Thập Niên 70 – Người Đàn Bà Đanh Đá

Chương 174: Chương 174: Phiên ngoại: Con cờ.




Edit: Trang Nguyễn Beta: Sakura Để cho đám người Hàn Thanh Tùng kinh ngạc là Phạm Nghị Khôn lại đến thăm viếng nhà phó cục Lý. Đây là tình huống gì? Lưu Kiếm Vân lập tức chia nhân thủ ra nhìn chằm chằm nhà phó cục Lý, còn lại trông chừng Phạm Nghị Khôn, cũng may Phạm Nghị Khôn về đến nhà lại đàng hoàng cũng không đi ra ngoài. Hàn Thanh Tùng phân tích Phạm Nghị Khôn có thể đi tìm phó cục Lý thăm dò, xác nhận chuyện này không phải là thật. Điểm này cũng coi như chó ngáp phải ruồi, bởi vì phó cục Lý vẫn tò mò. Năm ngoái vụ án của Liễu Hạo Triết, phó cục Lý vẫn còn khó chịu, nhưng rất nhiều chi tiết hắn lại không biết. Mấy ngày hôm trước bắt Thái Hoa, phó cục Lý cũng nghe được một chút về Thái Hoa kia có thể tiên đoán được tương lai, nhưng lại không rõ ràng lắm nội tình trong đó. Hắn tìm Lưu Kiếm Vân hỏi nhiều lần, Lưu Kiếm Vân đều ấp úng ứng phó, làm cho phó cục Lý khá tức giận. Lúc này nghe Phạm Nghị Khôn càng thêm xác định, hắn trực tiếp đến cục công an hỏi Hàn Thanh Tùng. “Hàn cục, các anh chơi trò xiếc gì? Đừng tưởng rằng hiện tại chính sách đã thả lỏng liền không đả kích tàn dư phong kiến rồi. Nếu ai làm phong kiến mê tín gì, như cũ vẫn bắt bắn chết.” Sắc mặt Hàn Thanh Tùng như thường, cũng không trả lời hắn: “Lý cục, đây là cơ mật vụ án, nhân viên không liên quan vụ án thì không được hỏi đến.” Phó cục Lý: “Cái quỷ gì, tôi còn không thể hỏi đến?” Hàn Thanh Tùng gật đầu: “Trước khi kết thúc vụ án, Cao cục cũng không hỏi, anh cứ nói đi?” Phó cục Lý giận đến đôi môi đều run run, kể từ khi Hàn Thanh Tùng đến huyện, hai năm qua tóc của hắn đều rụng vô cùng nhiều, cứ như vậy nữa, mình cũng phải đổi thành người hói đầu rồi. Quyết không cho phép! Qua hai ngày, hắn tìm cơ hội, mang theo hai chai rượu cùng một chút điểm tâm, quả táo đi đến nhà cha vợ. Năm đó Miêu Hỉ Phát năm đó là lão Hồng Quân, thời điểm dựng nước là phó đoàn cấp, bởi vì thân thể bị thương không ở lại bộ đội, sau khi chuyển nghề về nhà trở thành bí thư huyện ủy chính phủ. Năm tám năm sau lui về sau đó trong huyện có người thay thế làm chủ tịch, hôm nay không còn chức quan một thân nhẹ nhàng, nhưng năm đó những lão chiến hữu của ông vẫn còn chưa có lui, tất cả mọi người đều giữ chức vụ quan trọng, cho nên lúc này ông ở trong huyện vẫn còn sức nặng. Phó cục Lý chính là ôm bắp đùi của ông mà lên. “Cha, đánh cờ à?” Lúc Phó cục Lý tiến vào thì thấy cha vợ đang đánh cờ tướng với một ông lão, máy radio bên cạnh còn hát kinh kịch《Thiêu hoạt xa》 Cha vợ yêu thích uống chút rượu rồi đánh cờ tướng, chẳng qua tửu lượng bình thường kỳ nghệ hơn một chút, uống chút rượu là có thể đem chuyện khi còn bé đi trộm nhà hàng xóm đều phủi ra ngoài. Phó cục Lý cũng biết người đang đánh cờ cùng ông, đã tới rất nhiều lần, năm đó là một đầu bếp, đã cứu mạng Miêu Hỉ Phát. “Chú Hồ tới rồi.” phó cục Lý để lễ vật xuống, lại chuyển cái bàn, dne9m ghế ngồi đến bên cha vợ chỉ chiêu. Hồ Khải Sinh cười cười với hắn: “Miêu lão ca thật có phúc khí, con rể giống như con trai thật hiếu thuận.” Miêu Hỉ Phát cười ha ha một tiếng, bàn tay to vỗ trên đùi của mình: “Ông cũng khá tốt mà, ha ha, nhưng ông phải cẩn thận, bước kế tiếp lão tướng sẽ đối mặt rồi!” Hồ Khải Sinh cười mà không nói. Phó cục Lý đổ mồ hôi lạnh, nhắc nhở: “Cha, ai đối mặt ai thu.” “A? Thật?” Miêu Hỉ Phát vỗ đầu một cái: “Trí nhớ của tôi kém?” Ông nhìn bàn cờ, vốn cho rằng mình chắc chắn thắng rồi, con rể lớn lại bảo mình thua? Con mẹ nó! Ông trợn mắt nhìn phó cục Lý, không đi gặp kì ngộ: “Hôm nay con có chuyện gì?” Phó cục Lý cười nói: “Cha, cha có muốn nói với bên bộ đội một chút, tìm cách kéo Hàn Thanh Tùng trở về.” Miêu Hỉ Phát trừng mắt liếc hắn: “Con cho rằng cha còn là chủ tịch quân ủy hả, còn muốn kéo Hàn Thanh Tùng trở về, cha nghĩ nên kéo con vào thì có.” Phó cục Lý cười xấu hổ: “Cha, chú Hồ còn ở đây.” Miêu Hỉ Phát: “Hồ lão đệ thế nào, cũng không khiến người sợ hãi, tư tưởng đồng chí này của con rất có vấn đề, con không sánh bằng Hàn Thanh Tùng người ta, lại muốn trực tiếp rút củi khô dưới đáy nồi nhà người ta?” “Cha, cái đó gọi là rút củi dưới đáy nồi.” “Tôi quản cậu rút củi dưới đáy nồi hay là rút đồ cũ, cậu làm việc cho tốt, đừng ăn không nói có.” “Cha, vậy cha nói xem, trong tay Hàn Thanh Tùng có một lá bài chủ chốt, nhà tiên đoán gì đó, con có thể cho qua sao? Ngay cả năm sau cô ta tiên đoán khôi phục kỳ thi tốt nghiệp trung học… ” Do dự một chút, hắn kê vào lỗ tai nói với Miêu Hỉ Phát nói: “Trước đó có động đất, nhân vật lớn chết, tổ bốn người bị bắt cũng biết.” Ánh mắt Miêu Hỉ Phát không lớn trừng thành mắt trâu: “Chuyện phiếm, chuyện phiếm!” Phó cục Lý: “Thật thật sự đấy, con đã điều tra, năm ngoái Hàn Thanh Tùng làm vụ án kia, chính là theo lời nhà tiên đoán nói. Nếu không hắn đã sớm bị đâm chết ở trên chợ rồi.” Miêu Hỉ Phát lại càng không tin: “Con nói con xem, người ta đây là qua loa tắc trách con, cho con ít tính toán, mưu trí, khôn ngoan.” “Cha, cha nhìn cha cũng không tin, con nói gì cha cũng không tin. Con đều chính tai nghe thấy đấy, bọn họ muốn bắt Tổ gia gì đấy cùng ba tên đầu mục nữa này.” phó cục Lý sốt ruột nói ra. Hồ Khải Sinh ở một bên vừa nghe khẽ run lên, vội vàng cầm lấy viên cờ xinh đẹp, nắm thật chặt trong tay. Phó cục Lý cảm thấy không có gì, dù sao cũng không có cái gì cơ mật, cho nên từ trước đến giờ hắn ở nơi này của ông không tránh kiêng kị, có thể ở chỗ ông ăn cơm đánh cờ, đều là người đáng giá tín nhiệm. Hắn cũng không suy nghĩ nhiều. Hồ Khải Sinh khẽ cúi đầu, bên trong máy radio đang hát: “Nhìn phía trước đen ngòm, quả thật là sào huyệt của địch, đợi ta đây tiến lên phía trước, giết sạch hắn…” chân mày hắn run rẩy, ánh mắt càng phát ra âm độc. Lão cười với Miêu Hỉ Phát: “Cục trưởng Lý đây không phải bị người khác chơi đểu rồi à, vốn là đại lão có tư cách nhất, kết quả một hai điều đều sợ hắn đi trước. Người bình thường như tôi còn cảm thấy không hợp