Thế Gia Danh Môn

Chương 128: Chương 128: Lướt qua nhau




Ads - Hầu phu nhân, ngươi nói thật sao, ngươi thật sự đồng ý đem những phương pháp thực liệu đó công khai ra ngoài?

Lưu Tử Căng vừa mừng vừa sợ, có chút không dám tin vào tai mình.

Phải biết rằng, những phương thuốc đặc biệt có các tác dụng tốt vẫn đều bị giữ làm bí phương, chỉ truyền lại cho đời sau. Phương pháp thực liệu của Tương Nhược Lan dù dễ phục chế được nhưng ưu điểm của nàng là nàng biết toàn diện, các loại bệnh tật, đối với mỗi người, nàng làm có thể nói là vô cùng thuận tay, rất có hiệu quả. Nếu Tương Nhược Lan muốn dựa vào điều này mà cầu tiền tài thì không phải không được.

Nhưng bây giờ nàng lại đem truyền ra ngoài khiến Lưu Tử Căng rất ngạc nhiên. Đương nhiên hắn không biết ý định trong lòng Tương Nhược Lan, cho nên trong mắt hắn, hành động này của Tương Nhược Lan là hoàn toàn vô tư, cao thượng. Giờ phút này, trong lòng hắn khâm phục, tôn kính nàng đến không kể xiết.

Tương Nhược Lan cười nói:

- Khi nãy nghe Lưu thái y nói mới nghĩ như thế. Thực ra, phương pháp thực liệu đó là ta nghe người nói qua, ta sợ để lâu sẽ quên. Cho nên mới ghi lại cho nhớ nhưng ta sống trong bốn góc nhà, giữ những phương pháp thực liệu đó cũng chẳng có ích lợi gì nhiều. Chẳng bằng giao cho Lưu thái y, tạo phúc cho dân mới không phụ... tâm huyết của cổ nhân! Nhưng mà...

Tương Nhược Lan chuyển giọng, ngượng ngùng cười cười

- Các phương pháp thực liệu này in thành sách rồi phải đề tên ta!

- Đó là đương nhiên!

Lưu Tử Căng vội đáp ứng, không hề cảm giác yêu cầu này của nàng có gì là quá đáng.

- Phu nhân có tấm lóng nhân hậu, chí công vô tư, thật sự làm cho hạ quan khâm phục, hạ quan tự thẹn không bằng.

Tương Nhược Lan mặt nóng bừng. ngượng ngùng cúi đầu:

- Lưu thái y quá khen...

Lưu Tử Căng nhìn nàng thẹn thùng mà ngây người, trong ngực nóng lên. Hắn quay đầu đi, nhất thời quên mất mình muốn nói cái gì.

Mà Tương Nhược Lan cũng bởi vì có chút chột dạ mà không nói gì, không khí đột nhiên yên tĩnh xuống.

Con đường không tối mà thâm u, tựa như không có điểm cuối, cứ yên lặng như thế càng khiến người cảm giác có áp lực.

Hai nha hoàn vẫn theo sau bọn họ, cách đó không xa, vừa có thể nhìn chủ tử nhưng cũng không nghe được chủ tử nói chuyện.

Tương Nhược Lan yên lặng, trong lòng lại nghĩ tới chuyện hoàng đế mà phiền lòng, không tự chủ được mà thở dài. Lưu Tử Căng ở bên cạnh, đương nhiên nghe được tiếng thở dài của nàng, hắn nhớ ra vài ngày trước ở trong Hầu phủ nghe được những lời đó. Nhớ ra Vu thị... có thai trước nàng, nhớ ra những lời lạnh lùng của thái phu nhân với nàng. Cha hắn cũng có ba người thiếp, đương nhiên hắn biết được sự lợi hại này, nghĩ là nàng đang phiền não vì việc này, trong lòng không khỏi có chút đau lòng cho tình cảnh của nàng.

