Thâu Bất Tẩu Đích Bảo Thạch

Chương 17: Chương 17




Tin tưởng, quả nhiên không sai lầm.

Cái tên khốn nạn này quả nhiên vẫn… không hề làm ra chuyện gì vi phạm nguyên tắc hết.

Nhã Hoàng tùy ý phất tay, từ cửa thành di chuyển đến nơi có xe ngựa mà rời khỏi.

Có chút vấn đề, Giang Lưu trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa hiểu ra.

Tỷ như… vì sao Nhã Hoàng không nói cho anh biết trước khi giao đấu, Nivela kỳ thực chưa từng biến mất?

Vì sao phải làm nơi cho anh trút giận? Vì sao phải đánh một trận này?

Nói đúng ra, bọn họ vẫn đang chờ từ đối phương một cái đáp án. Mà còn đợi đã lâu lắm…

Mắt thấy Nhã Hoàng càng đi càng xa, Giang Lưu bất chấp thể lực tiêu hao gần hết, dùng cho cạn đến hơi thở cuối cùng.

“Tên ranh con đáng chết kia! Phải tự đi xin lỗi chứ, bỏ đi như thế đáng mặt đàn ông sao! Còn có phí sửa chữa Hồng Vũ thành, ngươi đừng có mơ tưởng chạy thoát!”

Có thể do oán niệm quá mức mãnh liệt, Giang Lưu ngay tại một khắc đó nhào vào Nhã Hoàng làm hai người ôm nhau tiêu sái ngã lăn ra đất.

“Cậu là pháp sư hệ Kim Cang chưởng hay sao!! Hả !!!! ?”

Đây là cái khí lực quỷ quái gì chứ? Nhã Hoàng nổi giận bò trên mặt đất hòng đứng lên.

“Cậu đến cùng muốn như thế nào? Còn muốn đánh nữa ta liền phụng bồi đến cùng!”

Tiếp theo, hai người lần thứ hai dấn thân vào cuộc ẩu đả theo phong cách nguyên thủy nhất, không hề nề hà việc hai người còn đang bẩn thỉu rách rưới ra sao…

Đến lúc này, mấy người quần chúng kiên trì cứng đầu nhất cũng đành không hẹn mà cùng ngáp một cái, đều tản đi.

“Nghỉ ngơi một chút trở lại xem kết thúc đi, thật quá ngoan cường mà.”

“Có lẽ, ngày mai trực tiếp đến Tu viện xem bọn họ quét đường cái?”

“Aha! oáp~…”

Vài ngày sao, hai đại Công hội chỉ vì “Một lúc xúc động” của bọn họ tại Hồng Vũ thành mà phải cắn răng móc hầu bao trả tiền phí sửa chữa thỏa đáng.

Quét đường cái ở Tu Viện, hoạt động công ích trả nợ Công hội cùng trách nhiệm sửa chữa và tái thiết kế thành thị rực rỡ hơn trước thiệt là quang minh đón chờ bọn họ.

Hội trưởng dũng cảm lên nha, nhanh nhanh đi tạo ra kì tích.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Mấy tháng sau.

Bạch Ngân theo thường lệ tìm được Vân Tịch ở cuối quảng trường thành Pháp Luân Đinh. Vân Tịch thân trang phục mộc mạc, miễn cưỡng ngồi ở bồn hoa, trước người vẫn đeo một bảng hiệu quen thuộc “Tân thủ mới ra, khẩn cầu giúp đỡ.”

“Em bây giờ không cần giả dạng nữa, thật là hợp mà. Tân thủ.” Nhìn hình dạng non nớt của cậu, Bạch Ngân bật cười.

“Bạch Ngân… Anh quả nhiên là mãn cấp rồi.” Vân Tịch ngẩng đầu thưởng thức dáng vẻ của Bạch Ngân, phục sức trang bị đều đổi càng thêm hoa lệ lấp lánh hơn trước, mà cảm khái, “Thực sự là rất nhanh.”

Bạch Ngân đưa tay vò tóc cậu : “Em cũng vừa đi Tái Sinh đường sao?”

Vân Tịch mỉm cười gật đầu.

Cởi bỏ khúc mắc, thu hồi vật bị mất, ngày sau lại cứ bình ổn vô lo. Nivela ── đoản kiếm này mang trong mình vô số hồi ức của bọn họ, lúc này cứ an tĩnh nằm yên bên hông Vân Tịch. Ngọc quý sắc xanh lục hòa cùng nét đồng vàng ửng đỏ, thật làm cho người ta cảm thấy động tâm.

Chỉ là hiện tại toàn bộ Vô Thần Giới mọi người đều biết, đó không phải là thứ có thể tùy tiện đánh cướp được.