lý.” Miêu Hỉ Phát: “Không có gì không hợp lý, Hàn Thanh Tùng người ta có  bản lãnh.” Hồ Khải Sinh cười nói: “Lý cục nói cũng không phải không có đạo lý, người có bản lãnh như vậy, chẳng phải đi bộ đội tốt hơn sao.” Phó cục Lý liền gật đầu liên tục: “Cha, con cũng nghĩ như vậy.” “Viện nhi của tôi còn ở trong bộ đội, các người cứ nói chuyện.” Hồ Khải Sinh cũng không nhiều lời, hắn cười cười cũng không đợi Miêu Hỉ Phát đáp ứng đã đi ra ngoài trước. Hồ Khải Sinh vừa đi, Miêu Hỉ Phát không giữ hình tượng nữa, giơ tay lên tát một phát lên đầu phó cục Lý: “Con đều đã bao nhiêu tuổi rồi, còn phạm phải ngu xuẩn? Chuyện như vậy mà con cũng tin?” Vẻ mặt phó cục Lý đưa đám, không quan tâm bao nhiêu, mỗi lần ở trước mặt cha vợ hắn đều giống như đứa trẻ: “Cha à, cũng không phải con không tin, cha nhìn Hàn Thanh Tùng kia, một đám dân quê mùa, nếu không có cái này, anh ta có thể phong quang như vậy?” “Cậu ta lợi hại như vậy, cậu ta còn để cho con xem lúc nào cậu ta thăng quan phát tài à!” Miêu Hỉ Phát nổi cáu, mẹ con chim, xem thường đám người quê mùa, ông đây cũng là đám người quê mùa đây này! Đồ không có tiền đồ. Phó cục Lý rất ủy khuất. “Con đời này không kém lắm rồi, con còn muốn cái gì nữa? Phó cục hay cục trưởng mới được hả? Già rồi có người hầu hạ con, đủ cho con ăn đủ cho con uống còn muốn đánh cờ nghe hí khúc không phải không tốt sao? Con nhìn cha này, nếu không phải đi theo công đảng C, hôm nay còn đang trong nhà làm ruộng đấy, có thể có chuyện tốt như thế này? Làm sao lại thấy còn chưa đủ?” Phó cục Lý dường như ủy khuất cái gì đấy, đó là cha! “Được rồi, con đi đi, đừng quấy rầy cha đánh cờ. Thật là.” Miêu Hỉ Phát chịu không được hắn, vội vàng bảo hắn cút đi. Ngày hôm đó tập luyện buổi sáng kết thúc, Đại Vượng cởi xuống tấm vải che mắt, phát hiện cha cậu đang dùng khăn lau chút mồ hôi. Hàn Thanh Tùng: “Tiến bộ rất nhanh.” Trong lòng Đại Vượng có chút ít đắc ý, mặc dù mình mệt hơn, nhưng có thể làm cho Hàn Thanh Tùng mệt đổ mồ hôi, như vậy nói rõ mình tiến bộ hơn so với trước. Lúc vừa mới bị bịt mắt, cậu chỉ có bị động chịu đánh, bây giờ đã có thể không kém lắm so với lúc đôi mắt chưa bị che. Hàn Thanh Tùng nhìn cậu: “Hôm nay xin phép nghỉ, cùng cha ra ngoài.” Đại Vượng lập tức đóng lại tâm tình đắc ý của mình, nghiêm mặt nói: “Vâng.” Cậu về nhà nhờ Mạch Tuệ và Nhị Vượng xin phép giúp cậu. Kể từ ngày hôm đó được cha mẹ bày mưu đặt kế giúp đỡ diễn một tuồng kịch, bọn nhỏ đều ra sức, Tiểu Vượng cười híp mắt: “Anh cả, có phải muốn đi thu lưới hay không?” Đại Vượng: “Không nên hỏi thăm.” Mạch Tuệ: “Chúng ta đều phải chú ý một chút, không nên lộ chút sơ hở gì tránh bị cô ấy phát hiện.” Nhị Vượng: “Yên tâm.” Lâm Lam: “Các con nói nhỏ gì đấy?” Tiểu Vượng: “Nói hôm nay mẹ thật xinh đẹp.” Lâm Lam mang giày da bằng bông vải Tam Vượng mua, đế thấp, kiểu dáng đôi giày thanh tú, không phải theo phong cách tục tằng bình thường, rất thích hợp với cô. Lâm Lam quay một vòng: “Mẹ cũng cảm thấy rất dễ nhìn.” Ăn