Thanh Xuân Không Nuối Tiếc

Chương 127: Chương 127: Chương 125




Ôm nhau được một lúc, Hàn Tiểu Tịch buông người anh ra, lùi ra sau ba, bốn bước. Bây giờ bình tĩnh lại, cô mới nhận ra rằng, Hạ Thiên Vũ của cô thay đổi thật rồi.

Trước đây, trên mặt anh tuy lạnh lùng nhưng còn nét ngây thơ, non nớt của tuổi trẻ, nhưng bây giờ lại khác, anh mang theo một hơi thở mang đậm chất đàn ông hơn, vẻ mặt đối với cô, ừ thì vẫn dịu dàng ấm áp như trước, vẻ yêu chiều trong mắt dường như còn nhiều hơn trước đây.

Dáng người anh cũng thay đổi. Những lần trước, dựa vào cảm giác anh mang tới, qua tiếp xúc, cô mơ hồ nhận ra thân thể anh đã cường tráng hơn, nhưng không ngờ lại nhiều như này. Hình như anh cao lên rất nhiều, bây giờ chắc cũng phải khoảng một mét tám năm, tám sáu rồi. Trên người anh mặc một bộ comple cắt may vừa người màu xám đậm, cô nhớ hình như đây là màu anh thích.

Thấy cô rời khỏi vòng tay của mình, anh hơi bất mãn, đang định gọi cô quay trở lại thì lại bắt gặp ánh amwts như máy chụp X – quang đang chiếu khắp người mình, khiến anh không tự chủ được mà thầm lo lắng trong lòng.

Nhưng một hồi, vẫn không thấy cô có động tĩnh gì, anh khẽ gọi nhỏ:

“Darling!”

Ngay lập tức, cô như một con gấu Koala bám lên người anh, không nói một câu nào mà ôm lấy cổ anh, chủ động hôn lên đôi môi đang mím lại kia.

Anh đâu chịu thế bị động, liền giữ lấy gáy cô, đẩy đầu lưỡi sang khoang miệng cô, đáp trả lại. Đợi đến khi hô hấp của cô đã bắt đầu không ổn định, anh mới buông tha cho cô. Khi anh vừa rời khỏi, cơ thể cô mềm nhũn dựa vào lồng ngực anh, há miệng hít từng ngụm khí vào phổi, dường như muốn lấp đầy chỗ khí bị hút đi ban nãy.

Nhưng cô cũng không quên trừng mắt với anh, nhưng anh chỉ cười, không nói gì. Có trời mới biết, anh nhớ ánh mắt này của cô biết bao lâu rồi. Đợi cô hít thở bình thường, anh mới nhẹ giọng hỏi:

“Có cảm thấy khó chịu ở đâu không?”

Cô lắc đầu.

“Có đói không?”

Cô lắc đầu.

“Có khát không?”

Vẫn lắc đầu.

“Có…”

“Dừng lại đã, để em ngắm anh thêm nào.”

Anh cũng im lặng luôn. Hàn Tiểu Tịch dùng tay, vuốt nhẹ cái trán của anh, dọc xuống hành lông mày, đôi mắt, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng quyến rũ, chiếc cằm có vài chiếc râu mới nhú lên.

“Ok, không thừa thiếu thứ gì cả. Em yên tâm rồi.”

Hạ Thiên Vũ nghe xong thì đầu nổi ba vạch đen.

“À, đám Lục Tuyết Nhi đâu rồi? Cả dì Diệp nữa?

Anh hơi nhíu mày, nhưng cô lại không hiểu vì sao anh lại trưng ra bộ mặt này nữa. Đẩy cửa phòng bệnh ra, cô hơi giật mình. Trời ạ! Hình như mấy người thân thiết với cô đều tới, thế nhưng, ai cũng thay đổi thì phải.

Thấy cô mở cửa bước ra, dường như mọi người đều hơi ngạc nhiên. Hoàng Bạch Phân vẫn là người phản ứng nhanh nhất, mở miệng trêu chọc cô:

“Nhanh như vậy đã ra đây rồi? Tôi tưởng hai người phải chim chuột với nhau tới sáng mai chứ?”

