sau này chú Kỳ không tránh được sẽ tiếp xúc với người này.

Cố Dịch Đồng liếc mắt nhìn chú Kỳ đang ngồi trên ghế sô pha, sau đó cười thoải mái với Ngô Lâm: “Tất nhiên là được, nhưng tôi không biết hôm nay rạp chiếu phim có nghỉ không”

Hạ Lộc Sanh phía sau sững sờ, không nghĩ tới Cố Dịch Đồng dĩ nhiên sẽ đồng ý.

Ngô Lâm an tâm mà cười: “Em đừng lo lắng, tôi đã sắp xếp xong xuôi rồi.”

Cố Dịch Đồng đi lên lầu lấy điện thoại cùng túi xách, khi thấy nhiều tin nhắn chưa đọc, cô giật mình, sao hôm qua không nghe thấy âm báo tin nhắn? Lúc này Ngô Lâm còn đang chờ cô ở dưới lầu, Cố Dịch Đồng cũng không nghĩ nhiều, vội vàng cất điện thoại và túi xách chuẩn bị xuống lầu.

Vừa ra khỏi cửa đụng phải Hạ Lộc Sanh.

“Chị muốn cùng người đó ra ngoài sao?”, giọng điệu Hạ Lộc Sanh không rõ ràng.

Cố Dịch Đồng đưa tay sờ đầu Hạ Lộc Sanh, dỗ dành: “Ở nhà chờ tôi, tôi sẽ về sớm“.

Nói xong, Cố Dịch Đồng đi vòng qua Hạ Lộc Sanh đến cầu thang, vừa lướt qua người em ấy hai bước, đã bị Hạ Lộc Sanh bắt được cổ tay.

Cố Dịch Đồng ngừng bước, kinh ngạc quay đầu lại xem Hạ Lộc Sanh, lập tức cười lên: “Em ngoan nha, ở nhà chơi với mẹ tôi, tôi sẽ về sớm thôi“.

Hạ Lộc Sanh đứng im lặng, một lúc sau, lặng lẽ buông tay Cố Dịch Đồng.

Giọng của mẹ Cố ở dưới lầu truyền đến: “Dịch Đồng, tiểu Ngô đang chờ con đó“.

Cố Dịch Đồng vội vàng đáp một tiếng, đưa tay chọc chọc má Hạ Lộc Sanh, qua loa nói: “Ở nhà ngoan nha“.

Sau khi nói xong, bước nhanh đi xuống lầu.

Không lâu sau, Cố Dịch Đồng cùng Ngô Lâm cùng nhau rời khỏi nhà.

Ngô Lâm quả thật đã sắp xếp mọi thứ xong xuôi, sau khi rời khỏi nhà chú Kỳ, hai người đến rạp chiếu phim tư nhân, người phụ trách rạp nhìn thấy Ngô Lâm liền chào hỏi: “Anh Ngô, phòng chiếu anh căn dặn đã chuẩn bị xong“.

Cố Dịch Đồng và Ngô Lâm bước vào một phòng chiếu theo sự dẫn đường của người phụ trách, mặc dù không có trang trí hoa hay bóng bay bên trong nhưng rõ ràng cũng đã được trang trí qua rồi, Cố Dịch Đồng thoáng nhíu mày, kìm nén cảm xúc.

Màn hình chiếu phim đã được mở ra, người phụ trách im lặng lui ra ngoài.

Ngô Lâm lặng lẽ hít sâu một hơi, sau đó nhìn Cố Dịch Đồng nói: “Dịch Đồng, em muốn xem bộ phim nào?”

Cố Dịch Đồng mỉm cười: “Cái gì cũng được.”

Nghe vậy, Ngô Lâm cũng không hỏi nhiều, chọn một bộ phim tình cảm hài hước rồi để máy phát.

