Thế Gian Đẹp Nhất Trong Làn Gió

Chương 18: Chương 18




Sau đó tôi ra tay chẳng còn biết nặng nhẹ, điếu thuốc bị tôi dụi tắt. Tôi khạc nước miếng, ném thuốc đi, chuẩn bị đứng dậy đạp thằng chó nọ mấy đạp, nhưng bỗng nhiên lại cảm giác có gì không đúng.

Quay phắt đầu lại, đoán không sai, một trong hai thằng còn lại đang định đánh lén tôi, giờ né cũng không kịp, tôi vẫn ngồi đè trên thằng đầu tiên, gồng mình chuẩn bị chống đỡ, nghĩ bụng cứ cứng lên là trụ được ít nhiều. Không ngờ Hoa Hoa đột ngột từ bên cạnh lao tới, đạp một cú thật lực lên bụng thằng đánh lén!

Cú đạp này cực kỳ độc ác, thằng kia văng xa phải đến hơn một mét, mặt mũi vặn vẹo méo mó, ôm bụng cuộn mình nằm la oai oái.

Hoa Hoa lạnh mặt bước về phía nó, dừng lại, nhấc chân lên…

Tôi giật mình quay sang nhìn, má nó Hoa Hoa định giết người thật đó à, cú đạp thứ hai rõ ràng nhắm thẳng đầu nó! Hai đứa còn lại ngửi thấy mùi nguy hiểm, một thằng ra sức giãy giụa bên dưới tôi, một thằng đứng xa xa định chạy đến giúp lại tần ngần do dự. Chẳng có thời gian nghĩ nhiều, tôi nhảy dựng lên, vồ lấy Hoa Hoa bỏ chạy!

Tình hình đột nhiên biến đổi làm Hoa Hoa trở tay không kịp, hai chân vẫn còn lóng ngóng, cũng may tôi nắm chặt tay cậu, thà chết không buông, dù những ngón tay xương xương khiến lòng bàn tay tôi đau ê ẩm.

Cứ thế thẳng đường chạy về sân thể dục, tôi còng lưng, chống tay lên đầu gối hít thở, ngẩng đầu liếc Hoa Hoa một cái, cậu còn thảm hơn tôi, cả lồng ngực lẫn bả vai đều phập phồng phập phồng, giống như không khí của cả thế giới này cũng chẳng đủ cho cậu hô hấp.

Nhưng mà, cả thế giới, chỉ có tiếng thở phì phò của chính mình mà thôi.

Từ khi quen Hoa Hoa, trong lòng tôi như tồn tại một cây kim, cây kim đó có ý thức của riêng mình, bình thường nó ngoan ngoãn, nhưng chỉ cần nhìn thấy Hoa Hoa, không, không cần nhìn, chỉ cần nhắc tới Hoa Hoa, là nó lại bắt đầu tác quái. Nhẹ thì chích tôi một cái, đau khoảng vài giây, nặng thì điên đảo cào cấu, đau tới mức tôi chỉ muốn trả thù xã hội.

Thật lâu sau, cuối cùng tôi cũng hô hấp bình thường, ba thằng khốn kia không đuổi theo, nhưng cái kim trong lòng tôi vẫn chưa chịu yên, nó kêu gào đòi cách mạng, đầu óc tôi chỉ muốn nổ tung. Tôi vừa cố sức vỗ về nó, vừa xem xét lại tình hình lúc nãy —-

Cú đạp của Hoa Hoa mặc dù rất nặng, nhưng tệ lắm cũng chỉ co thắt dạ dày hành tá tràng gì đó, từ từ sẽ khỏi, hơn nữa chấn thương bên trong càng không dễ nhận ra, tưởng nhà tù ăn no rửng mỡ tự nhiên cho chúng bây đi chụp X-quang chắc? Còn về phần tôi, cú húc kia cũng khá độc, nhưng lúc ngã sấp, thằng nọ không đập mặt xuống đất, không chảy máu mũi, không trầy da, nhiều thêm một lỗ trên cánh tay cũng chả chết được. Nói lại nhớ Hoa Hoa, hai cánh tay cậu thật sự nhìn chẳng đành lòng….

Vì thế kết luận đã rõ.

Vụ này bọn tôi có lý, tuy không phải lần đầu tiên, nhưng nhất định phải là lần cuối cùng.

