Thập Phần Vừa Ý Ngươi

Chương 20: Chương 20: Tâm Tư Lộn Xộn




Hơi nóng bao vây lấy ngón tay nhẹ nhàng bị chiếc lưỡi lướt qua của Hứa Niệm, cảm giác lạ lẫm từ đầu ngón tay mon men dần đến nơi lồng ngực, nhịp tim từng hồi từng hồi mạnh mẽ rộn ràng mà đập, sợ hãi lại phấn khích, mẫn cảm lại chân thực. Kỳ thật sự việc phát sinh chỉ diễn ra trong nháy mắt nhưng đối với Hứa Niệm đó là một khoảng thời gian không hề ngắn chút nào. Mỗi một động tác dường như đang được tua chậm lại, đôi môi đỏ hồng đóng mở nơi đầu ngón tay nhẹ nhàng mút mút như mèo con, đầu lưỡi dọn dẹp sạch sẽ miếng kem còn sót lại trên tay nàng.

Có lẽ là do quá mệt vì rượu, ăn xong Cố Dung tiếp tục ngã lưng về phía sofa, chân dài vắt lên nhau thả tự do như không xương.

Hẳn chỉ là vô tình mà thôi.

Hứa Niệm vẫn giữ nguyên động tác đưa nĩa ra, sau một lúc lâu mới ý thức được mà thu tay lại, cả người đều không được tự nhiên. Vẫn còn hơn nửa cái bánh nàng phân vân không biết có nên ăn tiếp hay không, trên chiếc nĩa nhỏ vẫn còn vệt kem mờ mờ, Hứa Niệm rũ mắt nhìn trong chốc lát mới yên lặng ăn hết phần bánh Tiramisu ngọt ngào nhu hòa xen lẫn chút cảm xúc tâm tư kia, tinh tế cảm nhận kĩ một tí, hình như còn có chút chua xót nữa.

Trong tiếng Ý, Tiramisu có nghĩa là “Hãy mang em đi”, một cụm từ tượng trưng cho tình yêu đôi lứa phóng khoáng và tự do. Hứa Niệm không dám động đậy, ăn xong bánh kem vẫn thành thật ngồi trên ghế sofa. Sofa ngắn, Cố Dung nằm ngủ hết một nửa, chân duỗi ra sau lưng Hứa Niệm, vô lực nhắm nghiền hai mắt thả mình trên ghế.

Cảnh tượng trên phim truyền hình không ngừng biến hóa kéo theo ánh sáng trong phòng lúc sáng lúc tối, bên ngoài trời đêm đen kịt vắng vẻ không tiếng động, Hứa Niệm cầm ly nước ban nãy rót ngửa đầu uống một ngụm, nước đã sớm nguội lạnh từ lâu nhưng nhờ cảm giác lạnh lẽo ấy nàng mới thanh tỉnh lại không ít. Nghiêng đầu nhìn về Cố Dung đang nằm nghiêng dọc theo chiều dài sofa, không biết qua bao lâu hô hấp của cô đã trở nên đều đều, hẳn là đã ngủ say rồi.

Hứa Niệm hơi rối rắm một chút không biết có nên đánh thức cô dậy hay không, nhưng cuối cùng vẫn chọn không. Xem phim thêm vài phút nàng hạ âm lượng xuống, uống thêm ngụm nước lạnh nữa mới đứng dậy đắp cho Cố Dung tấm chăn mỏng. Người nọ hiển nhiên không phát hiện ra, cũng chẳng hề nhúc nhích.

Sắc mặt Hứa Niệm khẽ biến hóa, hơi khom người nhìn xuống dung mạo mà nàng nhung nhớ bấy lâu, trong lòng như có phong ba bão táp giãy giụa kêu gào. Khi Cố Dung tỉnh táo Hứa Niệm luôn biết rõ thân phận của mình, dù cho có tâm tư khát vọng gì cũng chưa từng biểu lộ ra, nhưng đối mặt với một Cố Dung mê man giữa hơi rượu giờ phút này nàng lại giống như tâm viên ý mã, ngọn lửa trong lòng hừng hực thiêu đốt từng tế bào thần kinh, cũng dần cắn nuốt đi lý trí của nàng. Hứa Niệm cúi xuống thấp hơn nữa như muốn đổ ập cả người vào cơ thể Cố Dung, nhưng nàng vẫn giữ lại một khoảng cách nhất định, ít ra thì cũng không đến mức đánh thức đối phương.

