Thất Hôn

Chương 42: Chương 42




Một câu nói này nói hơi nhanh, thanh âm cũng thấp, vài người còn chưa đáp lại, Chu Dương đã nhìn về phía Thành Linh: “Dì Thành, đã lâu không gặp, dì càng ngày càng trẻ hơn ấy.”

Người này cao lớn, mặc áo sơmi cùng quần dài, cổ áo hơi mở, tay áo xắn lên lộ chiếc đồng màu đen, trên người mang theo khí thế lại mỉm cười khen ngợi như vậy.

Làm Thành Linh nhất thời không phản ứng được, thậm chí không còn dư sức để suy nghĩ anh vừa mới nói gì đó với Tô Hảo, một hồi lâu mới nói: “Chu Dương, đã lâu không gặp, con trưởng thành lên rất nhiều.”

Lần cuối gặp chính là kì nghỉ hè Tô Hảo vào đại học, nam sinh tuổi còn nhỏ nhưng diện mạo xuất chúng làm việc cũng có kết cấu, càng miễn bàn đến chi phí ăn mặc, đứa trẻ được nuôi dưỡng bởi một gia đình tốt thì ở đâu cũng thấy chói mắt, nhưng lớn lên quá đẹp, ánh mắt lại như chứa chan tình cảm, hành xử lại cà lơ phất phơ.

Bây giờ nhìn lại.

Càng thêm loá mắt hơn.

Chỉ diện mạo này đã thu hút người đi đường quay lại nhìn. Thành Linh nhìn Tô Hảo một cái, cũng may sắc mặt Tô Hảo rất tự nhiên, không dễ dàng bị câu dẫn thì Thành Linh mới hơi yên tâm.

“Dì Thành, dì khách khí rồi, đi thôi, mẹ con đang chờ hai người ở nhà đấy, bà ấy rất nhớ dì.” Chu Dương vừa nói vừa kéo cửa ghế sau ra, ý bảo hai người lên xe.

Sau đó anh dẫn theo vali ra cóp xe phía sau.

Một chiếc xe hơi màu bạc cũng lái qua ngừng bên cạnh. Tô Hảo nhìn về phía Đường Duệ, Đường Duệ cũng nhìn về phía cô, lông mày hơi nhíu lại: “Tô Hảo, dì Thành, đã có xe đón hai người, vậy con đi trước đây.”

“Được.” Thành Linh trả lời.

Tô Hảo vẫy vẫy tay nhưng Đường Duệ lại không đi vội, cầm lấy một thứ gì đó trên tay đưa về phía Tô Hảo, Tô Hảo nhìn.

Đường Duệ nói: “Đây là mấy năm nay anh tích cóp được ít tiền lương, lúc trước ly hôn nói phải cho em, bây giờ đã có rồi.”

Đó là một tấm thẻ ngân hàng.

Tô Hảo lúc này mới nhớ tới, ly hôn quá vội nên cái gì cũng chưa làm. Đường Duệ nói miệng phải bồi thường cho cô nhưng cô chưa bao giờ để bụng việc này.

“Lâu như vậy rồi nên em cũng quên.” Tô Hảo lắc đầu.

“Cầm đi.” Đường Duệ bắt lấy cổ tay cô, đem thẻ đặt vào lòng bàn tay, sau đó đi hướng chiếc xe màu bạc, ánh mắt nhìn về phía Chu Dương một cái.

Chu Dương đóng cóp xe lại, ôm cánh tay lạnh lùng nhìn anh ta.

Cách đó không xa.

Trong không khí khói thuốc súng không tiếng động nổi lên tứ phía.

“Dì Thành, Tô Hảo, cần phải đi rồi.” Thu hồi tầm mắt, Chu Dương đẩy cửa xe mỉm cười mời, Tô Hảo đành phải đem nhận thẻ, đỡ Thành Linh lên xe, Thành Linh thấp giọng nói: “Không nghĩ tới thằng nhóc đó vẫn còn nhớ rõ, còn tích góp cho con đấy, con cứ nhận đi, năm đó Hối Châu sinh bệnh, con cũng chạy đôn chạy đáo đến bệnh viện mà.”

