Thanh Quan

Chương 98: Chương 98: Thôn Tây Sơn nhìn về tương lai​




Hồ lão tứ nhận được tin tức Tần Mục đã xin được thuốc nổ, rốt cục không tự chủ được tâm tình hưng phấn, vô luận mấy người Tần Mục khuyên nhủ thế nào cũng đòi ra viện, hôm qua ngồi trên xe Tần Mục thuê tới quay về trong thôn. Đợi khi Tần Mục đi về trong thôn, thôn dân đã đứng dưới chân núi, gióng trống khua chiêng như năm mới tết đến, đem hai người đón vào nhà.

Hết thảy đã được sắp xếp xong xuôi, việc phá núi đã được tiến hành đâu vào đấy. Chuyện này cũng không chỉ làm một lần là xong, Tần Mục chọn vài người tính tình cẩn thận chặt chẽ trong thôn trông coi công tác, bảo đảm an toàn cho thôn dân. Việc phá núi có thể kéo chậm một chút, nhưng mạng người mới là trọng yếu nhất, Tần Mục thật xem trọng điểm này, cũng mở buổi họp trong thôn, yêu cầu mọi người phải đem việc thi công an toàn đặt ở vị trí đầu tiên nhất.

Bên này có Hứa Lục trông coi, Tần Mục xem như bỏ xuống gánh nặng. Bên công ty điêu khắc gỗ đã bắt đầu đi lên đường ray, rốt cục Triệu quả phụ trời sinh có tính khí giao tế, đi qua Thượng Hải chưa vài ngày đã gọi điện trở về, nói tại Thượng Hải có một công ty xuất khẩu rất có hứng thú đối với gỗ điêu khắc, muốn tạo thành đoàn khảo sát cỡ lớn, thậm chí còn nói có thể đầu tư cho thôn Tây Sơn.

Chạng vạng hôm nay Tần Mục đi tới trong nhà Hồ lão tử ăn cơm chiều, cùng nhóm người Hứa Lục, Chu Ái Quân ngồi ở dưới đại thụ ngay cửa thôn hóng mát, thời tiết đã ngày càng ấm áp, nhất là địa phương có núi vờn quanh bốn phía, không khí càng thêm mát mẻ trong lành.

- Hình thức trong thôn Tây Sơn thật tốt nha.

Tần Mục nghe một ít phụ nữ đang đàm luận điêu khắc gỗ có thể điêu khắc hình dáng gì đó, cảm thán một tiếng.

Chu Ái Quân cùng Hứa Lục đều không ngừng gật đầu. Hiện tại thân thể cha mẹ Hứa Lục đã khôi phục lại, lão đầu tử tinh thần phấn khởi muốn cầm xẻng đi lên phá núi, không ngừng bị mọi người khuyên nhủ. Hiện giờ Hứa lão cha cùng Hứa đại thẩm mỗi khi chờ tới thời gian phá núi, ở cách đó không xa dựng bếp nấu nước, tâm tư hai lão nhân linh lung, thấy Hứa Lục được bí thư chi bộ xem trọng, còn muốn thu xếp tìm vợ cho hắn. Quả thật là chuẩn xác, tin tức Hứa Lục muốn cưới vợ thả ra, mười dặm bát hương biết chuyện có người liền chạy tới xem, khiến hai lão nhân cười híp cả mắt, không ngừng khen ngợi Tần Mục năng lực giỏi, nói được làm được, giúp Hứa Lục kiếm được tiền, có thể lấy được vợ. Hai lão nhân chọn tới chọn lui, rốt cục định một mối hôn sự cho hắn, chuẩn bị chờ phá núi xong sẽ cho Hứa Lục cưới người vào nhà.

Về phần Chu Ái Quân, chuẩn bị qua thêm thời gian ngắn quay về nhà đón mẹ tới nơi đây, hắn bỏ ra tâm huyết cho công ty điêu khắc gỗ Tây Sơn thôn nhiều nhất, đương nhiên không còn muốn rời khỏi nơi này.

- Tiểu Tần, cậu đã trưởng thành, có muốn bác đây hỏi vợ cho cậu không? Bên nhà mẹ tôi có một cô gái khuôn mặt mặn mà, gia đình nàng trúng ý Tần bí thư cậu đây, thế nào?

Một người phụ nữ lớn tiếng kêu lên, khiến mọi người cười vang, một người phun nói:

- Bà cũng không nhìn xem Tần bí thư là người thế nào, đó là Văn Khúc tinh trên trời hạ phàm đâu, có thể trúng ý con gái trong thôn sao? Tôi nói ít nhất cũng phải là toàn bộ con gái trong Hà Tử trấn, không biết bí thư chi bộ có để ý hay không thôi.

Nhóm phụ nữ đều nở nụ cười, bắt đầu lấy Tần Mục đùa giỡn.

Tần Mục mỉm cười nghe các hương thân trò chuyện, trong lòng thật khoan khoái. Một lát sau chờ tiếng vui cười nhỏ lại, Tần Mục hỏi thăm Hứa Lục:

- Những tảng đá khai thác ra cần làm sao bây giờ?