Tôi hít sâu, lại hít sâu, ép mình tỉnh táo lại. Xúc động là ma quỷ, ngộ nhỡ không nhịn được chạy đến đạp Du Khinh Chu một cước – tội giám thị bất lực, thì chẳng phải biệt giam, mà là cả đời có khi chẳng rời được khỏi đây.

“Bao lâu rồi?” Trước khi đi mách lẻo, phải hiểu rõ tình hình.

Tiếc là đương sự không phối hợp, chỉ bình tĩnh nhìn tôi, như thể đang dùng đôi mắt đen nhánh dò xét linh hồn tôi.

Linh hồn tôi chẳng có chiều sâu, vì thế tôi không trốn tránh ánh mắt cậu, hiên ngang bất khuất. Vết sẹo nông nhất đã mờ đi nhiều, chỉ còn lại hình dạng nhàn nhạt, có trời mới biết đó là từ năm nào.

“Đi! Đi với tôi đến tìm quản giáo!” Ba thằng kia trừ phi não tàn, bằng không có bị đánh hộc máu cũng chẳng dám đi tố giác, đánh nhau trong tù là tội cực nặng, bọn chúng nhất định không dám liều. Nhưng tôi không sợ, cùng lắm thì bị biệt giam, trừ điểm, chỉ cần sau này Hoa Hoa được bình yên, đáng giá.

Nhưng tôi không ngờ Hoa Hoa lại không chịu đi, mặc tôi dỗ dành thế nào, cậu vẫn chỉ đứng yên tại chỗ.

Tôi xém nữa nghiến răng nghiến lợi, “Tôi hỏi lần cuối, cậu có đi hay không?”

Hoa Hoa vẫn kiên quyết lắc đầu.

Giỏi lắm, chẳng cần Du Khinh Chu, chỉ mình Hoa Điêu đã đủ làm tôi phát điên, “Mẹ kiếp mày bệnh à? Hả? Mày sợ đi báo cáo thì nhục mặt à? Mày muốn tự mình phản kích à? Ừ được, sao mày không cầm dao đâm lòi ruột bọn nó ra? Đâm đi cho sướng! Cái nhà tù này cũng sướng, đỡ phải nuôi mày nữa, cứ tặng mày viên đạn là hết vấn đề, tiết kiệm lương thực! Đằng nào thì mày cũng có làm được cái quái gì đâu!”

Tiếng tôi mắng chửi rất lớn, mấy người xung quanh tò mò ngoảnh lại. Tôi đảo mắt nhìn một lượt, muốn kiềm chế cảm xúc, nhưng lại chẳng có cách nào, “Nhìn cái chó gì mà nhìn? Chưa thấy ai bị chửi bao giờ à? Cút con mẹ nó hết cho tao!” Mắng xong vẫn chưa nguôi giận, tôi quay lại, hung tợn trừng mắt nhìn tên đầu sỏ, “Cả mày nữa! Tưởng giả vờ lạnh lùng là hiểu hết sự đời à? Mày hiểu à, mày hiểu à, mày thì hiểu cái đếch gì?!”

Hoa Hoa không phản ứng, nhưng đôi mắt trừng lớn và lồng ngực phập phồng cho tôi biết, cậu cũng đang tức giận.

Tôi mặc kệ, lại tiếp tục túm cậu đi, “Mẹ nhà mày có đi hay không? Hôm nay có phải khiêng mày đi thì tao cũng khiêng! Nếu mày không sợ nhục mặt thì cứ thử xem!”

Chẳng ngờ lần này Hoa Hoa không bướng nữa, ngoan ngoãn để tôi kéo áo, cứ thế bước theo tôi.

Cuối cùng tôi mới hiểu chiến lược bấy lâu của mình sai ở chỗ nào, đối với Hoa Hoa, không thể nương tay, phải dùng phương pháp hệt như nuôi dạy con cái, không nghe lời thì đánh, mềm mỏng vô ích, càng mềm càng bướng.

Mẹ nó cả quãng thời gian vừa rồi, tôi đúng là nghẹn chết!

Du Khinh Chu ngồi trong góc sân, đang tán gẫu với mấy quản giáo khu khác, thấy tôi đi đến, gã chỉ khẽ nhướn mày, không thèm đứng dậy nghênh đón… Được rồi, cái này tôi tha thứ.

