Thế Giới Tiên Hiệp

Chương 160: Chương 160: Điều Kiện Nhận Chủ




Trong tai Diệp Vân bỗng nhiên truyền đến một đạo âm thanh mơ hồ, cũng không phải đặc biệt rõ ràng, lại có thể nghe được một câu nói như vậy.

Diệp Vân khẽ giật mình, trong mắt lập tức hiện vẻ khó có thể tin.

"Là ngươi đang nói chuyện với ta sao? Thần Vũ Thứu Vương." Âm thanh Diệp Vân kinh sợ hỏi.

"Ít nói nhảm đi, ta thấy ngươi có khả năng khống chế lôi điện, có lẽ sẽ có biện pháp giúp ta vượt qua Thiên kiếp lần này, nếu như thành công ta nhận ngươi làm chủ nhân, ngươi muốn dung ta như thế nào cũng được." Âm thanh Thần Vũ Thứu Vương truyền đến, âm thanh này rõ ràng rơi vào trong tai ba người Diệp Vân.

Ba người hai mặt nhìn nhau, hầu như không thể tin được vào lỗ tai của mình, Thần Vũ Thứu Vương chẳng qua là một con Yêu thú cửu cấp, tuy rằng khả năng linh trí đã khai mở được một chút, cũng tuyệt đối không có khả năng nói được tiếng người.

Linh Thú sở dĩ được gọi là Linh Thú, chính là là vì nó có được linh trí nhất định, có thể hiểu được ý tứ của nhân loại, giúp đỡ lẫn nhau, cùng tiến cùng lui.

Nhưng mà, mặc dù là Linh Thú đẳng cấp cao, cũng chỉ là có thể nghe và hiểu được một chút ngôn ngữ nhân loại đơn giản, tuyệt đối không có khả năng giống như Thần Vũ Thứu Vương như vậy có thể nói tiếng người, cái này đã hoàn toàn vượt ra khỏi phạm trù Linh Thú, huống chi Thần Vũ Thứu Vương còn chưa vượt qua Hóa Linh Thiên Kiếp Yêu thú.

"Làm sao có thể? Ngươi chính là Yêu thú, sao có thể nói được tiếng người." Âm thanh Dư Minh Hồng kinh sợ kêu lên.

"Ít nói nhảm đi, cái tên tiểu tử có thể điều khiển lôi điện kia, nếu ngươi đồng ý chúng ta liền liên thủ chống cự, còn không muốn mạo hiểm, ta cũng không có oán trách ngươi, cái này chính là “nhân chi thường tình”." Thần Vũ Thứu Vương nhìn Diệp Vân, giọng nói dồn dập.

Diệp Vân thở sâu, nói: "Cái Thiên Kiếp này vô cùng cường đại, lấy tu vi của ta bây giờ, chỉ sợ không cách nào chống cự nổi."

"Có điều này ta nên nhắc ngươi, trên người của ngươi ta cảm nhận được lực lượng lôi điện, có lẽ sẽ có thể giúp ta chống cự Thiên Kiếp này, nhưng mà cũng có thể bị lực lượng lôi điện đánh thành tro bụi, thần hình câu diệt." Thần Vũ Thứu Vương giọng nói vội vàng.

Diệp Vân trầm ngâm một lát, nhìn Thiên Kiếp đang chậm rãi giáng xuống, uy lực càng lúc càng kinh khủng, nhăn mày lại.

"Diệp Vân, không thể, lực lượng Thiên Kiếp này quá mức cường đại, dù cho ta và ngươi tu vi cường đại gấp mười lần, chỉ sợ là như cũ chống đỡ không được." Ít khi thấy Đoàn Thần Phong đứng đắn như vậy, lắc đầu khuyên ngăn.

"Đúng vậy đấy Diệp sư huynh à, ngươi nhìn lực lượng lôi điện xem, quả thực không có cách nào chống đỡ, chỉ sợ quẹt một chút sẽ bị trọng thương ngay, chứ nói gì đến việc chống đỡ nó." Dư Minh Hồng gật đầu phụ họa, đồng dạng khuyên ngăn.

Diệp Vân nhìn Thiên Kiếp to như cỡ thùng nước đã cách đỉnh đầu Thần Vũ Thứu Vương chưa đến ba trượng, có chút đắn đo chưa thể quyết định.

Dựa theo đạo lý mà nói, lấy tu vi của hắn không có khả năng ngăn cản một đạo Thiên Kiếp này, cho dù là đụng thoáng một phát đều không chịu nổi. Nhưng mà, tại sâu trong tâm linh của hắn, tựa hồ có một thứ gì đó khó có thể hình dung mong chờ, thúc giục hắn tiến vào khu vực giăng đầy lôi điện kia, trợ giúp Thần Vũ Thứu Vương ngăn cản Thiên Kiếp.