xong điểm tâm, Đại Vượng đi theo Hàn Thanh Tùng đến cục công an, Lưu Kiếm Vân đã chuẩn bị sẵn xe jeep, tổng cộng năm người đi ô-tô đến huyện Hoài Thanh. Bọn họ trước tiên ăn cơm trưa ở trong huyện, Lưu Kiếm Vân hỏi thăm, hai ngày nay đầu bếp Hồ Khải Sinh này không có đến đi làm. Hàn Thanh Tùng liền phân công xuống, để Lưu Kiếm Vân đến huyện ủy hỏi thăm, anh dẫn theo mấy người công an cùng Đại Vượng đi đại đội công xã. Chủ nhiệm cách ủy hội đại đội ngoại ô Lục Văn Minh tiếp đón bọn họ, ngoài ra còn có chủ nhiệm bảo vệ trị an Lục Kính Bính. Hàn Thanh Tùng để Đại Vượng cùng nhân viên thư ký viên đi theo chân bọn họ cố vấn một vài vấn đề, anh dặn dò Đại Vượng: “Cho dù có nguy hiểm hay không, đều phải ngoài lỏng trong chặt.” Ngoài lỏng trong chặt, khiến cho người ta cảm thấy rất tùy ý rời rạc, thực tế cảnh giác từng giây từng phút, chính là cái loại ánh mắt nhìn xung quanh tai nghe tám hướng… Đại Vượng gật đầu: “Nhớ kỹ.” Hàn Thanh Tùng lại dẫn một công an khác đến nhà Lục Kính Nhã. Trước khi bọn họ đến đã làm xong bài tập, nhà họ Lục đã sớm ở riêng, Lục Kính Nhã cùng mẹ Du Tú Mai, sau ông nội Hồ Khải Sinh ở gian nhà cũ, một nhà bác cả Lục Văn Long ở cách vách. Nhà họ Lục gia bởi vì có Hồ Khải Sinh là đầu bếp, nấu cơm ở nhà ăn cách ủy hội huyện thu vào không tệ, cho nên gia cảnh cũng tốt. Nhà cửa của hai nhà bọn họ  đều là gạch xanh ngói lớn, ngay cả tường viện có hơn phân nửa cũng đổi thành gạch đá, sạch sẽ vững chắc. Lúc đến đây người mở cửa chính là một phụ nữ khoảng ba mươi lăm ba mươi sáu tuổi, vóc dáng cao gầy da trắng nõn, trên lỗ tai đeo hoa tai hình hạt đào bằng bạc, đầu tóc được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ thành búi ở sau ót, dùng lưới ôm lấy, cắm một cây trâm bằng bạc hình chữ U cố định. Cô ta mặc chiếc áo màu lam, bên trái có nút áo thắt, phía dưới là quần vải đen, trên ống quần có thuê đường viền hoa rất khác biệt. Trên chân mang một đôi giày bông vải miệng ngựa tự mình may, trên đầu giày có thuê hoa văn mây bay và dơi. Cả người thoạt nhìn khí chất lãnh diễm, rất có  phong phạm bà nội của xã hội cũ. “Các người tìm ai?” Thấy người đến mặc đồng phục công an, trên mặt Du Tú Mai trong trẻo lạnh lùng không to vẻ gì. Hàn Thanh Tùng đưa ra giấy chứng nhận: “Chúng tôi đang điều tra vụ án năm sáu mươi tranh mua lương thực nộp thuế, Lục Văn Khải hy sinh.” Du Tú Mai ngẩn ra, nhưng ngay sau đó không vui nói: “Đều đã nhiều năm như vậy, tại sao còn điều tra?” Hàn Thanh Tùng: “Có vụ án tương tự.” Sắc mặt anh lạnh lùng, lại mặc đồng phục, có một loại cảm giác uy hiếp. Từ trước đến giờ anh không giải thích nhiều với người khác, người bình thường nhìn thấy dáng vẻ này đều không có sức kháng cự nổi. Du Tú Mai thoáng do dự, lắc mình để cho bọn họ đi vào. Vòng qua tường xây làm bình phong ở cổng bước vào tiểu viện, sân rất rộng rãi, nhà giữa năm gian, không có mái hiên, phía tây nam là nhà cầu cùng nhà tranh. Sân nhỏ phía tây vậy mà dựng thẳng một bàn đu dây chính là hình thức