Thanh Quan

Chương 83: Chương 83: Cảnh đêm mông lung​




Ngô Cúc không có trả lời Tần Mục, sau khi uống rượu bước chân của nàng mềm nhũn, nhưng mà cước bộ rất kiên định, nam nhân này cứu nàng hai lần, làm cho nàng tránh bị xâm phạm.

Nàng sinh hoạt lâu như thế trừ cha mình thì nàng chẳng tiếp xúc với nam nhân khác, trên lưng của nàng còn cõng danh hào sĩ nhục là tình nhân của cha, nàng không cam lòng! Nàng là nữ nhân sinh động, là là nữ nhân gần hai mươi lăm tuổi. Mỗi ngày trong đêm đều lạnh lẽo cô tịch, nàng cần một lồng ngực cứng rắn dựa vào.

Tần Mục cứ như thế tiến vào trong ánh mắt của nàng, trong lúc vô tình Tần Mục đã đánh một tiếng chuông trong trái tim của nàng, khiến nàng mỗi ngày đều mong chờ Tần Mục tới đây ăn cơm.

Nhưng mà khi nàng đang chờ trong buồn bực thì Cường Tiếu cùng Hầu Cửu Châu làm nàng ủy khuất, Tần Mục đến. Nhìn thấy Tần Mục làm nhục Hầu Cửu Châu thì nàng kinh ngạc, Ngô Cúc phát hiện, nàng cùng Tần Mục vừa tới tiếp xúc gần trong giây lát thì lại kéo xa.

Quả nhiên một màn trên tiệc rượu khiến tâm của Ngô Cúc như nhỏ máu, mới có thể không quan tâm đi tới bữa tiệc của Hầu Cửu Châu, kết quả thiếu chút nữa bị người ta chiếm tiện nghi.

Nhưng mà đúng vào lúc này Tần Mục lại một lần nữa xuất hiện trước mặt của nàng. Khiến Ngô Cúc nghe được đám nhân viên kể sinh động cảnh Hầu Cửu Châu bị người ta mang ra khỏi quán, tâm của nàng rung động rồi.

Nghe Tần Mục hỏi không tới bốn năm câu, Ngô Cúc cười nói tự nhiên, chậm rãi duỗi hai tay ra, có chút e lệ quấn quanh hông của Tần Mục. Tay của nàng trắng như hành tây, trên ngón tay thon dài chẳng có nửa điểm dấu vết, móng tay sơn lên màu trắng nhạt bóng loáng, thân thể tỏa hương khí, hương vị dụ hoặc lặng yên đánh thẳng vào nội tâm của Tần Mục.

Tần Mục bình tĩnh nhìn qua động tác của Ngô Cúc, không có cự tuyệt, nhìn thấy nữ nhân kiên cường này có lẽ cũng có câu chuyện của riêng mình. Hắn thở một hơi thật dài, không hề cự tuyệt Ngô Cúc trả giá, có lẽ đây là một đêm ấm áp, nhân tâm cũng khó thoát khỏi mùa đông, càng về xuân vạn vật càng phát xuân.

Nghe được Tần Mục thở dài, con mắt Ngô Cúc sáng lên, hai tay nắm chặc eo của Tần Mục, thân thể mềm mại như con bướm lao vào trong ngực Tần Mục, khóc lớn.

Tần Mục vươn tay, chậm rãi vuốt ve tóc dài mềm mại của Ngô Cúc, cười khổ nói:

-Ngô lão bản, tửu lượng của cô đúng là kém cỏi, chỉ mới chút rượu đã làm cô say rồi, tôi thấy cô không nên mở quán rượu mới đúng.

Ngô Cúc cúi đầu vào ngực Tần Mục, thỏa thích hít khí tức snam nhân của Tần Mục. Nghe được Tần Mục gọi nàng là Ngô lão bản, không thuận theo uốn éo tư thái một chút, làm cho dục hỏa trong lòng Tần Mục càng bành trướng.

Hai tay của Tần Mục ôm đầu vai Ngô Cúc, nhẹ nhàng đẩy nàng ra khỏi ôm ấp, ôn nhu nói:

- Ngô Cúc, bộ dáng của cô không giống như lúc tôi mới quen cô nha.

Trên mặt Ngô Cúc nước mắt như mưa, nàng cuống quít dùng mu bàn tay xoa gò má, nét ửng đỏ hiện ra trên mặt.

Tần Mục bày ra tư thái tiếp nhận Ngô Cúc, ngược lại làm cho nàng cảm giác thất thố, vội vàng hấp tấp lui ra sau hai bước, một tay vuốt ngực và thở dốc, kềm chế trái tim đập loạn, nhỏ giọng nói ra:

- Anh muốn em như thế nào?

Nhìn thấy bộ dáng của Ngô Cúc cẩn thận từng li từng tí thì dục hỏa trong lòng Tần Mục lại áp xuống, đi tới bên cạnh sô pha hút thuốc:

- Tôi quen Ngô lão bản chính là một nữ nhân có chí chẳng kém mày râu, cũng không phải là loại nữ nhân xấu hổ rụt rè.