Bầu không khí có chút lúng túng, ánh mắt Cố Dịch Đồng một mực hướng về bộ phim, Ngô Lâm mấy lần quay đầu muốn cùng Cố Dịch Đồng nói chuyện, cuối cùng đều yên lặng nuốt trở vào. Sau vài lần “va vào tường”, Ngô Lâm rất hối hận vì mình đã chọn xem phim. Anh ta chỉ mong rằng bộ phim này sớm kết thúc một chút.

Cuối cùng cũng đợi đến khi bộ phim kết thúc, Ngô Lâm thở phào nhẹ nhõm nhìn đồng hồ, đã đến giờ ăn trưa, Ngô Lâm nói: “Rạp chiếu phim này cũng có đồ ăn rất độc đáo. Tôi nghe nói bây giờ em đang làm trong lĩnh vực chuyên về mỹ thực, vừa vặn em có thể nếm thử xem“.

Cố Dịch Đồng mỉm cười và gật đầu: “Được“.

Phòng chiếu phim chia làm hai gian, một là để xem phim, một là chỗ ăn uống, bố cục rất rõ ràng.

Hai người ngồi vào bàn tròn, ánh mắt Cố Dịch Đồng nhìn lướt qua đồ ăn tinh xảo trên bàn, sau đó mím môi nhìn người ngồi đối diện, sắp xếp ngôn ngữ một hồi, Cố Dịch Đồng nói: “Ngô Lâm, chú Ngô cùng chú Kỳ là bạn lâu năm, chúng ta cũng quen biết nhau lâu rồi, có lời gì thì cứ nói trực tiếp là được“.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Cố Dịch Đồng, trong lòng Ngô Lâm đột nhiên có dự cảm xấu.

“Tôi cùng anh đi xem phim và dùng cơm, thứ nhất là vì anh đã đến nhà tôi nói như vậy, tôi không thể để anh đến một chuyến không công lại mất mặt. Thứ hai bởi vì chúng ta là bạn bè quen biết đã lâu, cùng nhau ăn một bữa cơm cũng không có gì không được, tôi...”

Nói tới chỗ này, Ngô Lâm đã hiểu ý tứ của Cố Dịch Đồng, anh ta cuống lên: “Dịch Đồng, trước tiên em đừng từ chối tôi, tôi thực sự yêu thích em, không yêu cầu em nhất định phải đồng ý nhưng ít nhất em cũng cho tôi một cơ hội chứ?”

Nụ cười trên mặt Cố Dịch Đồng vẫn không thay đổi, cô ấy lặng lẽ nhìn Ngô Lâm.

Nhìn nhau một lúc lâu, Ngô Lâm đã bị đánh bại, có chút bực bội ủ rũ, nhưng vẫn còn phong độ: “Đừng nói nữa, dùng cơm đi. Ăn xong còn có chỗ khác muốn đưa em đi. Tuy rằng bị từ chối nhưng tôi đã chuẩn bị lâu như vậy, vẫn phải để cho em xem, nếu không thật sự rất lãng phí tâm tư“.

Cố Dịch Đồng thở phào nhẹ nhõm.

Lúc Cố Dịch Đồng trở lại nhà chú Kỳ đã bốn, năm giờ chiều.

Vừa vào nhà, Kỳ Cảnh Văn liền vội vội vàng vàng chạy tới, giữa hai lông mày hiện lên vẻ tò mò trêu chọc: “Chị ơi, chị hẹn hò với cái tên nhà họ Ngô kia? Ngày hôm nay là Lễ tình nhân nha! Các người...”

Cố Dịch Đồng tức giận trừng Kỳ Cảnh Văn một chút.

Mẹ Cố đang ngồi ở phòng khách chờ đợi Cố Dịch Đồng, nhìn thấy cô, bà lập tức ra hiệu: “Lại đây, con với thằng nhóc nhà họ Ngô dính với nhau từ lúc nào? Làm sao mà mới mùng một đầu năm người ta đã tới nhà rồi? Có chuyện như vậy sao không nói với người trong nhà tiếng nào?”