Một nữ tử huệ chất lan tâm như thế, nữ tử cố gắng vì ý trung nhân mà thay đổi, một nữ tử thiện lương vô tư tại sao lại không được An viễn hầu thương yêu mà để cho một thiếp thất... mang thai trước nàng, khiến nàng phải chịu cảnh xấu hổ như thế, khiến nàng phải thương tâm khổ sở như thế!

Đúng là chẳng biết quý trọng, nếu là hắn...... Nếu là hắn......

Lòng Lưu Tử Căng càng lúc càng nóng.

Nếu là hắn, tuyệt sẽ không để cho nàng chịu nửa tia ủy khuất, tuyệt sẽ không để cho nàng có chút thương tâm khổ sở!

Nhất thời khó mà khống chế, Lưu Tử Căng hỏi:

- Phu nhân gần đây có ổn không?

Đột nhiên nghe hắn nói, Tương Nhược Lan nao nao, lập tức đáp:

- Cũng không có gì không tốt...

Cho dù không tốt hơn nữa thì cũng không thể nói ra miệng, chỉ đành một mình chịu đựng.

- Phu nhân, mọi chuyện nghĩ thoáng một chút, trời cao nhất định thương người tốt, sẽ không để phu nhân chịu khổ.

Lưu Tử Căng quay đầu nhìn nàng, nhẹ nhàng nói ra những lời này, trong lời nói có sự quan tâm, làm cho Tương Nhược Lan có chút cảm động.

Thật đúng là người ôn nhu, cho dù là với người bình thường cũng đầy thiện ý.

Tương Nhược Lan nhìn hắn, mỉm cười:

- Cám ơn ngươi, Lưu thái y, ý tốt của ngươi ta sẽ nhớ kỹ.

Ánh mắt nàng khiến Lưu Tử Căng hơi chột dạ, hắn vội vàng quay đầu đi, trong miệng có chút khô khô:

- Được rồi, Lưu thái y, ngươi lấy thê tử chưa?

Đây là chuyện Tương Nhược Lan vẫn rất hiếu kỳ. Thời đại này sớm cưới sớm sinh, theo đạo lý, tuổi như hắn thì sớm có thê tử mới đúng, nhưng đến Lưu phủ mấy lần cũng không thấy thê tử của hắn, chẳng lẽ hắn còn chưa thành thân?

Lưu Tử Căng trầm mặc một hồi, không lên tiếng.

Tương Nhược Lan lúc này mới nhớ ra đây cũng không phải là chuyện có thể tùy tiện hỏi người khác ở thời đại này, không khỏi có chút xấu hổ:

- Là ta đường đột rồi, Lưu thái y coi như ta chưa hỏi!

Lưu Tử Căng lắc đầu, thở ra một hơi rồi mới nhẹ nhàng nói:

- Hạ quan 18 tuổi đã đính hôn, chỉ là sau khi đính hôn, mẫu thân của đối phương qua đời phải thủ hiếu nên mới kéo dài tới giờ chưa thành hôn. Có lẽ cuối năm nay, cùng có lẽ là đầu năm sau sẽ thành hôn.

Mình là kẻ đã có hôn ước, nàng cũng đã gả cho người, Lưu Tử Căng ơi Lưu Tử Căng, ngươi suy nghĩ cái gì thế? sao lại có ý niệm xấu xa này trong đầu, ngươi không sợ làm vấy bẩn nàng?

Lưu Tử Căng đột nhiên rất hận chính mình.

Nhưng Tương Nhược Lan nào biết được ý nghĩ trong đầu hắn, nghe vậy thì cười nói:

- Thì ra là thế, vậy Nhược Lan ở đây chúc mừng Lưu thái y trước. Không biết ta có thể hỏi một chút, đối phương là cô nương nhà ai?

Đối với Lưu Tử Căng, Tương Nhược Lan có nói hảo cảm khó nói, vẫn luôn mong hắn có thể hạnh phúc.

- Là trưởng nữ Lý Minh Hoa của Công Bộ lang trung Lý đại nhân.