“Dì ơi...” Nàng nhỏ giọng gọi, hơi thở nóng rực phả xuống đôi môi đỏ kia.

Cố Dung không phản ứng, dường như hoàn toàn không phát hiện ra.

Lần này không phải say đến bất tỉnh nhân sự như lần trước mà là đã ngủ say.

Mùi rượu nồng nặc tỏa ra xung quanh, Hứa Niệm càng cúi càng thấp, thấp đến mức gần như chạm vào đôi môi hồng nhuận của Cố Dung. Lá gan của nàng cũng lớn thật, mong muốn hôn lên đôi môi kia càng sục sôi trong đầu nàng hơn bao giờ hết, nàng rất muốn nhanh chóng hiện thực hóa khao khát của bản thân nhưng cứ chần chừ mãi không dám làm, chỉ nhẹ nhàng cảm nhận từng luồng hơi thở thoát ra từ khe hở giữa hai cánh môi người thương, không bao lâu sau lại chậm rãi di chuyển lên chóp mũi cao thẳng, dùng đôi môi ẩm ướt nóng rực của mình chạm chạm khẽ khàng như chuồn chuồn lướt nước.

Vừa cẩn thận vừa mang theo ao ước khôn nguôi.

Hứa Niệm đứng thẳng người, lòng bàn tay vuốt ve mu bàn tay Cố Dung một chút sau đó rơi xuống rìa ngoài của bắp đùi thon dài. Hứa Niệm không thật sự chạm vào mà chỉ dừng lại trên không trung cách nó một khoảng, nàng rũ mắt trầm tư một lúc lâu mới chỉnh tấm chăn mỏng đắp đàng hoàng lại cho Cố Dung.

Rạng sáng hai người đều về phòng ngủ, trước khi ngủ Hứa Niệm có mang một ly nước ấm sang phòng cho Cố Dung.

Cố Dung mờ mịt nhận lấy: “Mau đi ngủ đi.”

“Dạ, dì cũng vậy.” Hứa Niệm nói, ánh mắt trùng hợp ghé ngang sang chiếc thùng rác góc phòng, bên trong đã sớm được dọn dẹp sạch sẽ từ lúc nào.

Đợi nàng vừa đi khỏi Cố Dung liền đóng cửa lại, khi căn phòng cách vách truyền đến tiếng đóng cửa cô mới lên giường nằm nghỉ. Uống rượu xong cả người như có nhiệt khí bao vây, Cố Dung nằm trên giường lộ cả nửa người ra khỏi chăn, một hồi lâu sau lại cởi áo ngoài ra cho bớt nóng. Chất cồn trong cơ thể rào rạt chạy ngược chạy xuôi, trăng ngoài cửa sổ lại tỏa sáng đến lạ thường, chiếu đến đôi mắt mơ màng của người trong phòng.

Căn phòng cách vách bỗng truyền đến một trận sột sột soạt soạt, không bao lâu sau liền an tỉnh trở lại.

Cố Dung đạp chăn khỏi người mình, đôi chân dài co lên, xuất thần nhìn trần nhà. Cô thật sự rất nóng, từng hơi thở thoát ra đều hừng hực như lửa, nằm như vậy hồi lâu bèn giơ cánh tay đè lên mắt hít thở sâu vài lần, bụng nhỏ bình thản nhấp nhô co vào thả ra, phần eo tựa trên chiếc nệm mềm mại giật giật, cuối cùng cô vươn tay mở ngăn kéo tủ lấy ra một chiếc hộp từ bên trong.

Rượu quả nhiên là con mối của sắc tình, nó sẽ chậm rãi ăn mòn đi lý trí còn người để rồi thúc giục họ sinh ra ý nghĩ gì đó quá mức vượt rào.

Ở bên phòng nhỏ Hứa Niệm khẩn trương ôm chặt tấm chăn đắp trên ngực, hai chân vắt chồng lên nhau, thời điểm nên ngủ không hiểu sao nàng lại tỉnh táo cực kỳ. Lúc này áng mây nào đó bỗng dưng che khuất đi ánh trăng khiến trong phòng ngay lập tức tối đi trông thấy, nàng cong cong ngón tay, ngân nga vài giai điệu câu được câu mất mà gõ gõ thành giường.