“Thời gian cũng gần đến rồi, chúng ta đến Thự Quang thần điện đi.”Bạch Ngân nói.

Thự Quang thần điện, là di tích cung phụng cho nữ thần ánh sáng Hải Ân, cũng là nơi Bạch Ngân với Phù Trần tìm được Nivela.

Ngày hôm nay hai người có hẹn với Hồng Y GM013. Năm giờ chiều, tại cửa tầng thứ năm của Thự Quang thần điện.

GM rất ít khi lén lút tiếp xúc trực diện thế này, sau lần náo động này, nhân viên kỹ thuật trò chơi nhất trí với nhau, đem chuyện đằng sau của Nivela nói cho một mình Vân Tịch biết.

Nói cách khác, Vân Tịch trở thành người đầu tiên biết được bí mật ẩn sau Nivela.

Cảm giác chờ mong trong lòng không cần nói cũng biết. Thứ vật phẩm truyền kì này, cuối cùng cũng được vạch trần lớp mạng che để lộ ra điều kí bí chăng?

Vân Tịch đang muốn trả lời, trước mắt phút chốc tối sầm. Đợi khi cậu một lần nữa thấy rõ cảnh vật bên người, phát hiện mình cùng Bạch Ngân đã đứng Thự Quang thần điện.

“Đã đến giờ mà không gặp người, nên trực tiếp kéo các cậu qua đây.”

Giọng nói hơi khàn khàn này, còn ai ngoài… Hồng Y 013 tính cách ác ma.

Không hề giống cảm giác bên ngoài, 013 thật sự rất giản dị.

“Xin lỗi, tôi login có hơi trễ.”

“Không sao, chúng ta trực tiếp vào đề đi.”

Hồng Y nói chuyện không hề dông dài.

Vân Tịch là lần đầu tiên gặp được 013 bên ngoài thế này. Khuôn mặt hắn đẹp và rất có cá tính, mang đến một loại cảm giác quyền uy mãnh liệt.

“Cái này thì sao, cậu có nhận ra không?”

013 chỉ về phía trước, nhìn Bạch Ngân.

Trước mặt Bạch Ngân, là một phiến cửa đá thật cổ xưa, mặt ngoài còn có một tầng rêu phong cổ kính.

“Đây cánh cửa lúc trước tôi và Phù Trần phát hiện ra. Trong lúc đánh quái thu vật phẩm, vô tình đã thu được cả đá Nivela.”

Vân Tịch cũng từng nghe Bạch Ngân kể về chuyện của Nivela. Sau đó còn cùng Bạch Ngân đi tìm cánh cửa này mà vẫn không có kết quả.

“Đá Nivela, thực tế là chìa khóa mở ra cánh cửa đó. Tầng thứ năm này vốn dĩ là một mê cung phức tạp, phía trước tự động ngụy trang che đậy cánh cửa này, người chơi hầu như không thể tìm ra nó. Thế nhưng ngày đó, trước khi mấy người tới thì đã có nguòi khác đi vào, đúng lúc dọn sạch sẽ mấy thứ ngụy trang cho mấy người dễ dàng tìm được.”

013 dừng một chút, mỉm cười nói: “Vận khí của Phù Trần, quả nhiên không hề tầm thường.”

Dứt lời, hắn tiếp nhận Nivela trong tay Vân Tịch, dùng chuôi kiếm có đính đá quý ấn vào lỗ khóa trên cửa…

Chỉ nghe “Răng rắc ” một tiếng, cửa, chậm rãi mở ra.

Một tia sáng trắng soi ra, từ khe cửa đang dần mở.

Vân Tịch kinh hoàng, giống như mở hộp Pandora, hồi hộp chờ mong kết quả.

“Bên trong là…”

“Hai người tự tìm hiểu xem.”

Vân Tịch khẩn cấp nhìn vào xem, lập tức bị ánh sáng làm chói đến mức phải nhắm mắt lại. Năm tầng của Thự Quang điện vốn âm u càng đối nghịch với ánh sáng bên trong cánh cửa, làm cho người ta nhất thời không cách gì nhìn được vào bên trong.

“Đây là…”

Chỉ chốc lát sau khi, Bạch Ngân thảng thốt.

“Hoan nghênh tham quan hoa viên bí mật của Vô Thần Giới, đây là khu vực thú vị nhất mà tổ trò chơi mới thiết lập xong.”

Ngoài miệng Hồng Y nói ra như thể đây là chuyện thường, thế nhưng trên mặt lại mỉm cười nhàn nhạt như tiết lộ tâm tình thật sự của anh.

“Đây là nơi duy nhất trong trò chơi lý vẫn còn đang trong vòng bí mật, là kiệt tác của cả tổ kĩ thuật viên bọn họ.”