“Làm sao bây giờ?”

Trong lòng Diệp Vân cực kỳ mâu thuẫn, hắn có một loại trực giác, nếu như có thể chống đỡ đạo Thiên Kiếp nàu, thì thu hoạch không đơn giản chỉ là Thần Vũ Thứu Vương nhận hắn làm chủ, có thể tùy ý sử dụng. Nhưng mà lý trí lại nói cho hắn biết, nếu như tiến vào khu vực giăng đầy lôi điện này, có thật lớn khả năng có thể bị hình thần câu diệt, hóa thành mây khói.

"Tiểu tử, ngươi suy nghĩ như thế nào rồi? Không được thì thôi." Tiếng kêu Thần Vũ Thứu Vương cao vút, toàn thân nổi lên một vòng vầng sáng màu vàng ảm đạm.

Lông mày Diệp Vân chau lên, nói: "Nếu như ta giúp ngươi ngăn cản Thiên Kiếp thành công, ngươi có cái gì có thể chứng minh được sẽ nhận ta làm chủ, để cho ta tùy ý sử dụng?"

"Ta thề với Thiên Kiếp, nếu như có thể vượt qua Thiên Kiếp này, mà còn sống sót, ngươi liền là chủ nhân của ta, chúng ta ký kết hồn huyết thệ, nhận ngươi làm chủ nhân, ngày sau sinh tử của ta toàn bộ nằm trong tay của ngươi." Thần Vũ Thứu Vương hét lớn, trong âm thanh mang theo một tia kinh hỉ.

Đoàn Thần Phong cùng Dư Minh Hồng hướng hắn lắc đầu, vội vàng ngăn cản.

"Không được, tuyệt đối không được." Hai người trăm miệng một lời, giữ chặt cánh tay Diệp Vân.

Diệp Vân thở sâu, ngẩng đầu nhìn thoáng qua lôi điện Thiên Kiếp to cỡ cối xay lớn trên đỉnh đầu Thần Vũ Thứu Vương, sau đó trong ánh mắt hiện lên một tia kiên quyết, cánh tay hơi hơi run lên đem hai người đẩy lùi lại phía sau, thân hình như điện, bắn thẳng đi.

"Hảo tiểu tử, ta quả nhiên không có nhìn lầm người, rõ ràng thật sự dám tiến vào phạm vi của Thiên Kiếp. Ta Thần Vũ sống một nghìn bảy trăm ba mươi tám năm, thấy ngươi là người đầu tiên có được dung khí này." Thần Vũ Thứu Vương chứng kiến Diệp Vân bước vào phạm vi của Thiên Kiếp, thoáng chấn kinh một phát, lập tức cười ha hả.

"Một nghìn bảy trăm ba mươi tám năm? Không có long, ngươi thật đúng là lão bất tử rồi, rõ rang lại sống lâu đến như vậy." Diệp Vân sững sờ, nhìn Thần Vũ Thứu Vương trọc lóc, không khỏi nở nụ cười.

"Không có lông? Ngươi dám bảo ta không có lông? Chờ ta vượt qua Thiên Kiếp này sẽ cho ngươi biết được sự lợi hại của ta." Thần Vũ Thứu Vương đồng dạng sững sờ, thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

"Nếu ngươi vượt qua được Thiên Kiếp này thì chính là linh sủng của ta, không nên quên lời thề đấy." Diệp Vân cũng không quay đầu lại, nhìn Thiên Kiếp trên đỉnh đầu to cỡ cối xay lớn.

"Chỉ cần có thể vượt qua Thiên Kiếp, ngươi nói cái gì thì là cái đấy. Ta sống một nghìn bảy trăm ba mươi tám năm cũng đã đủ rồi, các huynh đệ của ta đã sớm Hóa Linh mà đi, hiện tại có lẽ đã là cấp bậc Tiên Thú rồi." Thần Vũ Thứu Vương nhìn Thiên Kiếp, trong tiếng nói tràn ngập phẫn nộ.

"Tiên Thú?" Diệp Vân khẽ giật mình, không khỏi quay đầu nhìn lại, Thần Vũ Thứu Vương toàn thân trụi lủi đấy, ở đâu ra nửa điểm tiềm lực Tiên Thú.

"Tiểu tử, ngươi có thể khống chế lôi điện, như vậy thì xem thử lực lượng của đạo Thiên Kiếp này, nếu ngăn cản không nổi liền cút nhanh đi, không nên đùa giỡn với tính mạng của mình." Thần Vũ Thứu Vương thấy Diệp Vân còn đang ngẩn người, tức giận quát.

Diệp Vân không để ý đến nó, ngẩng đầu nhìn lôi điện uy thế ngập trời kia, hít một hơi thật sâu.