Tương Nhược Lan cảm giác được cái này tên rất quen thuộc, cẩn thận nghĩ, nhớ lại đã từng nghe Cận Yên Nhiên và Lưu Tử Đồng nói chuyện phiếm nhắc tới, có vẻ hai người đánh giá Lí Minh Hoa rất cao, nói là nữ tử hiền huệ và ôn lương cung kiệm, cùng Lưu Tử Căng chẳng phải là một cặp trời sinh?

Tương Nhược Lan vui vẻ thay hắn, cười nói:

- Chúc mừng Lưu thái y có được hiền thê, Lý tiểu thư đó cũng là nữ tử có phúc.

Lưu Tử Căng ngạc nhiên:

- Có phúc.

- Đương nhiên là có phúc, theo Nhược Lan thấy, Lưu thái y tuyệt đối là người đáng để phó thác chung thân.

Những lời Tương Nhược Lan nói là phát ra từ nội tâm. Lưu Tử Căng tâm địa thiện lương, tính cách ôn nhu, nhất định sẽ đối xử tốt với nữ tử bên người. Ở thời đại này, nam tử như Lưu Tử Căng tuyệt đối là người đáng mơ ước.

Lưu Tử Căng dừng bước, xoay người nhìn nàng, nhỏ giọng nói:

- Ngươi thật sự nghĩ như thế?

Giọng nói có chút kích động.

Tương Nhược Lan cười gật đầu.

Lưu Tử Căng nhìn miệng cười của nàng mà trong lòng đột nhiên đau xót, thiếu chút nữa ức chế không được tâm tình của mình. Hắn quay người, bước vội về phía trước.

Muộn rồi, cái gì cũng muộn rồi. Tại sao ba năm trước hắn không phát hiện được điểm tốt của nàng? Tại sao ba năm trước đây, hắn chưa bao giờ chú ý tới nàng. Nếu khi đó hắn có thể vượt qua thành kiến thế tục mà phát hiện điểm tốt của nàng, thì hôm nay, nàng sẽ không phải chịu khổ như thế, hắn cũng không khó chịu thể này.

Nhưng mà, thời gian sẽ không quay lại, hắn cùng nàng lúc đó, cùng lắm chỉ là duyên phận lướt qua nhau mà thôi.

Thấy Lưu Tử Căng đột nhiên đi nhanh, Tương Nhược Lan tưởng rằng mình nói khiến hắn ngượng ngùng, thầm tự trách mình miệng ăn nói không có giới hạn. Thấy hắn càng đi càng xa, đột nhiên nhớ ra mục đích mình muốn đi cùng hắn, vội gọi giật lại:

- Lưu thái y, chờ ta một chút.

Nói xong, bước nhanh tới.

Lúc này, dù đuổi kịp Lưu Tử Căng nhưng hắn cũng không nói thêm gì. Hai người yên lặng đi tới Thái y viện, Lưu Tử Căng hành lễ cáo từ rồi xoay người đi vào.

Tương Nhược Lan mang theo Hoa Anh, Liên Kiều ra cửa cung, quả nhiên không gặp phải hoàng đế. Trong lòng nàng thầm thở phào một hơi, quả là kế hay, sau này mỗi ngày đều đi cùng Lưu Tử Căng là được, cho đến khi Từ quý phi khang phục cũng chẳng còn lâu nữa. Đến lúc đó, hạn chế tiến cung, tránh được bao lâu thì tránh.

Đáng tiếc, tính toán của Tương Nhược Lan cũng chẳng được lâu!

Hôm sau, nàng tới Vĩnh hòa cung đã thấy bắt mạch cho Từ quý phi là một thái y xa lạ.

Tương Nhược Lan đi qua, hỏi Thược Dược:

- Hôm nay sao không phải là Lưu thái y xem mạch?

Thược Dược đáp:

- Cẩm phi mắc bệnh, Hoàng thượng chỉ định Lưu thái y đi trị liệu.

Tương Nhược Lan mở to mắt:

- Hoàng thượng quản cả những chuyện này?

Bình thường, thái y chẳng phải do Thái y viện sai đi.