“Báo cáo quản giáo, tôi có chuyện báo cáo!” Nói câu này suýt méo mồm.

Du Khinh Chu gật đầu, “Ừ.”

Ý là tôi cứ tiếp tục, nhưng… Tôi nhìn nhìn hai quản giáo còn lại, chưa biết mở lời thế nào. Với Du Khinh Chu thì tôi còn khá nắm chắc, gã này chẳng tốt mấy, nhưng ít nhiều cũng không phải quá gian ác, nói sao nhỉ, tuy gã từng để lại trong tôi vết thương lòng không thể xóa nhòa, nhưng chuyện cũng đã qua. Vào đây hơn một năm, tôi thực sự cảm thấy Vương bát đản vẫn còn hiểu được đôi ba câu tiếng người.

Du Khinh Chu thấy tôi ngập ngừng, cuối cùng cũng chịu đứng lên, “Theo tôi đến văn phòng.”

Tôi vội đi theo, đi được hai bước thì quay đầu lại, ừ phải rồi, Hoa Điêu lại mọc rễ dưới chân, tôi đành phải quay lại kéo cậu theo cùng. Vốn định lôi cánh tay, nhưng sắp đụng tới, tôi lại sửa thành cầm tay cậu.

Du Khinh Chu dừng lại chờ, nhìn thấy cảnh này thì mỉa mai huýt sáo, “Ôi, anh hai tốt ghê.”

Trên đường đến văn phòng, tôi nhỏ giọng dặn Hoa Hoa, “Nhớ kỹ, Du Khinh Chu hỏi gì cũng phải bảo là cậu không làm gì hết, cứ giả đần cho tôi. Nếu gã tra ra, cùng lắm chỉ bị biệt giam vài ngày, tôi bị rồi, chẳng sao đâu, hơn nữa cậu chỉ tự vệ thôi, gã ta cũng phải cân nhắc chứ.”

Hoa Hoa vẻ mặt không đổi, như thể nghe rất chăm chú, nhưng có lọt tai không thì chỉ trời mới biết.

Văn phòng Du Khinh Chu vẫn như thế, lần cuối cùng tôi vào đây là từ nửa năm trước, lúc đang hóng mát bị gã lôi đến làm cu li dọn dẹp đống tài liệu. Có thể thấy dạo này tôi nề nếp thế nào, chưa một lần bị xách đến đây chịu phạt.

“Nói đi, có chuyện gì?” Du Khinh Chu đóng cửa lại, bật điều hòa, ngồi dưới làn gió mát mẻ, thảnh thơi hỏi.

Tôi chẳng khoan khoái được như gã ta, nhanh gọn thuật lại chuyện vừa rồi, cộng thêm cả một bụng ấm ức, phun rào rào.

Mới đầu Du Khinh Chu nghe rất im lặng, tới khi tôi nói xong, gã mới chậm rì rì lên tiếng, “Không cần đỏ mặt tía tai, giờ có ai làm gì cậu ta nữa đâu.”

Tôi giận ứa gan, giọng điệu cũng cao vút lên, “Đó là vì tôi cứu cậu ấy đến! Anh nhìn cánh tay cậu ấy này, làm gì còn chỗ nào lành lặn!”

Du Khinh Chu nheo mắt, trầm giọng, “Cậu nói năng với quản giáo kiểu đó à?”

Tôi cmn chỉ muốn đánh người, muốn tới mức đầu ngón tay cũng đau ê ẩm. Nhưng không được, đánh ai cũng được, chỉ trừ đánh quản giáo, bọn họ là ông trời ở đây, đánh ông trời thì không có đường sống.

“Rất xin lỗi quản giáo, vừa nãy giọng tôi hơi cao.” Tôi cố gắng hít sâu, giả vờ đáng thương thôi mà, cứ giả vờ tí cũng được, “Nhưng tôi không chịu được, chẳng lẽ chỉ vì không thể nói mà Hoa Điêu cứ bị bắt nạt mãi sao?”

Du Khinh Chu nhìn tôi một lát, khóe miệng cong cong, “Cậu đang hỏi tôi đấy à?”