Nếu như không có Tô Hảo, mấy người già bọn họ cũng không biết hiện giờ thế nào.

Tô Hảo không trả lời, để mẹ lên xe.

Thấy Thành Linh đã ngồi xong, cô cũng chuẩn bị lên, nửa người vừa lên xe thì tay lại bị Chu Dương nắm lấy, cô quay đầu nhìn lại thì thấy Chu Dương mỉm cười nhưng ngón cái lại hung hăng bóp nơi mà Đường Duệ vừa chạm qua, hơi cọ xát một chút. Tô Hảo dùng sức rút trở về, kéo cửa bước lên.

Chu Dương cười nhạo một tiếng, đóng cửa lại.

Sau đó vòng qua vị trí lái, khởi động xe.

Tô Hảo cúi đầu thì thấy cổ tay đều đỏ lên, người này niết lại dùng sức như vậy.

Hummer ra khỏi ga tàu cao tốc, đi xuống sườn dốc, quay đầu và lái về phía Lam Loan.

Trong xe điều hòa rất lớn, rất mát mẻ. Thành Linh nhìn cảnh sắc bên ngoài, Tô Hảo thò lại gần cùng bà giới thiệu qua, Thành Linh nghe đến mê mẩn, thành phố lớn chính là như vậy, bà suy nghĩ một chút, nói: “Nhưng nhiều tòa nhà quá, cảm giác như không thể thấy được bầu trời.”

Tô Hảo nói: “Đúng vậy, lúc con vừa lên cũng nghĩ như thế.”

Hai mẹ con cười rộ lên.

Giọng cô dễ nghe thật sự, nhu nhu mềm mềm, Chu Dương theo bản năng duỗi tay điều chỉnh âm lượng thấp hơn, lại đem kính chiếu hậu hạ xuống, thấy được nửa bên vai cùng nửa bên mặt cô, xương quai xanh rõ ràng, anh híp híp mắt, cười nói: “Dì Thành, có thời gian con sẽ đưa dì đến tòa nhà tài chính cao nhất Lê Thành, nơi đó gần bầu trời nhất.”

“Thật không? Cao bao nhiêu tầng thế?”

“53 tầng.” Giọng nói anh trầm thấp, nói chuyện mang theo ý cười, lời nói như vậy có vẻ gần gũi.

“Cao như vậy sao.” Thành Linh có chút tò mò.

“Đúng vậy, tầng cao nhất còn có nhà hàng trên không, có thể đến đó để dùng bữa.” Xe dừng tại đèn xanh đèn đỏ, Chu Dương dựa vào cửa sổ, đầu ngón tay chạm chạm cái cằm, hướng cửa kính chiếu hậu nhìn vào.

Thành Linh không nhìn kính chiếu hậu nhưng Tô Hảo lại vừa lúc nhìn qua, hai người bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt nam nhân hơi sâu, mang theo vài tia làm càn và không kiêng nể gì.

Tô Hảo mặc không lên tiếng mà nhìn sang chỗ khác.

Thành Linh: “Ăn ở chỗ cao như vậy sao, sẽ rất dọa người nhỉ.”

“Không đâu dì, dì đi là sẽ biết, mẹ cũng thường hay tới đó lắm.”

“Ừm ừm, vậy được.”

Chiếc xe phía trước nổ máy thì Chu Dương mới nhìn sang chỗ khác, hầu kết anh lăn lộn, ở trong lòng đã đem Tô Hảo nuốt vào bụng.

Cô liền như vậy nhìn sang chỗ khác nhưng cố tình xương quai xanh kia còn đung đưa trước mặt anh.

Đến Lam Loan, khoảng 4 giờ rưỡi, nắng vẫn còn nhiều nhưng không còn oi bức như trước nữa. Tô Thiến ở cửa chờ, vừa nhìn thấy xe đã lao vọt xuống như nhìn thấy mẹ ruột, không đợi Chu Dương thì đã trực tiếp kéo cửa ra: “Thành Linh! Oa!”