Thược Dược mấy ngày nay có chút thân cận với Tương Nhược Lan nên cũng nói một câu:

- Theo lý ra, Hoàng thượng chẳng quản chuyện này, có lẽ là Hoàng thượng lại coi trọng Khải tường cung...

Là như thế? Trong lòng Tương Nhược Lan nghi ngờ.

Chẩn mạch cho Từ quý phi là Vương thái y, hắn nói tình huống của quý phi cho Tương Nhược Lan, tuy là khá hơn nhưng vẫn suy yếu. Tương Nhược Lan lại đem thực liệu hôm nay nói cho Thược Dược. Đến lúc cáo lui thì Vương thái y đã sớm đi. Nhưng cho dù chưa đi thì Tương Nhược Lan cũng không thể yêu cầu một nam tử xa lạ đi cùng mình.

Nàng ra khỏi Vĩnh hòa cung, muốn tới Từ trữ cung thỉnh an Thái hậu nhưng lại nghĩ tới lúc này là vừa khéo Hoàng thượng đi thỉnh an Thái hậu. Vạn nhất gặp phải chẳng phải là càng phiền toái? Cũng may trước khi tới Vĩnh hòa cung, nàng đã thỉnh an Thái hậu, cho dù không tới từ biệt Thái hậu thì cũng chẳng sao.

Lúc này Hoàng thượng vấn an Thái hậu, hẳn sẽ không tới dây dưa mình, nhưng để ngừa vạn nhất, Tương Nhược Lan quyết định không đi qua núi đá giả nữa mà đi con đường hôm qua đi cùng Lưu Tử Căng. Đường đó không có bất kì chỗ khuất nào, cho dù hoàng đế muốn cũng không dám dính vào.

Tương Nhược Lan theo đường đó mà đi, nhưng tới trước một rừng cây nhỏ, nàng sửng sốt mà dừng bước.

Trước mắt là rừng cây rậm rạp, ở giữa có một con đường đá quanh co khúc khuỷu, hai bên là những hòn giả sơn, nhìn không thấy điểm cuối.

Tương Nhược Lan trên lưng toát mồ hôi lạnh, hôm qua đi cùng Lưu Tử Căng sao không để ý tới rừng cây này. Bây giờ nên làm thế nào? Nên lui lại hay tiếp tục đi?

Nhưng đường kia lại đi quả rừng đá giả, vừa nhớ tới thạch động tối như mực kia, Tương Nhược Lan không nhịn được mà phát run.

Đừng sợ, đừng sợ! Hoàng thượng đang ở chỗ Thái hậu, cho dù không ở đó, lúc này hắn cũng có nhiều việc chính vụ, hắn là vua một nước, làm sao có thời giờ mà chơi đùa nàng?

Đúng, có lẽ là mình đa tâm.

Nàng không ngừng tự an ủi mình, nhưng trong lòng không thể nào an tĩnh

Chân nàng vừa bước tới lại rụt lại, vừa bước tới lại rụt lại do dự không quyết, vô cùng sầu não.

Bên cạnh, Hoa Anh Liên Kiều thấy lạ hỏi:

- Phu nhân, sao lại không đi? Đã không còn sớm!

Tương Nhược Lan cắn răng một cái, đi lên con đường đá, chầm chậm đi về phía trước, dọc theo đường đi, luôn không ngừng nhìn quanh, trong lòng run sợ, khủng hoảng không thôi.

Nàng trong lòng vừa tức vừa hận, từ khi sinh ra tới nay nàng chưa bao giờ phải chịu loại hành hạ này. Tim như co lại, ngay cả thở cũng không thông, ánh mắt vô cùng khẩn trương. Loại hành hạ này khiến nàng không thể chịu được.

Vừa nghĩ tới hắn có lẽ đứng ở chỗ nào đó đắc ý mà nhìn bộ dáng hoảng sợ của mình, trong lòng dâng lên sự hận ý. Nhưng nàng không có cách nào không sợ, nghĩ đến những việc hắn định làm với mình thì sao có thể không sợ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.