Cố Dịch Đồng dở khóc dở cười, đem sự tình giải thích rõ ràng với mẹ Cố.

Sau khi biết mình suy nghĩ lung tung, mẹ Cố tỏ vẻ tiếc nuối ra mặt, thằng nhóc Ngô gia kia cũng không tệ.

Sau khi ngồi trong phòng khách một lúc, Cố Dịch Đồng nhìn chung quanh: “Lộc Sanh đâu mẹ? Ở trên lầu sao?”

Mẹ Cố: “Trên lầu đó“.

Cố Dịch Đồng đứng dậy lên lầu hai, thời điểm vặn tay cầm mở cửa thì tay cầm không nhúc nhích, Cố Dịch Đồng ngẩn người, cửa bị khóa từ bên trong, cô gõ cửa: “Lộc Sanh, em đang thay quần áo sao? Sao lại khóa cửa vậy?”

Bên trong không có ai trả lời, Cố Dịch Đồng nhíu mày, sau đó gõ cửa: “Lộc Sanh?”

Một lúc sau, không nghe thấy tiếng phản hồi bên trong, Cố Dịch Đồng bắt đầu có chút bất an, e rằng bên trong có chuyện gì không hay xảy ra với Hạ Lộc Sanh nên vội vàng lấy chìa khóa dự phòng.

Mở cửa phòng ra, Cố Dịch Đồng lo lắng nói: “Lộc Sanh!”

Hạ Lộc Sanh ngồi yên lặng bên cửa sổ, nghe thấy giọng nói của Cố Dịch Đồng cũng không quay đầu lại.

Cố Dịch Đồng thấy Hạ Lộc Sanh khỏe mạnh không có chuyện gì, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cô đem chìa khóa đặt ở trên bàn, sau đó chậm rãi đi về phía Hạ Lộc Sanh: “Lộc Sanh, ngồi chỗ này làm gì vậy? Sao lại khóa trái?”

Trong khi nói, Cố Dịch Đồng đã đi đến bên cạnh Hạ Lộc Sanh.

Hạ Lộc Sanh nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt trống rỗng, không thể nhìn thấy bất kỳ cảm xúc nào, như thể em ấy không nghe thấy lời nói của Cố Dịch Đồng.

“Lộc Sanh?”, Cố Dịch Đồng phát hiện có điều gì đó không ổn với Hạ Lộc Sanh, cô nhẹ nhàng nói, ngập ngừng vươn tay chạm vào vai Hạ Lộc Sanh.

Cô gái nhỏ đang ngồi im dường như đột nhiên bị nhấn công tắc, cô đột nhiên đứng dậy, vung tay đẩy tay Cố Dịch Đồng ra.

Cố Dịch Đồng giật mình trước phản ứng mạnh mẽ của Hạ Lộc Sanh, sửng sốt: “Lộc Sanh... Em làm sao vậy?”

Không hỏi cũng còn tốt, vừa hỏi ra miệng thì thoáng chốc viền mắt Hạ Lộc Sanh đã đỏ bừng, cắn môi quay đầu nhìn nơi khác, cố chấp không để ý đến Cố Dịch Đồng.

Nhìn thấy phản ứng của Hạ Lộc Sanh, Cố Dịch Đồng nhất thời phản ứng ngay lập tức, vì sợ rằng mình trong lúc lơ đãng đã chọc phải cô gái nhỏ này.

“Tôi chọc em tức giận?”

Cô gái nhỏ vẫn không đáp.

Cố Dịch Đồng kiên nhẫn bước tới, kéo tay áo cô, nhẹ giọng nói: “Tôi đã sai ở đâu rồi? Nói cho tôi biết, được không?”

Sự dịu dàng trong phút chốc khiến nước mắt của Hạ Lộc Sanh không kìm được mà lăn dài.

Cô nghẹn ngào mở miệng: “Không phải hôm nay chị cùng cái người tới nhà kia cùng một chỗ sao?”