Tôi trợn mắt, vớ vẩn, chẳng lẽ tôi đang hỏi không khí?!

Du Khinh Chu thình lình đứng dậy, khom người qua bàn, dí sát vào tôi, “Nếu cậu hỏi tôi, thì đáp án của tôi là, Phùng Nhất Lộ, có phải cậu quá ngây thơ rồi không?”

Tôi sửng sốt, không hiểu ý gã.

Du Khinh Chu nhún vai, lại ngồi xuống, “Nơi này là nhà tù, không phải nhà trẻ, bị bắt nạt còn đi mách giáo viên. Muốn tìm chân thiện mỹ, cứ ra cửa, quẹo trái, à, ừ đấy, tôi quên mất là cậu không ra được.”

Từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy mình ngu ngốc.

Thậm chí tôi đã quên tức giận, cảm giác bất lực nặng như tảng đá, tôi phải dùng hết sức mới ngăn mình không đổ sụp.

Du Khinh Chu chẳng buồn nhìn tôi nữa, lấy điện thoại bấm số, dặn người bên kia tới nhanh một chút.

Chưa đến hai phút sau, tiếng gõ cửa vang lên, Du Khinh Chu bảo vào đi, tôi ngoái lại nhìn, là một cảnh ngục mới đến tháng trước, nghe đâu vẫn chưa tốt nghiệp, đến đây để thực tập.

“Dẫn cậu ta tới phòng y tế.” Du Khinh Chu thản nhiên căn dặn.

Mẹ kiếp, tôi âm thầm dựng ngón giữa với Vương bát đản, dám sai phái thực tập sinh à!

Thực tập sinh cung kính nhận nhiệm vụ, sau đó bước ra ngoài, phỏng chừng cho rằng Hoa Hoa sẽ theo sau, nên đi rất xa rồi mới quay lại văn phòng, ngẩn ngơ nói, “Du quản giáo bảo cậu đi theo tôi mà!”

Hoa Hoa không để ý đến hắn, mà quay sang nhìn tôi.

Tôi không hiểu lắm, đây là… Đang hỏi ý kiến tôi à?

“Đi nhanh đi, bôi thuốc cho tốt vào.” Tôi thử lẩm bẩm một câu.

Hoa Hoa xoay người bước đi, rất gọn gàng lưu loát.

Tôi vừa mừng vừa sợ, vô thức nhìn ra cửa sổ, trời đâu có mưa đá!

“Thật là mở mang tầm mắt, dạy dỗ thật khéo nha.” Đóng cửa sổ lại, Du Khinh Chu khoa trương vỗ tay hai cái, ra vẻ khen thưởng.

Tôi (-_-|||), cảm thấy để ý đến gã chỉ tổ lãng phí sinh mệnh.

Nhưng Du Khinh Chu lại không thấy thế, tương phản, có lẽ gã cho rằng sinh mệnh rất dài, nên cứ lãng phí với tôi cũng được, vì thế lại nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn, “Ngồi đi.”

Trong từ điển của tôi chưa bao giờ có từ ‘Khách sáo’, vì thế tôi đặt mông ngồi ngay.

Cứ tưởng gã sẽ nói với tôi chuyện gì nghiêm túc lắm, ai ngờ gã chỉ chống cằm, ra vẻ ngây thơ hỏi một câu, “Phùng Nhất Lộ, cậu có đi nhà trẻ không?”

Tôi nhíu mày, chuyện này can hệ qué gì, “Vớ vẩn.”

Du Khinh Chu thở dài thườn thượt, “Cậu lại quên nói báo cáo.”

Tôi khinh bỉ lườm, chả quan tâm gã có nhìn thấy không, “Báo cáo quản giáo, vớ vẩn.”

Không có người lạ, Vương bát đản cũng thôi làm bộ làm tịch, dù tôi trắng trợn khiêu chiến quyền uy của gã, gã cũng vờ như không nghe thấy, “Vậy cậu có nhớ, ở nhà trẻ cũng có một bạn nhỏ tương tự không, có thể do béo quá, hoặc xấu quá, hoặc là trên người bốc mùi kỳ quặc, nên các cậu chẳng ai muốn chơi với cậu ta, dù cậu ta ngước mắt mong chờ các cậu cho nhập hội, thì các cậu cũng sẽ ghét bỏ mà từ chối. Ừ, đúng, hồi đó chắc chưa biết từ chối, có khi nếu cậu ta bước tới, các cậu chỉ bỏ chạy, như thể cậu ta là ôn dịch mang theo vi khuẩn vậy.”