Ngày hôm sau thời tiết vô cùng tốt, từ sáng sớm tinh mơ mặt trời đã thức dậy chào ngày mới. Hứa Niệm rửa mặt xong nhìn lên gương phát hiện ra môi của mình hồng lạ thường, cổ họng còn có chút khô khốc lẫn đau xót, hô hấp thở ra đều mang theo hơi nóng.

Chắc là nóng trong người đây mà.

Vì cảm giác hơi sốt nhẹ nên bữa trưa Hứa Niệm cố ý ăn uống thanh đạm cộng thêm nấu một nồi chè đậu xanh nhằm hạ nhiệt. Buổi chiều đến trường học, Trầm Vãn nhìn thấy bộ dạng nhiệt khí tràn đầy quá mức của nàng liền quan tâm: “Gần đây ăn nhiều đồ cay lắm hả, môi cậu bị nóng đến mức sắp đỏ bằng màu son của mình rồi kìa.”

“Thực sự nghiêm trọng đến vậy à?” Hứa Niệm nghi hoặc.

Trầm Vãn đưa qua cho nàng chiếc gương tay: “Cậu tự xem đi, chú ý ăn nhiều rau dưa uống nhiều nước vào.”

Hứa Niệm nhìn qua khuôn mặt mình trong gương, quả thật đúng vậy, môi nàng so với buổi sáng càng đỏ hơn nhiều, lại còn khô khốc như muốn rách da.

Trầm Vãn mua cho nàng bình trà lạnh, dặn dò nói: “Mấy ngày này tốt nhất đừng ăn cay, nhiệt độ ngoài trời vốn đã cao rồi, càng ngày càng nóng đến mức mình muốn phát bực theo.”

Hứa Niệm nhỏ giọng “Ừ”, hai cô gái trẻ dắt nhau ra căn chòi trong trường hóng gió sẵn tiện đọc sách một chút. Căn chòi cách khá xa khu ký túc xá bình thường ít ai lui tới, là một địa điểm hoàn hảo để ôn bài. Trầm Vãn tính tình nóng nảy, học được một chút là nuốt không nổi nữa, ngồi xoay bút chống cằm hỏi Hứa Niệm: “Ngày 01-05 muốn đi đâu chơi không?”

“Mình phải đi dạy kèm, không đi được đâu.” Hứa Niệm không chút nghĩ ngợi trả lời.

“Gia đình đứa bé kia khẳng định sẽ muốn nghỉ lễ, cuối tuần chắc chắn sẽ gọi điện cho cậu xin phép học bù sau, cậu cá với mình không.” Trầm Vãn ngữ điệu chắc như đinh đóng cột, lâu lâu mới có một ngày lễ được nghỉ ai mà không muốn đi chơi chứ, kỳ nghỉ toàn quốc lần này là cơ hội cực kỳ thích hợp để người một nhà tụ tập lại đi du ngoạn đây đó xả hơi.

Quả thật cũng có thể có khả năng này, nhưng dù sao cũng phải chờ phụ huynh người ta trực tiếp gọi đến thông báo xin nghỉ mới được, Hứa Niệm trả lời qua loa với Trầm Vãn bảo rằng tới đó rồi tính sau.

Cuối tuần nàng đạp xe tới Dương gia, quả nhiên đúng như lời Trầm Vãn nói, Dương mẹ gửi cho nàng nhiều tiền hơn mọi bữa, Hứa Niệm khăng khăng từ chối, lần trước không đi dạy mà vẫn nhận tiền lương rồi, lần này nàng không thể nào không biết ngượng ngùng mà nhận nữa. Hứa Niệm không nhận tiền, Dương mẹ liền cho nàng vài quả trứng vịt muối, là đặc sản Dương ba đi công tác mang về. Hứa Niệm từ chối mãi không được cuối cùng vẫn phải nhận cho nhị vị phụ huynh vui lòng.

“Cháu cảm ơn ạ.”

“Ơn nghĩa cái gì,“ Dương mẹ cười đến khóe mắt híp cả lại, sờ sờ đầu con trai với vẻ mặt vui mừng, “Điểm kiểm tra tháng này đã có rồi, Lệnh Hạo nhà dì đứng nhất toàn khối năm, hôm trước giáo viên còn gọi điện đến khen nữa, thuận tiện thông báo qua Quốc tế Lao Động sẽ họp phụ huynh luôn.”