Cố Dịch Đồng nhất thời không phản ứng lại, mà Hạ Lộc Sanh ấm ức ngày càng sâu, nghẹn ngào nức nở.

Cô nắm chặt hai tay lại, dường như đang kiềm chế cảm xúc của mình, nhưng trong lời nói vẫn rất rõ ràng lên án: “Tương lai hai người sẽ có một tổ ấm cùng nhau sao? Có phải là sẽ không cần em nữa?”

Sự nhạy cảm, bất an của Hạ Lộc Sanh vào thời khắc này bộc phát ra.

Cố Dịch Đồng bị phản ứng của Hạ Lộc Sanh làm cho mềm lòng, muốn bật cười, cuối cùng đành phải bất đắc dĩ nhìn cô gái nhỏ buồn bã, thở dài một hơi. Đau lòng bước tới lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt của em ấy.

Trong giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ: “Có phải bị ngốc không?”

Càng lau nước mắt Hạ Lộc Sanh càng rơi nhiều hơn, trái tim của Cố Dịch Đồng như là đang thấm đẫm nước mắt của Hạ Lộc Sanh, nhìn thấy Hạ Lộc Sanh khóc lòng cô vừa chua vừa chát, ý cười ban đầu tiêu tan, giọng nói của cô dịu dàng, như là cầu xin tha thứ: “Đừng khóc, đừng khóc mà“.

Lau không hết được nước mắt của Hạ Lộc Sanh, Cố Dịch Đồng đơn giản là không lau nữa mà giơ tay nâng lên má của Hạ Lộc Sanh, áp trán mình vào trán em ấy, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc: “Tôi sẽ không không cần em, mặc kệ tình huống thế nào, Cố Dịch Đồng cũng sẽ không bỏ lại Hạ Lộc Sanh“.

Hạ Lộc Sanh ngưng trệ, trên mi vẫn còn đọng lại giọt nước mắt trong vắt.

Cố Dịch Đồng khẽ di chuyển ngón tay cái lau đi ướt át trên mắt Hạ Lộc Sanh: “Hơn nữa tôi cùng Ngô Lâm không có quan hệ gì hết, người đó không phải bạn trai của tôi, sẽ không cùng tôi sống dưới một mái nhà“.

Hai người họ vẫn còn đang trán chạm trán, Hạ Lộc Sanh lặng im, như thể đang tiêu hóa những lời của Cố Dịch Đồng.

“Vậy... vậy sao hôm nay chị cùng anh ta đi ra ngoài”, một lúc lâu Hạ Lộc Sanh nhỏ giọng mở miệng.

Cố Dịch Đồng giải thích: “Tôi đi cùng anh ta ra ngoài thứ nhất là vì công ty anh ta cùng chú Kỳ có quan hệ hợp tác, anh ta cũng đã đến nhà rồi, nếu như tôi từ chối thì có phải là quá không nể mặt rồi không? Thứ hai là vì tôi muốn nói rõ ràng với anh ta, tôi với anh ta chỉ có thể dừng lại ở mức bạn bè“.

Hạ Lộc Sanh không nghĩ tới dĩ nhiên là có chuyện như vậy, ngơ ngác nhất thời không phản ứng lại.

Cố Dịch Đồng thấy tâm tình của Hạ Lộc Sanh đã ổn định lại, cô nâng trán lên, tiến lên một bước, ôm Hạ Lộc Sanh vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vai em ấy: “Mặc dù tôi bây giờ còn chưa có suy nghĩ sẽ xây dựng tổ ấm với ai, nhưng Lộc Sanh em phải nhớ cho kỹ, bất kể là bây giờ hay là trong tương lai, nhà của tôi chính là nhà của em“.

Nhà của tôi chính là nhà của em.

Lời nói của Cố Dịch Đồng văng vẳng bên tai Hạ Lộc Sanh, Hạ Lộc Sanh trong lòng chấn động, còn có chút cảm xúc không thể nói nên lời đan xen, phức tạp khó phân biệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.