Cảnh tượng trước mắt, làm cho Vân Tịch dù đã thấy qua hàng ngàn trân bảo cũng lấy làm kinh hãi.

Đây là kì quan mỹ lệ bậc nhất của Vô Thần Giới. Bọn họ thấy BOSS ba tiếng xuất hiện một lần đang tương thân tương ái ở bên trong, thấy tế thác nước Trân Châu trước Huyết động cao hàng vạn trượng, thấy ngón tay của nữ thần ánh sáng Hải Ân ôn nhu chỉ về hướng dòng sông, thấy Ngân Hoa rải rác nở khắp núi đồi…

Cảnh hoàng hôn của các vị thần, thị giác như được hưởng yến tiệc.

Hoa ánh bạc, sáng chói như kim cương, tầng tầng lớp lớp khảm vào nhau tạo thành cảnh sắc hoa lệ vô cùng.

“Hóa ra là như vậy…”Vân Tịch thì thào, “Trong trò chơi cư nhiên còn có chỗ này.”

“Sau khi bàn đi bàn lại xong, chỗ này sau này sẽ bị chỉnh lại, chỉ mở ra theo chu kì riêng, đến lúc đó đá Nivela cũng sẽ có chu kì đánh ra. Từ nay về sau, nó sẽ không còn là vật phẩm độc nhất trong trò chơi nữa.”

013 nhìn Vân Tịch một chút, cười hỏi: “Cũng không phải chìa khóa kho báu, thất vọng không?”

“Không hề.” Vân Tịch chậm rãi lắc đầu, song song vươn tay ra nghiêm túc nắm lấy tay của Bạch Ngân.

Cảm thụ được Bạch Ngân dùng lực nắm tay cậu, Vân Tịch không khỏi cảm khái: “Chỗ này, thật muốn dẫn Phù Trần đến xem…”

“Mấy ngày nữa, chúng ta mang hoa đi thăm anh ấy.”

“Ừ.”

Vân Tịch quay đầu, nhìn Bạch Ngân cười.

“Chuyện sao rồi?”

013 nhận được mật của 001 hỏi.

“Tôi dẫn bọn họ đi.”

“Sau đó?”

013 nhìn thoáng bàn tay hai người đang đan vào nhau, trả lời: “Là một kết thúc tốt đẹp.”

“Ồ… ?”001 như có điều suy nghĩ.

Này đối bọn họ mà nói, là kết cục tốt nhất.

Sự thật đằng sau, cho dù không phải báu vật này nọ cũng không sao, vì bọn họ đã tìm ra là được.

Tìm được hoa viên bí mật của mình.

Tìm được kho báu của chính mình.

– toàn văn hoàn –

Lời tác giả

Cái hố này hóa ra là nông quá há… ( được rồi ta cũng rất phiền muộn không biết nên viết tiếp hay dừng lại mà, *đại khái* viết trong 1 tháng mấy ngày, 1 ngày mấy tiếng đồng hồ … )

Câu chuyện này không đặc sắc không kịch liệt đích nhưng lại trong như nước nhẹ nhàng…… tình tiết cũng không sôi trào.

Nhìn lại thì, ta đúng thực là rất không phúc hậu khi một cái KISS cũng không viết… ( tiểu hoa ta xin lỗi ngươi )

Thế là cứ như vậy ha, chuyện xưa cũng viên mãn (? ) chỉ hai người kia cũng vượt khỏi “tình bạn thông thường” ha, đồng thời không có phiên ngoại, thỉnh không nên chờ mong. Vỗ tay.

Bổ sung một câu nữa là, cho dù có ngoại truyện cũng là viết về 013 chứ không phải tiếp tục Bạch Ngân với Vân Tịch đâu.

Lại bổ sung một câu, kỳ thực Giang Lưu cùng Nhã Hoàng chỉ có tình bạn đặc biệt , không có gian tình, 013 cùng 001 càng như vậy, nhưng mà mọi người cứ vu vơ gom mây đắp núi vẽ ra cái gì đó mờ ám…ta đành chịu…

Lời của editor :

nếu không phải lọt hố tớ sẽ không làm truyện này. Một nụ hôn cũng không có, phắc du =.=

Tác giả bảo Giang Lưu và Nhã Hoàng cũng trong sáng như 001 và 013, ngay sau đó chị viết Hồng Sắc Sa Mạc – đam mỹ văn, về 001 và 013 =3= vậy chúng ta thổi tan đi cái lời nói Giang Lưu và Nhã Hoàng trong sáng đi há J

Riêng tớ mong chờ thêm một cố sự về Cà Chua và Vũ Tức, cảm thấy hai cô nàng này mạnh mẽ và nữ tính ghê, đến với nhau đi nào J

———-oOo———-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.