Tôi không biết Vương bát đản có ý gì, nhưng vẻ mặt gã rất nghiêm túc, vì thế tôi cũng cố ép mình nhớ lại. Thời thơ ấu đã qua từ rất lâu, ký ức về nhà trẻ đã sớm trở nên mờ mịt. Tôi vắt hết óc, thái dương đau ê ẩm, cuối cùng mới nhớ ra một chút, “Nhà trẻ thì chịu, tôi không nhớ, nhưng hồi tiểu học, ở lớp tôi có một cô bạn nhìn cực kỳ khó coi, giọng nói cũng khó nghe, học hành còn kém, chẳng biết ai đặt cho cô ta biệt danh là Quả cà, nhưng về sau bọn tôi đều gọi như thế, chẳng có ai chơi cùng cô ta, có đứa còn bảo người cô ta lúc nào cũng bốc mùi thối hoắc. Thực ra tôi thì chưa ngửi thấy bao giờ…”

“Nhưng cậu vẫn cùng những người khác cười nhạo cô ta, chắc chắn các cậu đã từng chọc ghẹo cô ta nhỉ?”

“Thì hồi đó nhỏ.”

“Thế nên cậu nghĩ các học sinh khi ấy đều sai?”

“Đương nhiên.”

“NO NO NO,” Du Khinh Chu lắc lư ngón tay, dùng vẻ mặt cực kỳ sâu xa nhìn tôi, “Người sai không phải các cậu, mà là cô ta. Nếu cô ta không xấu như thế, thì sẽ không bị bắt nạt.”

Tôi không thể tin nổi, thậm chí còn ù ù cạc cạc, “Anh đang nói logic của ăn cướp đó à? Bắt nạt người khác mà còn có lý?”

“Nếu cậu thấy không có lý, tại sao còn gia nhập?”

“Đã bảo hồi đó còn nhỏ, hơn nữa mọi người đều làm thế, thì tự nhiên tôi cũng…” Tôi dừng lại, ngơ ngác chớp chớp mắt, bắt đầu hiểu ý của Vương bát đản.

Cánh tay Hoa Hoa không phải chuyện ngày một ngày hai, tất nhiên cũng không phải là tác phẩm của một hay hai người, hôm nay tôi gặp ba kẻ, có lẽ tuần trước, tuần trước của trước, tuần trước nữa của trước, lại là ba kẻ khác!

“Học sinh tiểu học còn như thế, huống chi là nơi này,” Du Khinh Chu thôi cười, nhìn thẳng vào mắt tôi, “Vừa nãy cậu hỏi có phải bị câm là đáng bị bắt nạt không, tôi nói cho cậu biết, hôm nay tôi xử lý ba tên, ngày mai lại có ba tên khác, đó là dục vọng của con người, cậu không kiểm soát được.”

“Dục vọng chó má!” Tôi hiểu, nhưng không thể chấp nhận, “Chẳng lẽ cứ nhìn bọn chúng lén lút ức hiếp người khác?”

“Chẳng ai bắt cậu nhìn bọn chúng,” Du Khinh Chu nhún vai, “Cậu cứ nhìn Hoa Hoa thôi, nơi này không phải nhà trẻ, nhưng cậu có thể làm bảo mẫu, bảo vệ cậu ta trong phạm vi một trăm mét. Mà nói mới nhớ, ai đặt biệt danh Hoa Hoa thế, nghe đáng yêu ghê.”

Tôi hộc máu, máu đen máu đỏ hộc hết ra luôn!

Mẹ nhà ông, ông là quản giáo hay tôi mới là quản giáo?! Ngày nào tôi cũng phải lao động miệt mài, còn bắt tôi bảo vệ phạm nhân khỏi bị ngược đãi? Chính phủ có trả lương cho tôi không?

Vương bát đản vỗ vỗ vai tôi, thấm thía nói, “Phùng Nhất Lộ, tôi vừa mắt cậu đấy.”

Tôi thật muốn cắn gã, “Đừng có mơ đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.