Thành Linh vừa thấy Tô Thiến thì nở nụ cười, hai người ôm lấy nhau.

“Trời ạ, tôi nhớ bà muốn chết.”

“Cũng không phải mình bà, tôi cũng rất nhớ bà, bà nhìn xem, bà như thế nào mà một chút thay đổi cũng không thay đổi vậy?”

“Thật sao? Nếp nhăn cũng đã có rồi.”

Tô Hảo ngồi ở trong xe nhìn cũng cười theo, sau đó xoay người xuống xe, chân vừa chạm xuống mặt đất thì Chu Dương đã ôm lấy lưng cô, cúi đầu nhìn hỏi: “Em và Đường Duệ, tình huống như thế nào? Sao lại cùng nhau đi chung tàu đến đây nữa?”

Tô Hảo nhíu mày, đẩy anh: “Chuyện này liên quan gì đến anh?”

“A, không phải là muốn phục hôn chứ? Hửm?” Anh niết cằm cô, muốn nâng đôi mắt cô lên, bên kia Tô Thiến mang theo Thành Linh gọi tên hai người bọn họ, Tô Hảo đột nhiên lui về phía sau hai bước, tránh khỏi ôm ấp của Chu Dương, Chu Dương cũng không đem người kéo trở về, đứng thẳng người đi lấy hành lý.

Tô Hảo nhìn tấm lưng to rộng của anh.

Người này có tâm tư gì.

Cô thật sự rất rõ.

Tô Thiến bước đến khoác tay Tô Hảo, cả ba cùng vào nhà, bảo mẫu đã sớm chuẩn bị bữa tối. Tô Thiến đưa họ đến chỗ ngồi. Tô Thiến và Thành Linh hai năm trước đã gặp qua một lần nhưng sau đó sức khỏe Thành Linh không được tốt nên Tô Thiến không gặp được nữa, tuy vậy, hai người vẫn luôn liên hệ qua điện thoại, video call.

Hiện giờ nhìn Thành Linh tuổi cùng mình không chênh lệch lắm nhưng lại một thân ốm đau, Tô Thiến thật sự rất đau lòng, lôi kéo bà ấy ôn lại chuyện cũ.

“Bệnh của bà cần phải được điều trị, tôi nghĩ tốt nhất nên tập thể dục đi. Đừng có quay lại Giang Thị nữa, bà cứ ở đây làm bạn với tôi, mỗi ngày cùng tôi luyện yoga, từ từ sẽ bớt dần thôi, bà chính là làm lụng vất vả quá đó. ”

“Luyện yoga hữu dụng sao?”

“Cũng không nhất định hữu dụng nhưng tuyệt đối không có chỗ xấu.”

Tô Hảo ở một bên giúp hai người lột vỏ quả quýt, đưa cho hai người ăn.

Chu Dương vào phòng đẩy hành lý cho bảo mẫu, sửa sửa lại tay áo sơmi, sau khi cầm lấy máy tính bảng từ phía sau thì cúi người bắt lấy tay Tô Hảo, Tô Hảo sửng sốt, vừa quay lại đã thấy anh cúi đầu, ngậm đi một mảnh quả quýt trong tay cô rồi.

Tô Hảo rút về tay.

Chu Dương khẽ tựa vào tay vịn sofa, rũ mắt nhìn cô.

Lúc này, di động vang lên, cô cầm lấy xem.

t: Tô Hảo, anh còn có một thứ phải đưa cho em, vừa rồi lại quên mât, em cho anh địa chỉ đi, anh gửi đến cho.

“Không được gửi!” Chu Dương cắn răng đè thấp giọng.

Tô Hảo lại soạn bốn chữ.

“Tiểu khu Hoa Huy.”

Sắc mặt Chu Dương trong nháy mắt trở nên khó coi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.