Lục Tuyết Nhi lại nói chen vào:

“Ấy ấy, Hoàng Bạch Phong, cậu dám trêu phu nhân tổng tài à? Muốn bị đuổi việc không?”

“Hạ phu nhân, trời ơi, cuối cùng ngài cũng ra rồi. Tôi còn đang lo không biết phải chờ tới khi nào đây.”

“Mấy đứa trẻ này, tránh ra để dì xem con dâu của dì nào.”

Diệp Linh Hồng lên tiếng, giọng nói hết sức gần gũi, thân thiện. Bà tới trước mặt Hàn Tiểu Tịch, nắm lấy tay cô rồi nói:

“Có thấy bất ổn ở đâu không con?”

“Dạ, dì con không sao.”

“Darling, bây giờ em vẫn định gọi mẹ anh là dì sao?”

Hạ Thiên Vũ bước ra, đứng sau lưng cô, đặt tay lên vai cô, khiến cho người ta có cảm giác cả cơ thể cô đang được anh bao bọc trong lòng. Diệp Linh Hồng nghe con trai nhắc nhở, cũng quay sang nói với cô:

“Đăng ký cũng đã đăng ký rồi, động phòng cũng đã động rồi, gọi một tiếng ‘mẹ’ đi nào?”

“Chúng con… a… mẹ.”

Thực ra cô còn định giải thích rằng, cô và anh chưa có, chưa có động phòng, nhưng bàn tay của anh lại không thành thật, khẽ nhéo lên vai cô một cái, cũng khiến cô bừng tỉnh: “Cô giải thích làm gì cơ chứ? Dù sao cũng kết hôn rồi, nói chưa động phòng, ai tin? Nhất là khi những người có mặt ở đây đều có một bộ não hết sức ‘chong xáng’.”

Diệp Linh Hồng hài lòng gật đầu. Hạ Thiên Vũ lúc này lại nói:

“Hôm nay vợ chồng chúng tôi mời mọi người ăn một bữa cơm, địa điểm ở đâu cũng được, mọi người tự chọn rồi check với trợ lý Lạc, việc này để Hoàng Bạch Phong làm đi.”

Lại quay sang Diệp Linh Hồng:

“Mẹ cũng cùng đi với bọn con.”

Sau đó ôm vai Hàn Tiểu Tịch rời đi. Anh đưa cô tới phòng của anh em Tô Lăng. Mở cửa phòng ra, cô hơi kinh diễm. Nhan sắc của hai đứa trẻ này cũng quá đáng yêu đi, trời ơi, xinh xắn quá đi mất.

“Nhiễm Nhiễm, A Lăng, tới đây để chị ngắm hai em nào.”

Hai đứa trẻ thấy có người, cũng đã dừng động tác trêu đùa lại. Mắt thấy là Hàn Tiểu Tịch cùng Hạ Thiên Vũ, hai đưa bé mới đi tới, Tô Tịch Nhiễm ôm lấy cánh tay cô, hỏi:

“Chị nhìn thấy rồi ạ?”

“Ừm, là nhờ mẹ em cả.”

Con bé gật đầu. Hàn Tiểu Tịch lại hỏi tiếp:

“Ha em muốn đi học ở trường mới hay trường cũ? Nếu như muốn có trình độ giáo dục tốt hơn, chị sẽ làm thủ tục cho hai em chuyển về trường L đứng đầu thành phố A này.”

Tô Tịch Nhiễm đương nhiên không hiểu mấy chuyện này, vẫn là Tô Lăng đứng ra trả lời:

“Thực ra bọn em muốn học ở trường cũ hơn.”

“Được, vậy không chuyển nữa.”

“Cảm ơn chị.”

“Bây giờ chúng ta đi ăn cơm đã nào.”

Hạ Thiên Vũ cố gắng tăng thêm tone giọng để tránh dọa trẻ con. Hàn Tiểu Tịch nghe xong cũng khẽ vuốt bụng:

“Đi thôi, em cũng đói rồi.”

“Được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.