Trong lòng của hắn kỳ thật cực kỳ khiếp sợ, cái Thiên Kiếp này hoàn toàn là do lực lượng lôi điện tạo thành, uy thế ngập trời, nếu như là đệ tử Luyện Khí Cảnh bình thường ở trong Thiên Kiếp này, chỉ sợ chỉ là một chút áp lực của Thiên Kiếp cũng đủ để cho hắn tan vỡ, Linh Hồn vỡ vụn.

Nhưng mà, Diệp Vân không có chút cảm giác áp lực khó chịu nào do Thiên Kiếp tạo ra, thậm chí có thể bỏ qua áp lực.

“Cái này rút cuộc là vì cái gì? Chẳng lẽ là do Lôi linh khí?”

Chắc là như vậy, chỉ có tu luyện thành Lôi linh khí, thì mới có thể đối mặt với áp lực của lôi điện, lù lù bất động.

"Tiểu tử, ngươi đứng ngẩn làm gì? Mau ra tay."

Vào thời khắc này, Thần Vũ Thứu Vương phẫn nộ quát một tiếng, lập tức liền thấy lôi điện đầy trời có kích thước giống như cối xay đột nhiên một phân thành hai, một đạo đánh hướng Thần Vũ Thứu Vương, một đạo đánh về phía đỉnh đầu Diệp Vân.

Thiên Kiếp một phân thành hai, oanh kích hướng hai người.

Thân hình Thần Vũ Thứu Vương cực lớn, Thiên Kiếp trước tiên rơi xuống, giống như cối xay lớn hung hăng đập ở trên đầu nó.

Thần Vũ Thứu Vương gầm nhẹ một tiếng, thân thể to lớn trong giây lát nứt vỡ, máu văng tung tóe. Đau đớn khó có thể tin tràn ngập cả người, kinh mạch đứt từng khúc, thân thể nứt vỡ.

Nhưng mà, dù cho sinh cơ nhanh chóng biến mất, Thiên Kiếp cũng không có buông tha cho nó, dòng điện mãnh liệt trên người của nó lưu chuyển, đem thân thể của nó từng chút một tan rả.

Thần Vũ Thứu Vương mãnh liệt ngóc đầu lên, toàn thân máu tươi đầm đìa, cái đầu trụi lủi thoạt nhìn là như thế dễ làm người khác chú ý, nhưng không có bất kỳ một vết máu nào, hơn nữa cái kia trên đỉnh đầu đã không còn một cọng lông, rõ ràng xuất hiện một vòng màu vàng, sau đó thời gian dần qua hình thành một nhúm long màu vàng.

Năng lực hủy diệt rất mạnh của Thiên Kiếp dù cho đem thân thể của nó đánh nát, nhưng không cách nào phai mờ ý chí kiên cường của nó. Ngược lại Thần Vũ Thứu Vương lợi dụng lực lượng Thiên Kiếp, vậy mà có thể ngựn tụ ra một nhúm lông vũ màu vàng trên đỉnh đầu.

Trong khoảnh khắc, lúc thân thể nó đang nứt vỡ thì bên ngoài bao trùm một tầng nhàn nhạt óng ánh, xa xa nhìn lại, chỉ thấy lông vũ màu vàng không ngừng tản mát ra vầng sáng, đem nó bao phủ ở bên trong.

Mà ở bên kia, Thiên Kiếp chia làm hai đạo trong đó có một đạo đánh vào đỉnh đầu Diệp Vân, hung hăng oanh kích xuống.

Nhưng mà, trên mặt Diệp Vân chẳng những không có nửa phần hoảng sợ, ngược lại hiện ra vẻ mong đợi.

Trong nháy mắt Thiên Kiếp đánh tới thân thể Diệp Vân, thì hai tay đột nhiên đưa ra, chỉ thấy trong lòng bàn tay lưu quang lập loè, mơ hồ xuất hiện một hồi lôi minh, điện quang màu tím tại trong lòng bàn tay bay múa, qua lại xuyên tới xuyên lui, hội tụ thành hình cầu.

Xì xì xì!

Lực lượng Thiên Kiếp nháy mắt đem Diệp Vân bao trùm, vô số lôi quang lập tức bắn ra, che khuất đi tầm nhìn của hai người Đoàn Thần Phong cùng Dư Minh Hồng, khiến cho Diệp Vân biến mất trong mắt bọn họ.

"Làm sao bây giờ? Diệp sư huynh đến cùng sẽ như thế nào đây?" Dư Minh Hồng cực kỳ hoảng sợ, Diệp Vân bị Thiên Kiếp nuốt chửng, hắn nghĩ lần này Diệp Vân sẽ lành ít dữ nhiều.