Thành tích ưu tú như vậy phụ huynh đi họp chắc chắn sẽ nở mày nở mặt với mọi người, con cái tài giỏi cha mẹ cũng cảm thấy tự hào, Dương mẹ biết rõ thành tích này có quan hệ chặt chẽ với việc học thêm ngoài giờ cho nên đặc biệt cảm kích Hứa Niệm.

Hứa Niệm nở nụ cười hài lòng với Dương Lệnh Hạo, chàng trai nhỏ thẹn thùng cúi đầu, cậu bé biết rõ mọi người đây là đang khen mình.

Sau ngày 01-05 là sẽ tới kỳ thi giữa kỳ, Trầm Vãn vì thế mà sầu đến rụng hết cả tóc nhưng vẫn muốn vớt vát được chút nào hay chút đó, càng ra sức học bài hơn mọi ngày.

Hứa Niệm vừa mới về tới cửa nhà liền nghe được tiếng cười của nàng, thanh âm gọi “Dì nhỏ, dì nhỏ” vang vọng khắp căn nhà. Trên bàn trà ngoài phòng khách chất đầy sách vở cùng đề cương, đôi chân trần không chút ý tứ nào của nàng cũng gác luôn lên bàn. Nghe thấy tiếng động ngoài cửa Trầm Vãn ngẩng đầu: “A Niệm, sao nay về sớm thế?”

Hứa Niệm ngẩn ra không hiểu chuyện gì, đi vào nhà thả cặp xuống.

Canh nấu trong phòng bếp tỏa ra mùi hương tràn ngập khắp căn nhà, Trầm Vãn nói nhỏ: “Mình đòi dì nhỏ nấu canh bí đao hầm xương sườn cho cậu đó, hạ nhiệt trong người, lát nữa nhớ ăn nhiều lên nha.”

(*) 'Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo', Hứa Niệm nhìn một cái, không muốn vạch trần nàng mà chỉ hỏi: “Ôn bài tới đâu rồi?”

“Tới bài ba rồi, còn một chương nữa, bài chuyên ngành khó muốn chết, mình đọc tới đọc lui đọc hoài vẫn không hiểu.” Trầm Vãn u oán nói, dạo gần đây nàng đọc sách đến mức hai mắt sắp giống Quốc bảo luôn rồi.

Hứa Niệm cho nàng xem vài ví dụ bài tập điển hình: “Có vài kiến thức không nằm trong nội dung kiểm tra, cậu xem qua mấy cái này đi rồi tối mình cho cậu làm thử vài đề.”

Ý tứ trong câu nói chính là đồng ý cho nàng ở lại, Trầm Vãn cong cong mí mắt làn nũng: “A Niệm à cậu đúng là bạn thân tốt nhất trên đời~~~”

Hứa Niệm chịu không nổi cái điệu nhõng nhẽo chảy nước này lập tức né tránh, phút chốc bỗng nghĩ đến cái gì liền bổ sung: “Buổi tối cậu ngủ chung phòng với mình đi, sẵn tiện học bài luôn.”

Trầm Vãn lắc đầu: “Mình định học đến hai ba giờ sáng lận, ban nãy đã nói chuyện với dì nhỏ rồi, cậu với dì một phòng mình một phòng, tránh để mình làm phiền mọi người nghỉ ngơi. Ăn cơm xong cậu giảng sơ cho mình vài chỗ khó rồi sáng mai dậy sớm chấm điểm bài làm cho mình là được, ok hông?”

Mọi thứ như đều được sắp xếp vô cùng thỏa đáng.

Hứa Niệm muốn nói gì đó lại thôi, cuối cùng không mặn không nhạt nhẹ nhàng đáp ứng rồi đi vào phòng bếp phụ nấu cơm.

Thấy nàng đi vào Cố Dung vừa kiểm tra nồi canh đang sôi ùng ục vừa bắt chuyện: “Ngày 01-05 em có rảnh không?”

Hứa Niệm lấy ra mấy cái trứng vịt muối đặt lên thớt, chần chờ đáp: “Chắc là có...”

“Mọi người định hôm đó đến Giang Hoài trấn đi dạo, em muốn đi chung không?”

____________

_Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: Khi không mà tỏ ra tốt bụng, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp.

Lời editor: Thi xong chill quá xém quên mất mình còn việc chưa làm xong =)))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.