Ngô Cúc cười yếu ớt, trên khóe miệng có má lún đồng tiền, giọng dịu dàng nói:

- Đó là bị phong độ của Tần thôn trưởng bắt làm tù binh đấy!

Tần Mục lắc đầu, nói ra:

- Tâm tư của cô tôi hiểu, nam nhân xuất sắc trên thế gian còn nhiều, Tần Mục tôi kỳ thật chỉ là con ếch xanh mà thôi. Kỳ thật có lẽ cô nên đi ra khỏi huyện Tây Bình, thế giới bên ngoài rất đặc sắc nha.

Hắn nói lời này kỳ thật là do còn có chút mâu thuẫn với Ngô Cúc. Hắn hiện tại tuổi không lớn lắm, mà thôn Tây Sơn đang có gió nước, lại có nhân tố Quý Thu cho nên tiến cảnh làm quan của hắn không thuận lợi. Lúc này nếu như đụng con gái phó huyện trưởng Vương Trường Canh, không biết có biến thành cây đinh trong tuần trăng mật của Vương Trường Canh và Bạch Quang Lượng hay không, do đó cách cục hiện tại phải cẩn thận.

Tần Mục chậm rãi hút thuốc, trong lòng xúc động nhạt xuống. Ngô Cúc cũng là người thiện nhìn mặt mà nói chuyện, thấy Tần Mục chậm rãi ngồi lên ghế và im lặng, liền biết rõ trong lòng Tần Mục có chút băn khoăn, nhoẻn miệng cười, vặn vẹo vòng eo ngồi bên cạnh Tần Mục, cách Tần Mục nửa người, có chút mệt mỏi nói ra:

- Từ lúc mười bốn tuổi em đã rời xa quê quán ra ngoài lưu lạc, những năm này cũng mệt mỏi, không có nhiều tinh lực đi ra ngoài, thầm nghĩ tìm nơi dừng chân, nghỉ ngơi thật tốt.

Tần Mục lắc đầu, vươn tay cầm chặt bàn tay ngọc của Ngô Cúc đặt trên ghế sa ***, nói:

- Ngô lão bản nói chuyện làm sao giống tìm người gả ra ngoài vậy?

Ngô Cúc bật cười, giãy giụa khỏi tay của Tần Mục, cười nói:

- Lập gia đình? Em không dám có tâm tư này, có người muốn đã không tệ rồi, mà anh cũng không nên gọi em bằng cô xa lạ như thế, nên gọi bằng em!

Tần Mục cười lên, nói ra:

- Ngô Cúc lão bản đã nói như vậy thì tôi tuân mệnh, em phong thái nhẹ nhàng, dáng vẻ ngàn vạn, chỉ cần em thả lời thì chỉ sợ người cầu thân sẽ đạp nát cửa mà vào đấy.

Nói xong, hắn khoanh tay lại, có chút trầm thấp nói ra:

- Nhưng mà em có thể thoát khỏi cánh chim của Vương phó hiệu trưởng hay không?

Thời điểm này nhắc tới Vương Trường Canh, sắc mặt Ngô Cúc biến hóa, cúi đầu rầu rĩ không nói.

Ngón tay của Tần Mục gõ lên mặt bàn, nhìn qua tóc dài rối tung của Ngô Cúc, chăm chú nói ra:

- Em vọng tưởng trốn ra khỏi che chở của cha mình, chẳng những đời này của em bị hủy, coi như là Vương phó huyện trưởng cũng bị em liên lụy.

Bỗng nhiên Ngô Cúc ngẩng đầu, giọng của nàng bén nhọn.

- Tạ sao anh nói như thế, sao anh lại nói vậy? Anh biết chuyện gì?

Biểu lộ của Tần Mục nghiêm túc, ngón tay dừng gõ, hắn uống cạn chén trà giã rượu, chậm rãi nói ra:

- Quan trường thị phi nhiều, chẳng phân địch cùng ta. Chỉ cần bí mật của mình nằm trong tay của người khác, tùy thời cũng có thể biến thành đối tượng bị người ta công kích. Vương phó huyện trưởng hiện tại rất khó sống.

Ngô Cúc cười khổ một tiếng, lẳng lặng nói ra:

- Thời điểm ông ta vứt bỏ mẹ và tôi, nên cân nhắc hậu quả này.

- Hồ đồ!

Tần Mục vỗ bàn một cái, có chút tức giận nói:

- Vương phó huyện trưởng thật sự vứt bỏ em, ai dám đỡ cho em mở quán cơm lớn như vậy trong huyện chứ? Đúng là còn nhỏ không biết ân của cha mẹ. Chuyện của thế hệ bọn họ thì tôi khôn dám bàn, tôi muốn em biết dù như thế nào thì Vương phó huyện trưởng trong mắt tôi là người cha tốt, là người cha xứng chức, ít nhất ông ta không có giống như trên TV, từ nay về sau xem em như người xa lạ.

Nghe Tần Mục có chút tức giận giáo huấn mình, Ngô Cúc có chút mê mang, nhớ tới thời gian ngắn ở bên người Vương Trường Canh, nước mắt của nàng lại chảy xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.