"Không vội, chúng ta chờ một chút, ta không tin tên tiểu tử Diệp Vân này sẽ bị một đạo lôi điện dễ dàng đánh cho tan biến, ngươi phải biết rằng, hắn thế nhưng có thể điều khiển Lôi linh khí, cùng chúng ta khác nhau rất lớn." Sắc mặt Đoàn Thần Phong ngưng trọng, trong giọng nói không có nửa điểm kiên quyết.

Thiên Kiếp giống như cối xay, không ngừng nghiền ép lấy Thần Vũ Thứu Vương, nếu như tầng vầng sáng màu vàng ngăn cản không nổi, như vậy Thần Vũ Thứu Vương sẽ gặp thất bại trong gang tấc, triệt để bị Thiên Kiếp đánh cho tan biến, một nghìn bảy trăm ba mươi tám năm thọ nguyên cũng chỉ tới đây mà thôi.

Bất quá, mặc dù nhúm lông vũ màu vàng trên đỉnh đầu không có lớn lên nữa, nhưng càng ngày phát ra càng sáng, nếu như là trong bầu trời đêm, chỉ sợ cách xa nhau mười dặm đều có thể nhìn thấy một vòng lóe sáng màu vàng này.

Rốt cuộc, lực lượng Thiên Kiếp bị tiêu hao hầu như không còn, đến cuối cùng cũng không thể đánh tan vầng sáng màu vàng trên người Thần Vũ Thứu Vương, điện mang màu tím nhanh chóng tiêu tán, cuối cùng hóa thành hư vô, phảng phất từ đầu đến cuối không có xuất hiện qua.

Vầng sáng màu vàng bao trùm trên người Thần Vũ Thứu Vương cũng dần dần phai nhạt, thân thể bị xé rách vô cùng thê thảm, máu tươi ồ ồ chảy ra, nhưng bên trong lại ẩn chứa một tia màu vàng.

"Hặc hặc, như vậy đã vượt qua Thiên Kiếp rồi sao? Ta biết ngay, ta có thể đủ vượt qua một đạo Thiên Địa đại kiếp nạn cuối cùng này, từ đó về sau, ta chính là Linh Thú chi thân, tu vi tiến triển cực nhanh, đột phá đến cấp bậc Tiên Thú cũng là ở trong tầm tay." Thần Vũ Thứu Vương đối với thương thế căn bản cũng không để trong lòng, nó đứng dậy, ngửa mặt lên trời thét dài.

"Hử, vì sao ta không có cảm nhận được Linh trí dã được hoàn toàn khai mở, thành công tiến giai đây?" Âm thanh Thần Vũ Thứu Vương quanh quẩn trên đỉnh núi.

Bỗng nhiên, hắn quay đầu nhìn về phía bên cạnh, chỉ thấy khoảng không trong mắt bị giới hạn một vài trượng bởi vô số điện mang, bất luận ánh sáng gì mà vượt qua giới hạn đó đều bị tan biến, không có cách nào có thể biết được bên trong vô số điện mang đó đang xảy ra chuyện gì.

"Chẳng lẽ gia hỏa này cũng phải vượt qua Thiên Kiếp, ta mới có thể chính thức tiến giai đến cấp bậc Linh thú sao?" Thần Vũ Thứu Vương sống hơn một nghìn năm, chứng kiến biết bao nhiêu sự tình của con người lẫn Yêu thú, lập tức có thể đoán được dại khái sự việc đang xảy ra.

"Tiểu tử, cố gắng lên, ngươi thế nhưng là chủ nhân tương lai của ta." Trong mắt Thần Vũ Thứu Vương lóe ra hào quang chờ mong, nhìn khu vực bị vô số điện xà bao phủ.

Xa xa, Đoàn Thần Phong cùng Dư Minh Hồng cũng đang rất lo lắng, uy lực Thiên Kiếp khủng khiếp cỡ nào, điện mang bao phủ Diệp Vân trong đó thời gian cũng được nửa nén nhanh, rõ ràng chưa có khả năng làm Diệp Vân tan biến!

"Diệp Vân, ngươi cần phải cố gắng lên!" Đoàn Thần Phong thở sâu, trầm giọng nói ra.

Dư Minh Hồng thì lẳng lặng đứng đấy, mặt sắc mặt ngưng trọng.

Nhưng vào lúc này, những lôi quang điện xà xuyên qua xuyên lại kia, đột nhiên trở nên mỏng manh.

Mơ hồ trong đó, tại chỗ ở sâu bên trong lôi quang điện mang, thấy một thân ảnh quen thuộc lẳng lặng đứng thẳng, tuy rằng không cách nào cảm nhận sinh cơ của hắn, nhưng lại cảm nhận được có chút áp lực mơ hồ từ bên trong truyền ra!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.