Hứa Lục nói còn có thể làm sao, nhiều đá như vậy cũng vận chuyển không được, đành để đó ngày sau hãy tính.

Tần Mục lắc đầu nói:

- Tài nguyên tốt như vậy chúng ta không lợi dụng thật đáng tiếc. Như vậy đi, anh đi tìm xem khắp thôn xóm có người lao động đất vườn nào rảnh rỗi, nói thôn Tây Sơn thuê họ xây nhà, có thể thuê được bao nhiêu thì thuê bấy nhiêu. Nhìn nhà trong thôn xem đã cũ kỹ rách nát thế nào rồi. Tôi quyết định phá bỏ xây lại, bắt đầu từ phía tây, có một nhà tính một nhà, những ai sắp kết hôn thì đặc biệt xây riêng một nhà. Phí tổn trích ra từ tài chính trong thôn, có đá có người có thể xài bao nhiêu tiền?

Ánh mắt Chu Ái Quân cùng Hứa Lục đều phát sáng lên. Hiện tại họ cũng đang ở trong nhà Tần Mục, luôn có cảm giác ăn nhờ ở đậu, nghe Tần Mục vừa nói như thế trong lòng nhất thời nóng hổi, thống khoái đáp ứng. Nhưng Chu Ái Quân tuy cao hứng vẫn còn có chút bận tâm, nhỏ giọng hỏi:

- Trong thôn…trong thôn làm gì có tiền, đều bỏ ra phá núi, còn thiếu tới mười vạn đâu.

Mười vạn, đây là con số khổng lồ bao nhiêu, Hứa Lục vừa nghe liền trầm mặc.

- Mười vạn sao, tôi suy nghĩ biện pháp.

Kiếp trước Tần Mục trải qua nhiều việc, chút tiền đó đương nhiên biết làm sao gom góp. Hắn nghĩ nghĩ một chút nói:

- Không được, nếu chỉ riêng thôn chúng ta thì không được. Các anh xem đi, công ty điêu khắc gỗ thôn Tây Sơn, hơn nữa còn có thêm sản xuất rau xanh thôn Tây Sơn, đây đều là công trình chủ yếu của thôn chúng ta. Sau này đánh ra thanh danh, khách hàng tới nhiều, chẳng lẽ chúng ta để người ta đi ngủ đường cái hay là ở nhờ trong nhà bà con? Không thể được đâu.

Tư tưởng Tần Mục thay đổi thật nhanh, Chu Ái Quân cùng Hứa Lục có chút không theo kịp mờ mịt nhìn hắn.

Tần Mục cắn chặt răng, bàn tay đột nhiên bổ xuống nói như đinh chém sắt:

- Chúng ta cần xây dựng nhà chiêu đãi, dùng đá núi xây dựng nhà chiêu đãi.

Nếu đã định tâm tư, Tần Mục liền vội vàng đứng lên chạy về hướng nhà Hồ lão tứ, Chu Ái Quân cùng Hứa Lục vội vàng đuổi theo.

Đi tới nhà Hồ lão tứ, hắn còn đang buồn bực vì sao Tần Mục quay trở lại, Tần Mục liền trút ra ý nghĩ của mình cho hắn nghe qua.

Hồ lão tứ trầm ngâm thật lâu liền dùng ngữ khí nghi hoặc hỏi Tần Mục có phải bước chân đi quá nhanh hay không, xây dựng nông thôn là phải đi từng bước một, không thể chạy như bay, làm vậy rất nguy hiểm.

Tần Mục cười nói:

- Kỳ thật thôn Tây Sơn hiện tại đang vươn lên, nếu chúng ta quản lý thôn thì ánh mắt nên phóng xa hơn một ít, lá gan lớn hơn một chút, tiếp qua năm năm mười năm, mọi người trong thôn giàu có, đến lúc đó lại đem thôn xây dựng lại từ đầu, chắp vá lại thêm, mất nhiều hơn được.

Hồ lão tứ châm thuốc hút, cuối cùng hiểu được dụng ý của Tần Mục, gật đầu nói:

- Cậu nói có đạo lý, vậy làm theo lời cậu đi, thật sự không có tiền thì tôi sẽ làm mặt dầy đi Dược Mã hương tìm tiểu Hầu vậy.

Tần Mục khoát tay nói:

- Ngài ah, an vị trấn hậu phương đi, làm tốt tổng chỉ huy là được, những chuyện xông pha chiến đấu này để những tiểu tốt như chúng tôi đi làm thôi.

Tần Mục vẫn luôn tôn kính hắn, không hề có chút càn rỡ, điều này làm Hồ lão tứ thật hài lòng, nghe hắn nói như vậy liền vỗ bàn tuyên bố:

- Cứ làm như thế, nếu như có khó khăn cậu cứ nói, xảy ra chuyện tôi giúp cậu gánh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.