giá đỡ, thoạt nhìn giống như xà đơn huấn luyện trong bộ đội. Du Tú Mai mời bọn họ vào nhà chính ngồi. Mặc dù là phòng ốc ở nông thôn, nhưng nhà chính được dọn dẹp sạch sẽ một hạt bụi cũng không có, chính giữa có chiếc bàn vuông bóng loáng ánh sáng đen, một bên có một sập hoa, có hai chiếc ghế bên trên thanh vịn có may thêm miếng vá đệm. Song cửa sổ bên phía bắc chính là nơi nấu cơm, đồ hai bên là bếp lò, tất cả cũng được dọn dẹp gọn gàng. Cửa phòng đông và phòng tây đóng chặt, phía ngoài treo rèm cửa in hình cây đậu và hoa tím, có cảm giác lạnh nặng nề. Cô rót trà mời bọn họ, Hàn Thanh Tùng: “Không cần phiền phức, chúng tôi hỏi một chút tình huống lúc đó.” Loại chuyện này trong huyện, công xã đều có ghi chép, có điều bản ghi chép cũng là xét đoán sau đó, không thể trăm phần trăm kể lại tình huống lúc đó, luôn có chênh lệch. Công an kia liền chịu trách nhiệm câu hỏi, trước hỏi thời gian kết hôn của Du Tú Mai và Lục Văn Khải, người nơi nào giới thiệu, các tình huống căn bản. Nhà mẹ đẻ Du Tú Mai cũng là gốc công xã, Du gia thôn, thời điểm ba năm nạn vừa xảy ra nhà họ Du không có cơm ăn, đem con gái cho nhà học Lục, Năm 59 kết hôn, kết quả năm 60 Lục Văn Khải lại hy sinh, khi đó vừa lúc cô ta mang thai, cuối đông sinh ra Lục Kính Nhã. Công an lại hỏi tình huống trước khi Lục Văn Khải hy sinh, ví dụ như có người nào tìm hắn hay không. Sắc mặt Du Tú Mai thanh lãnh, lông mày thanh tú vẫn luôn nhíu lại, mặc dù không kiên nhẫn nhưng vẫn nói một chút: “Đồng chí công an, nhiều năm như vậy có một số việc cũng không còn nhớ rõ. Chồng tôi là đại đội trưởng dân binh, mỗi ngày đều gặp rất nhiều người.” Công an nhận được ám hiệu của Hàn Thanh Tùng, đem lời vừa nói chuyển đi: “Thế thì nói một chút về Hồ Khải Sinh.” Đuôi chân mày Du Tú Mai khẽ run lên, nhưng ngay sau đó rũ mắt nhìn hay tay đang đặt trước bụng mình, cô ta nói: “Cha chồng của tôi là một người rất tốt bụng, rất chăm sóc một nhà chúng tôi. Từ khi mẹ chồng tôi qua đời đến nay, ông ấy nuôi ba anh em kết nghĩa lớn lên. Anh cả kết hôn cũng là một tay ông ấy xử lý, sau đó nhà cửa cũng nhờ ông ấy hỗ trợ. Ông ấy làm nấu ăn ở nhà ăn trong huyện, không thường về nhà.” Công an lục lọi bản ghi chép lúc trước, tìm được đoạn thời gian phát sinh vụ án năm ngoái, hỏi Du Tú Mai: “Mùa đông năm ngoái ông ấy có ra khỏi nhà đi xa hay không?” Du Tú Mai: “Tôi cũng không rõ ràng cho lắm, số lần ông ấy về nhà tương đối ít.” Hàn Thanh Tùng ra hiệu đến đây chấm dứt, nói lời cảm ơn với Du Tú Mai rồi tạm biệt. Nhìn Hàn Thanh Tùng cùng công an rời đi, Du Tú Mai đứng ở cửa mới đóng cửa quay trở về. “Hàn cục, Du Tú Mai này cũng lộ chút kỳ quái.” Hàn Thanh Tùng: “Sao lại nói thế?” “Anh nhìn cô ấy lạnh như băng, trong nhà cũng lạnh tanh, đối với người tuyệt không nhiệt tình.” “Cô ta là quả phụ.” Hàn Thanh Tùng nói. Nếu cô ta quá nhiệt tình, hơn nữa còn thân thiện với đàn ông, lúc đó mới dễ dàng bị lên án đấy. “Nhưng cô

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.